Chương 159: Lôi xuống chém đầu
Vừa rồi lúc Sở Diệp Hàn dặn dò thì các Cấm Vệ quân đang đứng ở ngoài điện, Sở Diệp Hàn dặn dò bọn họ đi điều tra gian phòng của Vương thái y, các Cấm Vệ quân còn tưởng rằng là Hoàng đế phái đi, vì vậy lập tức đi ngay.
Chứng kiến các Cấm Vệ quân cầm túi vải trình lên, ánh mắt Hành Nguyên đế lập tức đóng băng.
Ông ta không ngờ được räng Sở Diệp Hàn lại có thể không thông qua sự đồng ý của ông ta mà đã đi lục soát phòng của Vương thái y.
Thế nhưng mà ông ta lại không có cách nào chỉ trích Sở Diệp Hàn, bởi vì động tác này của hắn là chính xác và là vì điều tra rõ chuyện này.
Xem ra cái thiệt thòi này, ông ta chỉ có thể yên lặng nuốt vào trong bụng rồi.
Các Cấm Vệ quân trình lên một cái túi vải, sắc mặt Vương thái y lập tức trở nên trắng bệch, ở trong đó chính là số vàng mà ông ta chôn ở phía dưới gạch trong phòng, chỗ này chỉ có một mình ông ta biết rõ, Cấm Vệ quân làm như thế nào lại tìm ra được vậy?
Sắc mặt Hành Nguyên đế cứng đờ ra, nhưng lại không có cách nào, đành phải ra lệnh: “Người đâu, mở túi vải ra”
Cấm Vệ quân nghe xong lập tức mở túi vải ra. Ngay lúc đó, từng thỏi từng thỏi vàng óng ánh, kim quang chói lòa hiện ra ở trước mặt mọi người.
Tấn Vương nhìn qua, lòng bàn chân mát lạnh, đây chính là vàng mà hắn ta bảo Tô Thường Tiếu cho Vương thái y.
Hắn ta vừa liếc là có thể nhận ra ngay.
May mắn phía trên số vàng không có ký hiệu của Tấn ‘Vương phủ, bằng không thì hắn ta đã bị dọa cho ngốc rồi đấy.
Mọi người vừa nhìn thấy những thỏi vàng kia là lập tức hiểu ra, Vương thái y thật sự bị người khác mua chuộc rồi, phía sau thật sự có độc thủ muốn mưu hại Thái hậu.
Vương thái y nhìn thấy những thỏi vàng kia, tiếp tục không dám tin mà trừng to mắt, âm thanh run rẩy: “Làm sao các người có thể phát được?”
Rõ ràng ông ta đã giấu kỹ lắm rồi, giấu ở phía dưới một khối gạch bị bung ra, kết quả là vẫn bị người khác tìm ra được.
Ông ta vốn là muốn đế lại chút vàng này cho người nhà, để cho họ có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời, kết quả bây giờ cái gì cũng không còn nữa rồi, hơn nữa lại còn phải mất mạng.
Một tên Cấm Vệ quân nói với Hành Nguyên đế: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, tiểu nhân tìm thấy số vàng này ở dưới một viên gạch trong gầm giường của Vương thái y, tiểu nhân phát hiện viên gạch kia đã bị bung ra, vì vậy mới cạy gạch ra xem thì mới nhìn thấy cái túi vàng này”
“Còn tìm thấy thứ gì nữa không?” Ánh mắt của Hành Nguyên đế rất lạnh lùng mà hỏi thăm cho có lệ.
“Bẩm Hoàng Thượng, ngoại trừ cái túi vàng này thì không còn vật khác.”
“Được rồi, các ngươi lui xuống trước đi.” Hành Nguyên đế nói.
“Vâng, thưa Hoàng Thượng.”
Sở Diệp Hàn dùng mắt lạnh mà nhìn Cấm Vệ quân lui xuống, là hắn bảo bọn họ kiểm tra kỹ đáy giường hoặc gạch đấy, bởi vì hắn đã sớm phái người theo dõi nhất cử nhất động của Vương thái y, theo dõi thấy ông ta đổi chỗ cất vàng từ dưới gối đổi đến dưới gạch.
Hành Nguyên đế nhìn cái túi vàng này, đột nhiên ông ta nhấc vàng lên rồi hướng về phía của Vương thái y mà hung hăng đập xuống: “Hay cho một tên ăn cây táo rào cây sung, trẫm cấp cho các ngươi bổng lộc cao như vậy, cấp cho các ngươi điều kiện tốt như vậy, thế mà ngươi lại dám mưu hại Thái hậu? Người đâu, lôi ông ta xuống, chém ngay lập tức!”
Hoàng đế tức giận, dọa cho tất cả mọi người khắp cả người phát lạnh, bọn họ cũng không muốn giống như Vương thái y, bị cắt cổ.
Vương thái y lập tức sợ tới mức nước tiểu sắp không khống chế được, ông ta vừa ngẩng đầu là nhìn thấy Vân Nhược Linh đang cười với ông ta.
Nụ cười kia thật là quỷ dị.
Đột nhiên Vương thái y cảm thấy chuyện này có chút quái dị, giống như có người đã mưu tính kỹ càng từ trước vậy.
Ông ta nhìn Vân Nhược Linh: “Ly Vương phi, chứng cứ người trình lên cho Hoàng thượng đâu? Ta muốn xem thử cái chứng cứ kia.”
Tất cả mọi người đều rất tò mò, không chỉ có Vương thái y mà những người khác ở đây cũng muốn xem chứng cứ kia.
Vương thái y cũng rất muốn biết, cuối cùng thì Vân Nhược Linh đã năm giữ bằng chứng gì.
Mà hai người Tấn Vương và Tô Thường Tiếu cũng đang ngước cổ lên, căng thẳng mà nhìn chăm chằm vào Vân Nhược Linh.