Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 166




Chương 166: Tỷ muội tốt cùng ăn cùng ngủ

Quần áo nàng ta vô cùng mỏng manh, thậm chí còn không mặc một chiếc áo choàng nào, bị gió thổi lạnh đến mức run bần bật nhưng vẫn kiên cường mỹ lệ như cũ, Sở Diệp Hàn nhìn mà đau lòng không thôi.

Hắn nhanh chóng cởi áo choàng của mình xuống, phủ lên trên người Nam Cung Ngu’ Vân Nhược Linh một cái t, đôi mắt đẹp đẽ nhưng lạnh lùng lia sang nhìn “Đồ ngốc, tại sao nàng lại có thể chờ lâu ở đây như thế? Thời tiết lạnh lẽo như vậy, nếu nàng bị lạnh rồi đổ bệnh thì bổn vương sẽ đau lòng lắm. Đi thôi, bổn vương dẫn nàng vào trong” Sở Diệp Hàn tiếp tục liếc nhìn Vân Nhược Linh, sau khi nói xong, hắn vươn tay ra ôm ngang Nam Cung Nguyệt vào trong ngực, bế nàng ta lên rồi đi vào bên trong Vương phủ.

Vân Nhược Linh liếc nhìn hai người họ mà hết chỗ nói, hai người này có thể lựa trường hợp mà thân mật với nhau được không? Có thể có chút đạo đức hay không?

Chính phi là nàng còn đang đứng ở đây đó, thế mà bọn họ lại chàng chàng thiếp thiếp trước mặt mọi người, hai người đó có từng suy nghĩ cho tâm trạng của nàng không vậy?

Lúc này, Thu Nhi đã canh giữ ở góc từ sớm cũng chạy ra.

Thu Nhi nhìn thấy Vương phi bị đối xử lạnh nhạt như thế, tức khắc đau lòng cầm một chiếc áo choàng đi tới, khoác lên trên người Vương phi: “Nương nương, người đã về rồi, nào, mau phủ thêm áo choàng đi, nhìn người bị lạnh rồi kìa”

Cơ thể Vương phi nhà nàng ấy cũng gầy yếu, cũng sợ lạnh, nhưng ‘Vương gia lại chỉ quan tâm mình Nam Cung Nguyệt, chẳng hề quan tâm tiểu thư nhà nàng ấy.

Thật là làm nàng ấy tức chết.

Vân Nhược Linh cảm kích nhìn Thu Nhi một cái, đưa tay khép áo choàng lại: “Không sao, ta không lạnh, đi thôi.”

Cách đó không xa chỉ nghe thấy Nam Cung dịu dàng quyến rũ thì thầm: “Vương gia, đêm nay chàng tới nghỉ tạm ở nơi của thần thiếp có được không?”

“Được” Sở Diệp Hàn suy nghĩ một lát rồi nhẹ giọng trả lời.

Ngay lập tức có một lớp đỏ ửng bao phủ lên khuôn mặt nhỏ của Nam Cung Nguyệt, nàng ta hết sức ngượng ngùng.

Vân Nhược Linh nghe thấy vậy, đột nhiên ôm Thu Nhi vào trong lồng ngực, cà lơ phất phơ nói: “Thu Nhi, buổi tối hôm nay, em ngủ trên giường của bổn vương phi có được không?”

Nói xong, nàng nâng khuôn mặt nhỏ của Thu Nhi lên, mỉm cười yêu kiều.

Thu Nhi đỏ bừng cả mặt, hờn dỗi nói: “Nương nương, người nói bậy cái gì thế, sao nô tỳ có thể ngủ cùng với người được, như vậy không được đâu, thế là vi phạm lễ pháp”

“Thế thì có sao chứ? Ở nơi của bọn ta, tỷ muội tốt, khuê mật tốt đều thường xuyên cùng ăn cùng ngủ với nhau, như vậy quan hệ mới tốt được” Vân Nhược Linh nói xong thì ôm Thu Nhi đi về phía Phi Nguyệt Các của mình.

Ai biết sau khi Sở Diệp Hàn nghe thấy câu nói của nàng, cơ thể lại lập tức sững ra.

Bóng lưng cũng thẳng tắp cứng đờ.

Nam Cung Nguyệt nghe vậy cũng để lộ vẻ mặt không thể hiểu nổi.

Nàng ta ngẩn ngơ nói: “Vương gia, sao Vương phi tỷ tỷ lại có thể làm như vậy? Cho dù tỷ ấy không chiếm được sự yêu thương của chàng, thì cũng không thể… cũng không thể có ý đó với nha hoàn được. Nếu điều này bị truyền ra ngoài thì mất mặt quá, sao tỷ ấy, tỷ ấy lại dám tùy tiện nói ra chứ, tỷ ấy vô sỉ như thế chẳng lẽ không thấy ngại hay sao?”

Nói tới đây, khuôn mặt nhỏ của nàng ta dường như đã đỏ đến mức giống như quả hồng.

Câu nói kia của Vân Nhược Linh, đối với nàng ta mà nói thật sự đã mang đến ảnh hưởng quá mức nghiêm trọng.

Nàng ta không ngờ được Vân Nhược Linh không chiếm được sự yêu thương của Vương gia, vậy mà lại làm cái chuyện bê bối đó cùng với nha hoàn, còn dám nói ra ngay trước mặt Vương gia nữa.

Lần này chỉ sợ Vương phi đang tự tìm đường chết.

Vương phủ tuyệt đối không chấp nhận được loại chuyện này.

Đừng nói Vương phủ, ngay cả nhà người thường cũng không chấp nhận được loại chuyện này.

Sắc mặt Sở Diệp Hàn trở nên lạnh băng, hắn thả Nam Cung Nguyệt xuống, lạnh lùng nói: “Nguyệt Nhi, bổn vương nhớ ra mình còn có chút việc quân quan trọng chưa xử lý, đêm nay nàng tự đi ngủ trước, chờ bổn vương rảnh rồi sẽ đến tìm nàng sau.”

Nói xong, hắn bảo với Đàm Nhi: “Ngươi đưa phu nhân về Vũ Nguyệt Các, chăm sóc cẩn thận cho phu nhân đi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.