Thiên Tài Đệ Nhất

Chương 62: kế hoạch ngu ngốc (3)




Ngày hôm ấy, sau khi Lâm Thiên Vũ phán một câu cho Quỳnh Bảo Trân với ngụ ý "hãy giải quyết chuyện gia đình của mình đi" thì tiếng chuông điện thoại từ đâu vang vọng. Quỳnh Bảo Trân sờ vào túi móc ra chiếc điện thoại, vừa nhìn vào sắc mặt chợt biến hóa, vội vàng đứng lên bước vào nhà vệ sinh trong cửa hàng.

Không biết làm gì và không biết bao lâu, Đỗ Tiểu Niệm chỉ thấy Quỳnh Bảo Trân tông cửa nhà vệ sinh, nước mắt đẫm mặt, không quan tâm mình đang bị bao nhiêu người nhìn thấy, chạy ra khỏi cửa hàng.

Đỗ Tiểu Niệm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấy tình trạng đau buồn của Quỳnh Bảo Trân thì không khỏi lo lắng, muốn chạy theo thì Lâm Thiên Vũ chộp tay lại, anh ngăn cản và hờ hững nói:

"Đi theo làm gì? Với tính khí của cô ta thì không có chuyện dại dột gì xảy ra đâu."

Nắm lấy bàn tay của Lâm Thiên Vũ, Đỗ Tiểu Niệm hoang mang hết nhìn cửa lại nhìn anh:

"Mọi chuyện diễn ra nhanh quá, em vẫn chưa hiểu hết được!"

Lâm Thiên Vũ hừ cười một cái, không đáp không lời, sải đôi chân dài ngoằng bước ra cửa. Đỗ Tiểu Niệm hốt hoảng sợ bị bỏ lại liền nhanh tay tính tiền rồi co giò chạy theo. Khi ở trong xe, Lâm Thiên Vũ thực sự chỉ chú tâm vào chiếc vô lăng, thà nhìn xe cộ trên trời còn hơn nhìn Đỗ Tiểu Niệm bên cạnh.

Trên đường đi, Đỗ Tiểu Niệm cố gắng bắt chuyện thể nào Lâm Thiên Vũ cũng không nói một lời, môi còn chẳng máy.

Về đến nhà, Lâm Thiên Vũ bước thẳng vào phòng đóng cửa, Đỗ Tiểu Niệm đứng bên ngoài gọi chẳng thèm ra. Nhìn những hành động này, cậu xác định là Lâm Thiên Vũ đang giận mình.

Chuyện này Đỗ Tiểu Niệm đã biết trước từ khi Lâm Thiên Vũ xuất hiện trong cửa hàng, mình giấu người yêu nhiều chuyện như vậy, khác nào không tôn trọng anh ấy? Với một người tính nết thất thường, khó chiều khó chuộng, cùng với cái tôi cao ngất trời như anh ấy, cậu phải làm gì mới có thể làm lành đây?

Nằm trên sofa vắt óc suy nghĩ, Đỗ Tiểu Niệm thử đi vào bếp làm một bữa ăn ngon lành cành đào xem sao. Đa số đàn ông bị chinh phục bởi món ngon do chính người yêu làm mà!

Thế là quần quật trong bếp hai tiếng đồng hồ, người Đỗ Tiểu Niệm đầy mồ hôi. Cậu nhìn bàn thức ăn tuy ít nhưng chất lượng của mình, cười một cái thỏa mãn. Lấy khăn giấy lau sơ mồ hôi, Đỗ Tiểu Niệm không chút chần chờ đi đến phòng mình, giơ tay gõ cửa:

"Anh đói bụng không, xuống đây ăn cơm với em nè!"

Chẳng nghe thấy tiếng hồi đáp, Đỗ Tiểu Niệm dùng âm thanh lớn hơn chút nói:

"Đồ ăn em chuẩn bị xong hết rồi!"

Giống như lần trước, Đỗ Tiểu Niệm không nghe thấy tiếng Lâm Thiên Vũ đáp lại. Cậu áp tai lên cửa, dính người lên như con thằn lằn, nói:

"Này, xuống ăn cơm nè!"

Đứng bên ngoài nài nỉ suốt mười lăm phút, Đỗ Tiểu Niệm buồn buồn bước vào phòng bếp. Nhìn bàn thức ăn đã hơi nguội trên bàn, có cảm giác công sức mình làm hóa bụi bay đi. Cầm lấy chén và đũa, Đỗ Tiểu Niệm ráng ngồi ăn vài miếng, cảm thấy không ăn được nữa thì bỏ xuống.

Hơn chín giờ tối, Đỗ Tiểu Niệm bước ra từ trong nhà tắm, cậu thay một bộ đồ ngủ dài, ngồi ở phòng khách một lúc rồi đứng dậy bước đến phòng ngủ. Đỗ Tiểu Niệm căng thẳng vươn tay ra chạm vào nắm cửa, không biết Lâm Thiên Vũ có khóa ở bên trong không, nếu khóa thì tối nay cậu phải ngủ ở ngoài mất.

Tay xoay nhẹ một chút Đỗ Tiểu Niệm liền nghe thấy tiếng "cách", cửa mở ra, chỉ thấy Lâm Thiên Vũ đang nằm trên giường chăm chú bấm điện thoại. Đỗ Tiểu Niệm bước vào leo lên giường, cậu nhìn Lâm Thiên Vũ một hồi, thấy anh chẳng buồn quan tâm đến mình thì lặng lẽ cuộn mình trong chăn, ôm một đống tâm tình mà ngủ.

Nghe thấy tiếng thở đều đều và Đỗ Tiểu Niệm đã say ngủ, Lâm Thiên Vũ mới buông điện thoại xuống không tiếng động đi ra ngoài. Nhìn một bàn đầy đồ ăn liền lao xới cơm gắp đũa nhai ngon lành, đợi mấy tiếng đồng hồ mới được ăn, anh sắp bị đói chết rồi!

...

Nhiều ngày sau đó, Lâm Thiên Vũ vẫn như vậy, không nói một lời với Đỗ Tiểu Niệm, tình cảm đang ngọt ngào bất ngờ xảy ra một đợt chiến tranh lạnh. Hai người buổi sáng thì tránh mặt nhau, đến cả bữa ăn cũng chẳng được một lần chung bàn. Tuy nhiên đến tối, hai người vẫn nằm chung một giường, quay lưng vào nhau.

Trần Minh và Phùng Lưu Khánh biết chuyện tình cảm của người bạn mình đang gặp sóng gió nên rất tích cực quan tâm Đỗ Tiểu Niệm, sau đó hỏi nguyên do tìm cách giải quyết. Đỗ Tiểu Niệm im lặng một hồi, đem mọi thứ kể ra, Phùng Lưu Khánh và Trần Minh tròn xoe đôi mắt, không ngờ chuyện gài bẫy hay xuất hiện trên phim này lại xảy ra ngoài đời thực. Phùng Lưu Khánh uống một hớp trà chanh, chẹp miệng:

"Đúng là đời không tin được ai, cô ta nhìn gương mẫu nghiêm túc thế kia mà."

Đỗ Tiểu Niệm tặc lưỡi:

"Nói đủ nghe thôi, đang ngồi trong khuôn viên đó!"

Trần Minh ngồi chéo chân, dựa thẳng vào ghế nói:

"Bảo Trân là con cờ, chủ mưu là Cát Tiên, lòng dạ thì có hiểm độc nhưng não thì không. Một kế hoạch dơ bẩn và đầy sạn, cũng không tính đường lui cho mình khi kế hoạch lỡ vỡ, chắc cô ta tự tin lắm."

Quấy nhẹ ly trà đào, nghe tiếng đá chạm ly kêu lách cách, Đỗ Tiểu Niệm cau mày:

"Đáng lẽ tui phải có chút nghi ngờ vào lần tình cờ gặp nhau đó, điện thoại rơi từ trên lầu bên này không thể tìm thấy ở bụi hoa bên kia được. Còn cách Bảo Trân cố tình tìm trong khuôn viên nữa, rõ ràng là muốn tui nhìn thấy mà. Ngu quá khi bỏ qua mấy cái này!"

Trần Minh cầm ly trà bí đao:

"Hôm nay hai người đó không đi học, Cát Tiên thì nói bệnh, còn cô bé kia nghe đâu là gia đình có chuyện."

Phùng Lưu Khánh nghe vậy thì mỉa mai:

"Không đi học cũng đúng thôi, làm ra mấy chuyện thế này rồi bị lộ thì mặt mũi nào đi học nữa, tui cá là hai người này nghỉ học ít nhất một tuần."

Sau khi uống một hơi, Trần Minh để ly lại lên bàn nhìn hai người bạn:

"Cát Tiên chắc chắn là vậy rồi, nhưng Bảo Trân thì không. Tôi nghe phong thanh, nói là ba cô bé đó có hai đứa con riêng."

Đỗ Tiểu Niệm nhìn Trần Minh thốt lên:

"Thật hả?"

Trần Minh gật nhẹ đầu, Phùng Lưu Khánh đang ngậm ống hút chợt buông ra, bất ngờ hỏi:

"Cô Bảo Trân đó họ Quỳnh đúng không?"

Đỗ Tiểu Niệm đáp:

"Ừm."

"Có một người anh họ là chủ một nhà hàng ở thành phố S?"

"Đúng."

Phùng Lưu Khánh mắt sáng lên, tay vỗ nhẹ mặt bàn:

"Vậy là đúng rồi, ba mẹ tui từng gặp gia đình cô ta ở một bữa tiệc và nói chuyện đôi chút. Ba mẹ Bảo Trân khi lấy nhau gia đình thuộc tầm trung, sau ba năm thì hai người đó góp tiền dựng nên một công ty bất động sản. Ba cô ta là một người có tài, chỉ sau bốn năm đã tạo dựng thương hiệu, làm nên tên tuổi công ty, từ đó tiền chảy vào túi như nước, trung lưu thành thượng lưu."

Đỗ Tiểu Niệm lắc lắc đầu:

"Tui không biết mấy chuyện này luôn ấy!"

Phùng Lưu Khánh ngồi chéo chân:

"Gia đình họ Quỳnh khá kín tiếng, không thích phô trương, cậu không phải dân làm ăn hay bất động sản thì không biết là điều đương nhiên."

Đỗ Tiểu Niệm vừa nghe câu chuyện, ánh mắt vô tình nhìn sang khóm hoa bên kia khuôn viên, lại nhìn thấy Lâm Thiên Vũ đang bước đi từ đằng xa xa. Phùng Lưu Khánh và Trần Minh cũng nhìn theo, chợt nhớ ra mình ở đây để bàn luận chuyện gì. Vội vội vàng vàng kéo cuộc nói chuyện vào đúng chủ đề.

Tuy buổi nói chuyện hôm đó chẳng ra đâu vào đâu nhưng Đỗ Tiểu Niệm vẫn cảm thấy rất vui, vì cậu còn có hai người bạn bên cạnh san sẻ nỗi buồn. Ngoại trừ các buổi trò chuyện trong học viện, Trần Minh và Phùng Lưu Khánh còn thường xuyên nhắn tin với Đỗ Tiểu Niệm khi về nhà, mong giúp tinh thần cậu phấn chấn hơn.

...

Chiến tranh lạnh trong tình yêu thật sự không chỉ làm Đỗ Tiểu Niệm khó chịu, mà chính người bắt đầu đợt chiến tranh này, Lâm Thiên Vũ đang vô cùng buồn bực. Mọi người trong lớp thật sự không biết Lâm Thiên Vũ gặp phải chuyện gì, bình thường đã lạnh lạnh ít nói, nay quanh người còn tỏa ra thứ sát khí đáng sợ, ai gặp đều muốn tránh xa!

Lạ là trong lúc này, Duy Tuấn Khang rất hay gần gũi gặp mặt Đỗ Tiểu Niệm. Lúc trước thỉnh thoảng còn liên lạc nhau qua tin nhắn, nay thì cách đôi ba bữa lại gặp nhau, nói chuyện không ngớt từ sáng đều chiều.

Hiện tại hai người đang đứng chống tay lên lan can, Đỗ Tiểu Niệm đầu óc suy tư như đã bay mất, nghĩ đến chuyện mấy ngày qua mà không khỏi buồn lòng. Lâm Thiên Vũ không còn quan tâm cậu nữa, nếu tình trạng này vẫn cứ tiếp diễn, liệu anh có chia tay cậu không?

Nghĩ vậy, tim Đỗ Tiểu Niệm rất đau, như có người cầm mà vò mà nát.

Nhìn đôi mắt Đỗ Tiểu Niệm mang chút đau thương, Duy Tuấn Khang ngước lên trời thở một hơi dài. Nơi xa xa phía trên có một đám mây xám, đang từ từ to lên, chuyển dần sang màu đen chiếm hết nguyên vùng trời, dự là sẽ có mưa lớn.

Tâm trạng của cậu có phải giống như bầu trời này không?

Chẹp miệng, Duy Tuấn Khang bâng quơ nói:

"Dạo này cậu không chơi với Bảo Trân nữa nhỉ?"

Đỗ Tiểu Niệm hơi cứng người lại, cậu đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Duy Tuấn Khang:

"Sao tự nhiên lại nói đến chuyện này?"

Miệng Duy Tuấn Khang vẫn treo nụ cười thường trực, mắt thì híp lại, nhẹ nhàng nói:

"Bởi vì có người muốn gặp cậu."

Không cần nói, Đỗ Tiểu Niệm dường như đoán được đó là ai. Duy Tuấn Khang sau khi nói xong thì đánh mắt sang phía cầu thang, từ phía dưới, chỗ góc khuất có một người với mái tóc ngang vai đang rụt rè đi lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.