Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 348: Cầu Xin Sự Tha Thứ Tha Hay Không Tha




Nàng ta quá thất vọng với hắn ta rồi, rõ ràng hắn ta đã bị vợ chồng Sở Diệp Hàn đánh bị thương nghiêm trọng như vậy mà vẫn trở thành cái bia cho mọi người chỉ trích.

Tất cả đều do tính cách dễ xúc động lỗ mãng của hắn ta gây nên.

Một nam nhân kiêu căng ngạo mạn, hữu dũng vô mưu như vậy thật sự đáng để dựa vào sao?

Lần này đúng là thất sách, Tấn Vương nổi sát tâm với Vân Nhược Linh, lại còn bị Hoàng thượng và các vị đại thần biết, nhất định đến tối việc này sẽ bị truyền khắp Hoàng thành.

Đến lúc đó, bọn họ muốn ra tay với Vân Nhược Linh cũng không được.

Bởi vì chỉ cần Vân Nhược Linh gặp chuyện thì bọn họ chính là kẻ bị nghi ngờ đầu tiên.

Vậy nên trong khoảng thời gian này, bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn.

Ngược lại, bởi vì chuyện này nên Vân Nhược Linh có thể giữ tính mạng thêm một thời gian, nàng ta càng nghĩ càng tức giận.

Tấn Vương thấy Hoàng đế nói thật, hắn ta nhớ đến ba mươi đại bản khiến bong da tróc thịt lần trước, sợ tới mức nói ngay lập tức: “Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi, xin người cho nhi thần một cơ hội, nhi thần không dám nữa.”

“Ngươi nói với trẫm cũng vô dụng, ngươi xin tẩu tử của ngươi, ngươi làm nàng bị thương.

Nếu nàng tha thứ cho ngươi thì trẫm mới có thể tha thứ ngươi, nếu nàng không tha thứ cho ngươi, vậy thì chỗ gậy này vẫn đợi của ngươi!” Hành Nguyên đế giận dữ nói.

Tấn Vương vừa nghe vậy, hắn ta nhìn vào Vân Nhược Linh với ánh mắt tràn đầy oán giận, trong lòng hận không thể giết chết nàng, ngoài mặt cũng không dám phách lối nữa.

Để hắn ta phải cầu xin Vân Nhược Linh trước mặt mọi người, hắn ta không cam lòng nhưng lại không thể không cúi đầu trước Vân Nhược Linh.

Hắn ta nhìn Vân Nhược Linh với vẻ bất đắc dĩ, thái độ vẫn còn chút cao ngạo: “Ly Vương phi, chuyện này xem như là Bổn vương không đúng, bây giờ Bổn vương xin lỗi ngươi, hy vọng ngươi có thể chấp nhận.”

Vân Nhược Linh cười lạnh, ngữ khí này mà cũng muốn nàng tha thứ?

Xem ra Tấn Vương này cũng không nể mặt.

Người quá cần thể diện cũng không tốt lắm.

Nàng nói: “Cái gì mà xem như ngươi không đúng? Nói vậy giống như chúng ta nói oan cho ngươi, chúng ta có đổ tội cho ngươi sao?”

Hành Nguyên đế thấy Tấn Vương vẫn cố chấp không chịu thay đổi, nhất thời ông ta nhìn Vân Nhược Linh, nói: “Ly Vương phi, ngươi đừng để ý đến hắn, hắn chỉ nói lung tung thôi, bị rơi vào kết cục này là do hắn đáng nhận được!”

Nói đến đây, ông ta phẫn nộ nói: “Tấn Vương ngang nhiên đả thương người ở trong cung, lại vẫn không biết hối cải.

Người tới, kéo hắn kéo ra ngoài, đánh năm mươi đại bản.”

Tô Thường Tiếu nghe vậy thì dập đầu với Hành Nguyên đế ngay lập tức: “Hoàng thượng, xin người tha cho Vương gia, nếu ngài ấy bị đánh năm mươi đại bản này thì sẽ không thể bảo toàn tính mạng.”

Nói xong, nàng ta kéo góc váy của Vân Nhược Linh, nói với vẻ mặt đầy thê lương: “Ly Vương phi, ngươi tha thứ cho Tấn Vương có được không? Ngươi yên tâm, ngài ấy sẽ không dám bắt nạt ngươi nữa, ngài ấy đã phải chịu trừng phạt.

Bây giờ nếu bị đánh nữa thì ngài ấy sẽ trở thành phế nhân.”

Lúc này, Hành Nguyên đế cũng hơi nheo mắt lại, đưa mắt nhìn Vân Nhược Linh.

Ông ta ra hiệu cho Vân Nhược Linh, Vân Nhược Linh là quân cờ của ông ta, bây giờ chắc hẳn nàng nên biết phải làm gì.

Sao Vân Nhược Linh lại không hiểu ý nghĩ của Hoàng đế, Hoàng đế muốn nàng rộng lượng tha thứ cho Tấn Vương, tốt nhất là không đánh, chỉ cần phạt một chút là được.

Nhưng nếu như vậy thì nàng sẽ phải chịu thiệt sao?

Nhất thời nàng rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Nàng còn chưa kịp lên tiếng thì Sở Diệp Hàn đứng ở bên cạnh đã lạnh lùng nói: “Tấn Vương phi, Hoàng thượng đã nói Tấn Vương xứng đáng bị như vậy.

Ngay cả Hoàng thượng cũng muốn phải trừng phạt với hắn ta, vì sao ngươi còn muốn cãi lại hoàng mệnh, cầu xin giúp Tấn Vương? Chẳng lẽ ngươi muốn cãi lời Hoàng thượng, đối nghịch với Hoàng thượng sao?”

Cái mũ này hạ xuống, Tô Thường Tiếu sợ đến mức lắc đầu ngay lập tức: “Tức phụ không dám, sao tức phụ dám lại hoàng mệnh.”

“Nếu ngươi không dám vậy thì đừng cầu xin thay Tấn Vương nữa, hắn ta đã phạm nhiều sai lầm, ngươi che chở cho hắn ta như vậy là hại hắn ta.

Theo ta thấy, đối với Tấn Vương mà nói thì năm đại bản cũng rất nhẹ nhàng.

Hắn ta hoàn toàn không ý thức được sai lầm của mình, chỉ nói đến chuyện hắn chuyện nguyền rủa Thái hậu như vậy thì hắn đã phải nghiêm túc suy nghĩ lại một chút.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.