Khi xưa, đại phu nhân tự cho rằng bản thân là chính phu nhân nên rất xem thường một nha hoàn rửa chân như bà ta.
Bây giờ nhớ lại, bà ta cảm thấy vô cùng hả dạ.
Cho dù năm xưa đại phu nhân có lợi hại như thế nào đi chăng nữa, thì người con trai duy nhất của bà ta cũng bị hủy trong tay mình rồi.
Bạch Thị dẫn theo rất nhiều tôi tớ đến Khanh Trần Các.
Lúc vừa bước chân vào đây, thậm chí bà ta còn nghe thấy mùi thiu của thức ăn và mùi mốc.
Nếu là trước kia, đây là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra.
Vì trước đây Tô Thất Thiếu nhận được sự ưu ái của Hoàng thượng, nên Khanh Trần Các này là lầu các xa hoa nhất trong Tô phủ.
Đây từng là một nơi sạch sẽ, tao nhã, không nhuốm bụi trần, được trang trí tuyệt đẹp và lộng lẫy, đông đúc tôi tớ.
Mà giờ đây, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Khanh Trần Các đã trở nên lạnh lẽo, điêu tàn, thậm chí còn bốc mùi mốc.
Bà ta vừa bước vào Khanh Trần Các, lập tức nhìn thấy Tô Thất Thiếu đang nằm trên giường với vẻ mặt xanh xao.
Đôi mắt hắn ta khẽ hé mở, trông vô cùng suy yếu.
Hai nha hoàn quỳ dưới đất với tô cháo trong tay, đang chuẩn bị đút Tô Thất Thiếu ăn.
Trên gương mặt anh tuấn của Tô Thất Thiếu dính đầy hạt gạo, nước canh.
Ngay cả giường chiếu và mặt đất cũng có nước canh, trông cảnh tượng này khá buồn nôn.
“Này, Thất ca, đám nha hoàn này đút ngươi ăn là vì muốn tốt cho ngươi.
Sao ngươi lại không chịu ăn, để rơi vãi khắp nơi như vậy chứ?” Tô Trạm tiến gần, trông hắn ta như một con hồ ly đang đắc ý vẫy đuôi vậy.
Tô Thất Thiếu chậm rãi mở to đôi mắt rồi lạnh lùng liếc nhìn hắn ta, nói: “Đệ đệ nhân từ, hiền lành, hòa ái của ta đây sao? Sao ta nghe ngữ khí có chút không tốt vậy?”
Tô Trạm cười lạnh, trong mắt tràn đầy sự đắc ý của một tiểu nhân: “Thất ca, ngươi cũng thành bộ dạng này rồi, chúng ta cũng đừng diễn nữa.
Khi xưa ngươi ỷ mình là thế tử, được Hoàng thượng ưu ái, hoành hành ngang ngược trong Vương Phủ, nên ta mới phải nịnh bợ ngươi để dễ mê hoặc ngươi ấy mà.
Nhưng bây giờ ngươi cũng sắp chết rồi, ngươi tưởng ta vẫn sẽ tiếp tục nhẫn nhịn ngươi sao?”
“Ha! Các ngươi cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật rồi.
Ta chỉ hận tại sao không nhận ra sớm hơn, mà lại để các ngươi lừa dối nhiều năm như vậy.” Tô Thất Thiếu nói xong, ho mạnh một tiếng.
Nhưng hắn ta không còn chút sức lực nào nữa, đến tiếng ho cũng như tiếng kéo dây cung.
Lúc trước vì muốn lấy lòng Tô Thất Thiếu, Tô Trạm đã dẫn hắn ta đi đấu dế, đi bắt nạt người khác, dụ dỗ hắn ta bỏ học.
Ngoại trừ việc chơi gái mà hắn ta chán ghét, những việc xấu như ăn chơi, rượu chè, cờ bạc, Tô Trạm đều dẫn hắn ta làm tất.
Kết quả, lúc hắn ta đang chìm đắm trong sự ăn chơi đó, thì Tô Trạm lại lén lút chăm chỉ học tập, còn trở thành cử nhân, được phụ thân tán thưởng.
Còn hắn ta thì thành kẻ vô dụng.
Bạch Thị cười lạnh: “Thế tử, ta nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy.
Cho đến bây giờ, dù bệnh tình của ngươi nguy kịch như thế ta cũng không thể bỏ rơi ngươi được.
Hôm nay ta đến đây là để tiễn ngươi lên đường.
Ngươi cứ an nghỉ đi.
Hãy yên tâm, sau khi ngươi đi rồi ta sẽ tổ chức một táng lễ long trọng cho ngươi, ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu.”
“Các ngươi, các ngươi cút hết cho ta! Ta không muốn thấy mặt các ngươi!” Tô Thất Thiếu tức giận thở mạnh, rất muốn dùng tách trà trên đầu giường ném vào người Bạch Thị, nhưng tiếc là hắn ta không đủ sức để làm vậy.
Bạch Thị lạnh lùng nhìn hắn ta, rồi nói với ngữ khí vô cùng dịu dạng, từ ái: “Ngươi đừng tức giận.
Hãy an nghỉ đi, đến âm tào địa phủ đoàn tụ với mẫu thân của ngươi.
Yên tâm, sau khi nhi tử ta trở thành thế tử, ta chắc chắn sẽ đốt rất nhiều vàng cho các ngươi, để các ngươi sống một cuộc sống đầy đủ sung túc ở dưới âm gian.”
“Bà… bà đúng là một kẻ ác độc…” Tô Thất Thiếu không có sức để gào lên, chỉ có thể nâng ngón tay lên chỉ vào người Bạch Thị.
Thì ra sau khi rắn độc lộ ra bộ mặt thật lại đáng sợ như vậy.
Nói xong, Bạch Thị dẫn Tô Trạm rời khỏi..