Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 145




Chương 145: Bảo vệ nàng

Nếu hắn dồn hết sức lực, Tấn Vương sớm đã bị đánh cho tơi bời rồi.

Tấn Vương phẫn nộ nghiến răng: “Không phải ngươi vẫn luôn ghét Vân Nhược Linh hay sao? Sao nào, nàng ta trở nên xinh đẹp rồi, ngươi liền không nỡ ghét bỏ nàng ta nữa sao?

Xem ra, người luôn cao cao tại thượng như Ly Vương, mắt nhìn người cũng chỉ như thế mà thôi!”

Ánh mắt Sở Diệp Hàn khảm một lớp băng dày lạnh lẽo, đôi môi lạnh lùng, buông từng từ từng chữ: “Bổn vương cảnh cáo ngươi, Ly Vương Phi, không phải là người ngươi có thể đụng vào!”

Tô Thường Tiếu đang ngã trên nền đất vừa nghe thấy thế, lập tức rơi nước mắt : “Ly Vương, ta không ngờ ngài cũng như Vân Nhược Linh, các người hợp lại bắt nạt chúng ta, ngài thay đổi rồi, ngài mãi mãi không còn là Diệp Hàn ca ca trong lòng ta nữa”

Tô Thường Tiếu tuy ngoài mặt tỏ ra như vậy, nhưng trong lòng lại cho rằng.

Sở Diệp Hàn nhất định là vì muốn lợi dụng Vân Nhược Linh để chữa bệnh cho thái hậu, cảm thấy nàng ta có giá trị lợi dụng, nên mới giúp nàng ta.

Căn bản không phải là vì thích nàng ta.

“Tấn Vương Phi, ngươi nói những lời này trước mặt phu quân của ta, có hợp lý không? Ngươi không sợ Tấn Vương nghe xong sẽ ghen hay sao?” Vân Nhược Linh nhanh chóng bồi thêm một câu chọc gậy bánh xe.

Sở Diệp Hàn đánh phủ đầu, còn nàng lại đâm thêm một nhát từ phía sau.

Nhìn thái độ của Sở Diệp Hàn đối với phu thê Tấn Vương, nàng biết rằng, lời nói của bản thân đã có tác dụng.

Bây giờ Sở Diệp Hàn nên bắt đầu nghỉ ngờ đôi phu thê này rồi.

Chỉ cần Sở Diệp Hàn không bị Tô Thường Tiếu làm mờ.

mắt là tốt rồi.

Quả nhiên, nàng vừa nói xong, Tấn Vương ở bên cạnh sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Tô Thường Tiếu bị lời nói của Vân Nhược Linh làm cho tức.

đến tái mặt, nhìn chằm chảm vào nàng nói một cách tức giận: “Ly Vương phi, ta và Ly Vương hoàn toàn trong sạch, điều này Tấn Vương có thể làm chứng, ngươi hết lần này đến lần khác sỉ nhục ta, hắt nước bẩn vào ta, ngươi cũng là phận nữ nhi, tại sao hủy hoại thanh danh của một nữ nhân khác như thế chứ?”

“Nếu như ngươi bất mãn với ta, thì chúng ta lập tức đi gặp Hoàng thượng, để người thay chúng ta chủ trì công đạo, ngươi là con dâu của người, ta tin người sẽ đứng về phía ngươi” Vân Nhược Linh nói.

“Ngươi, ta không phải loại người đó, ngươi thật là ép người quá đáng, ngươi..” Tô Thường Tiếu nói tới đây, đột nhiên yếu ớt ngã xuống đất.

Tấn Vương nhìn thấy vậy, vội vàng lau đi vết máu vương trên miệng, chạy đến ôm lấy nàng ta: “Thường Tiếu, nàng sao vậy?”

Nói xong, hắn ta phẫn nộ nhìn Vân Nhược Linh và Sở Diệp Hàn, ánh mắt như muốn nuốt chửng bọn họ: “Vân Nhược Linh, Sở Diệp Hàn, mấy người đợi đó, bổn vương tuyệt đối sẽ không để yên cho các ngươi đâu”

Vân Nhược Linh đột nhiên đi tới, bày ra bộ dạng quan tâm mà hỏi: “Tấn Vương Phi sao bỗng nhiên lại ngất vậy? Ta là đại phu, có cần ta xem qua cho nàng ta không?”

Tô Thường Tiếu đang nằm trong vòng tay của Tấn Vương đột nhiên run lên.

Tấn Vương lập tức ôm nàng ta trong lòng, phẫn nộ nhìn Vân Nhược Linh: “Đồ lập dị, ngươi câm miệng cho ta, không cần lòng tốt giả tạo của ngươi”

Nói xong, hắn ta ôm Tô Thường Tiếu nhanh chóng rời đi.

Nhìn dáng vẻ chạy trốn đầy lúng túng vội vàng của đôi phu thê này, Vân Nhược Linh thật sự buồn cười.

Xem ra, bọn họ đang cắn rứt lương tâm, nhận lấy sự “ức hiếp” lớn đến như vây, cũng không dám trình báo hoàng thượng, đúng thực là đang cắn rứt lương tâm.

Đợi đến khi bọn họ rời đi, Sở Diệp Hàn lạnh lùng nhướng mày, nhìn thấy Vân Nhược Linh đang thầm cười trộm, hắn đột nhiên tiến về phía trước, nắm lấy tay nàng.

“Ngươi định làm gì? Sở Diệp Hàn, nếu ngươi dám làm gì ta, thì ta cũng không để yên cho ngươi đâu” Vân Nhược Linh nói xong, tay còn chạm vào chiếc túi vải của mình.

Nàng đã quyết định, nếu Sở Diệp Hàn lại ức hiếp nàng, nàng sẽ dùng chiếc dao phẫu thuật giết chết hắn.

Dù sao cũng là bị bắt nạt, thà rằng cùng hắn đồng quy vu tận còn hơn.

“Đi cùng bổn vương” Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.

“Ngươi muốn đưa ta đi đâu? Ta không đi, ta phải ở lại chăm sóc Thái hậu, ngươi đừng có mơ kéo ta đi tới nơi khác.

rồi lại đánh ta” Vân Nhược Linh thận trọng nói.

Nói xong, nàng ôm chặt lấy thân cây mai bên cạnh, hai tay cố sống cố chết năm lấy thân cây, sợ rằng sẽ bị Sở Diệp Hàn lôi đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.