Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 221




Sở Diệp Hàn là Hộ quốc Đại tướng quân, người ta hay gọi là Hộ quốc Đại tướng quân Vương, là thống soái cao nhất của võ tướng sở Quốc. Binh thư trong tay hắn có hơn ba trăm nghìn chưởng binh, mà phần lớn những tướng sĩ này đều trung thành với hắn. Một khi hắn muốn dùng quân lính để củng cố bản thân, hoặc là muốn tạo phản thì rất nguy hiểm đối với giang sơn của Hành Nguyên đế.

Vì vậy Hành Nguyên để luôn muốn cướp lấy binh thư của hắn, loại bỏ hắn ra khỏi chức Hộ quốc Đại tướng quân.

Nhưng đáng tiếc mấy năm trước Sở quốc liên tục chinh chiến với Thiên Thịnh quốc ở bên cạnh, đánh nhau nước sôi lửa bỏng và rất cần Sở Diệp Hàn đến chấn áp Thiên Thịnh Quốc. Vì vậy Hành Nguyên để mới để cho hãn dẫn nhiều binh như vậy.

Mãi cho đến năm ngoái Sở Diệp Hàn đã đánh bại Thiên Thịnh quốc, đánh một trận chiến thắng lừng lẫy. Hắn đuổi quân lính của Thiên Thịnh quốc rời khỏi biên giới hai nước, còn khiến cho bọn họ phải lùi hàng trăm dặm.

Trận chiến này khiến cho vô số tướng sĩ binh lính của Thiên Thịnh quốc chết, còn bị quân lính của Sở Diệp Hàn đánh cho không ngóc đầu lên được. Sau khi đầu hàng một cách ảo não, bọn họ rút lui quay trở về.

Như vậy cuộc chiến giữa hai nước trong vòng bốn năm năm mới tạm thời vẽ lên phù Hưu Chỉ.

Thiên Thịnh quốc chịu thất bại lớn, quốc sự suy bại, tình thế suy thoái, đời sống nhân dân khó khăn. Vì vậy bọn họ đã thu gươm rút binh, nghỉ ngơi lấy sức và bắt đầu cố gắng phát triển nuôi trồng dâu, đàm phán hòa bình đầu hàng Sở quốc. Vì vậy bây giờ Sở quốc trở thành bá chủ một phương, những nước khác không ai dám phạm đến cả.

Năm ngoái Sở Diệp Hàn đánh bại Thiên Thịnh Quốc, đại thắng quay về. Vì để thưởng công cho hàn nên Hàn Nguyên Đế đã phong hắn là Hộ quốc Đại tướng quân, đồng thời phong thưởng mười ấp, hàng vạn sào ruộng tốt, vàng bạc châu báu nhiều không đếm xuể. Danh tiếng của Sở Diệp Hàn đã nổi tiếng mà chưa ai từng có.

Lúc ấy Hành Nguyên để không muốn thưởng cho hắn, nhưng hắn đã đánh đại thẳng và còn đuổi quân đội của Thiên Thịnh quốc luôn quấy nhiễu ở biên giới. Rất nhiều bộ hạ cũ và dân chúng của tiên để đều rối rít phải thưởng công cho Sở Diệp Hàn trên thượng thư của ông ta.

Lúc này ông ta mới miễn cưỡng phong thưởng cho hắn.

Thật ra ông ta cũng muốn thổi phồng Sở Diệp Hàn đến chết, ngày hôm nay càng tăng bốc hẳn lên thì sau này hẳn sẽ ngã càng đau trước những lỗi lầm của hắn.

Dù sao những ấp, ruộng tốt và vàng bạc châu báu được phong thưởng kia chỉ là tạm thời ở chó hạn mà thôi.

Ngày nay hai nước không có chiến tranh, thiên hạ thái bình yên ổn, Hành Nguyên để đột nhiên cảm thấy muốn Sở Diệp Hàn không còn tác dụng gì nữa. Ông ta muốn thu hồi binh quyền của hắn để tránh cho ông ta thường xuyên bị uy hiếp đến nỗi không ngủ được.

Hành Nguyên Để luôn nghĩ đến binh thư trong tay Sở Diệp Hàn, nếu như lần này hắn bị đâm mà chết thì đúng lúc ông ta có thể nhân cơ hội này để thu binh thư và binh quyền lại

Ông ta nhìn Tấn Vương với ánh mắt sâu xa, nói: “Được, con đưa vài người đi đến Lý Vương phủ để xem tình hình trước tiên, nếu như Ly Vương Phi đang chữa trị cho hắn thì con tìm nàng ta và cảnh cáo nàng ta một chút.

“Vâng, phụ hoàng yên tâm, nhi thần biết phải làm như thế nào.” Tấn Vương nói rồi mang tâm trạng kích động mà đi ra khỏi hoàng cung.

Hắn ta luôn coi Sở Diệp Hàn là cái gai trong mắt, đã nghĩ rất nhiều cách nhưng không thể giết được hần. Không ngờ ngày hôm nay Sở Diệp Hàn lại bị đâm chết một cách dễ dàng như vậy.

Tại Tinh Thần Các.

Vân Nhược Linh truyền máu cho Sở Diệp Hàn nửa tiếng mà hắn vẫn còn chưa tỉnh lại, trái tim của nàng đột nhiên đập thình thịch.

Lẽ nào hắn sẽ không tỉnh lại nữa sao?

Băng bó và thuốc dùng của nàng không có vấn đề gì cả, bây giờ chủ yếu là dựa vào ý chỉ của hắn.

Nếu như ý chí của hắn mạnh mẽ thì hắn sẽ có thể tỉnh lại, nhưng nếu như ý chí của hắn yếu ớt thì rất khó khăn.

Đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng khóc không ngừng của Nam Cung Nguyệt: “Tránh ra, các người để ta đi vào. Vương gia bị thương nặng, dựa vào cái gì mà các người ngắn ta lại, không để cho ta vào đó? Ta là nữ nhân mà chàng yêu thương nhất!”

“Xin lỗi phu nhân, vương phi nói vào lúc này không ai được vào trong cả, không được quấy rầy vương gia tĩnh dưỡng.” Tửu Nghi nói với vẻ nghiêm nghị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.