Chương 139: Thái hậu cảnh giác
Thái hậu nói tới đây, đột nhiên thần sắc ngưng trọng nhìn về phía Vân Nhược Linh: “Con đang hoài nghi Tấn vương phi?
Mặc dù Ai gia không thích dáng vẻ yếu đuối luôn thích khóc sướt mướt của nàng ta, nhưng mà nàng ta chỉ là một nữ nhân, lá gan hản là không lớn như vậy”
Thấy Thái hậu thật sự không rõ ràng lòng dạ của những người này, Vân Nhược Linh vội nói: “Không có, chẳng qua là nàng ta và Trương thái y, Vương thái y, Tuyết ma ma đều đã tiếp xúc với người ở đây trước khi người uống thuốc, cho nên một người đều phải nghi ngờ một chút, tất nhiên là nên bị điều tra, mới có thể biết được hung thủ trộm thuốc”
Vân Nhược Linh nghĩ đến trước kia đều là nàng và Tuyết ma ma ở bên trong phục vụ Thái hậu.
Mặc dù Tấn vương phi hiếu thuận, nhưng mà rất ít khi vào trong chăm sóc Thái hậu, nàng ta đều chỉ sắp xếp đồ ăn của Thái hậu, để cho bọn hạ nhân đấm bóp cho Thái hậu.
Nàng nhìn ra được, Tấn vương phi căn bản không nguyện ý giúp Thái hậu trở mình, hay là làm cái loại việc giúp lau chùi cơ thể này, nàng ta chê thân thể của Thái hậu.
Ngoài mặt nàng ta hiếu thuận, nhưng mà cũng không bằng.
lòng làm những chuyện này, toàn bộ đều giao cho Tuyết ma ma và hạ nhân, có thể thấy trong thâm tâm nàng ta không hề hiếu thuận với Thái hậu.
Những chỉ tiết này đều không lừa được người khác.
Nhưng bây giờ nàng ta lại phá lệ đi vào đấm bóp cho Thái hậu, cái này quá kỳ lạ rồi.
“Con nói đúng, chẳng qua là Ai gia không nghĩ tới, ở trong cung của Ai gia, lại có người muốn hại Ai gia, nếu sớm biết thì Ai gia đã chú ý một chút rồi” Thái hậu nói tới đây, đã giận đến ngực run rẩy.
Vân Nhược Linh vội vàng xoa ngực bà ấy: “Thái hậu, người nghỉ ngơi trước đi, ta đi bẩm báo Hoàng thượng, ngài ấy rất lo lắng người, nếu như biết người đã tỉnh lại, khẳng định sẽ rất vui vẻ: “Bẩm báo làm gì? Con cũng đừng nhắc đến nghiệt tử này trước mặt ta, ngay cả nhìn mặt Ai gia cũng không muốn nhìn”
Thái hậu lạnh lùng nói.
Trước kia bà ấy đã trải qua rất nhiều sóng gió ở hậu cung, nhờ sự cẩn thận của bản thân, từng bước một đánh rớt những người kia mới có được ngày hôm nay.
Nhưng bà ấy đấu với nhiều người như vậy, lại không có phát hiện ra bà ấy có một nhị nhi tử độc ác như thế.
Bà ấy không ngờ, nhị nhi tử này luôn luôn hiếu thuận nhân tự tay giết chết đại nhi tử và đại nhi tức của bà ấy, đoạt ngôi vị Hoàng đế của đại nhỉ tử.
Cho nên, bà ấy hận chết nhị nhi tử, không muốn lại nhắc đến ông ta.
Nếu như không phải là vì che chở cho đôi hài tử bơ vơ mà đại nhi tử để lại, bà ấy đã sớm đi theo bọn họ rồi, làm sao lại sống thống khổ tới ngày nay.
Vân Nhược Linh thấy Thái hậu không định gặp Hoàng đế như thế, cũng không dám nói nhiều, nhanh chóng lui ra ngoài.
Lúc xoay người nàng thấy được rèm cửa của tẩm cung Thái hậu.
Đột nhiên nghĩ đến, buổi sáng lúc nàng xuất cung, đúng lúc gặp được Vương thái y ở cửa.
Lúc ấy Vương thái y lén lén lút lút trốn phía sau cái rèm kia, giống như muốn nghe trộm cái gì đó.
Nàng lại nghĩ đến.
Buổi sáng lúc nàng dặn dò Tuyết ma ma cần phải đề phòng khi cho Thái hậu uống thuốc, cố ý nói không thể uống thuốc của những người khác, sẽ gây nên phản ứng xấu.
Lời này, có phải đã bị Vương thái y nghe được không?
Cho nên ông ta mới nhân lúc Thái hậu khó chịu, cho Thái hậu uống thuốc Đông y của mình?
Đồng thời nàng cũng nhớ tới, trước kia lúc nàng cho Thái hậu uống thuốc, Vương thái y và Lý thái y đều ở bên cạnh, mọi người đều nghe được nàng nói về tác dụng của thuốc bảo vệ này.
Lúc ấy Lý thái y còn khen thuốc bảo vệ này mấy câu mấy câu, Vương thái y thì châm chọc nàng mượn đồ của sư phụ để nổi danh.
Lúc nàng nói thuốc bảo vệ không thể cùng uống với những thuốc khác, Vương thái y đều có mặt.
Nàng có lý do để hoài nghị.
Vương thái y nghe được lời nàng nói, cố ý trộm thuốc bảo vệ của Thái hậu, sẽ nhân lúc Thái hậu khó chịu, cho Thái hậu uống thuốc Đông y của ông ta.
Hậu quả dẫn tới là hại Thái hậu thành ra như vậy.
Một khi ký ức được xâu chuỗi lại, trong lòng Vân Nhược Linh liền có cơ sở.