Thiên Tài Đệ Nhất

Chương 45: mùa hè yêu xa lần thứ nhất (5)




Quả thật là dạo gần đây Bạch Hàn Nhi và Huỳnh Cát Tiên xuất hiện rất nhiều, có hiện tượng được truyền thông lăng xê. Bây giờ nếu ngẫu nhiên bật tivi, chọn đại một kênh vẫn thấy hai người họ, nếu không thấy thì chí ít cũng nhắc đến tên. 

Ngày thường Đỗ Tiểu Niệm cũng giành ít thời gian để xem tivi giải trí. Dạo gần đây thấy các kênh truyền hình cứ nói đi nói mãi một chủ đề xoay quanh Bạch Hàn Nhi. Đỗ Tiểu Niệm nghe dần riết nhàm, chẳng thấy chuyện gì mới mẻ nên dần không xem tivi nữa. 

Bộ giáp của Đỗ Tiểu Niệm chế ra vẫn rất đắt hàng, tuy không còn nóng như lúc trước nhưng với thu nhập hiện tại, Đỗ Tiểu Niệm luôn luôn rủng rỉnh tiền trong túi. 

Đỗ Tiểu Niệm lấy số tiền “rủng rỉnh” ấy tự sắm cho mình một chiếc đồng hồ mới. Đồng hồ này có dây màu đen, thiết kế đơn giản mà hiện đại, điều quan trọng nhất là không gian trong đồng hồ rất rộng, đủ nhét vào 5 tủ đồ.

Đỗ Tiểu Niệm đang loay hoay chỉnh lại dây đồng hồ. Cổ tay cậu hơi nhỏ nên cậu muốn thắt chặt một chút, tránh đồng hồ rơi ra. Cậu vừa lúc lắc cánh tay vừa bước chân đi vào phòng ngủ. 

Phòng của Đỗ Tiểu Niệm hiện tại đã chật ních, trên bàn hay dưới sàn đều có rất nhiều vũ khí thô sơ, chưa được rèn luyện. Các món vũ khí này đều không có không gian kèm theo như bộ giáp, mà không gian nén lúc trước giáo sư Kim tặng cậu cũng chật cứng. Đỗ Tiểu Niệm lại cần nơi yên tĩnh để chế tạo chúng nên đem hết để vào phòng, làm căn phòng bây giờ chẳng còn chỗ đặt chân. 

Sắp xếp lại các vũ khí cho gọn gẽ, Đỗ Tiểu Niệm quơ tay cho chúng vào không gian. Phòng cậu ngay lập tức khôi phục hiện trạng cũ, rộng rãi thoáng đãng. 

Đỗ Tiểu Niệm dùng ngón tay vỗ nhẹ mặt đồng hồ:

“Để chúng trong đây, khi cần thì lấy ra xài!”

Cậu nói rồi xoay người ra khỏi phòng, bước vào phòng bếp. 

...

Trong một căn phòng cực lớn, Duy Tuấn Khang đang nằm trên giường mơ hồ mở mắt ra. Duy Tuấn Khang vừa chợp mắt một chút, thoáng cái đã hơn 1 giờ trưa. 

Ảo não đặt tay lên trán, Duy Tuấn Khang thì thầm:

“Lại nữa rồi... Sao cứ mơ thấy cậu ấy mãi...”

Từ lần gặp Đỗ Tiểu Niệm lần trước đến nay đã hơn 1 tháng. Duy Tuấn Khang cứ ngủ là đôi khi lại mơ thấy Đỗ Tiểu Niệm...

Điện thoại để trên bàn của Duy Tuấn Khang báo có tin nhắn. Duy Tuấn Khang cầm lên, đọc:

“Mày có vẻ không muốn thực hiện nhiệm vụ? Đã 1 tháng trôi qua, mày cứ nhởn nhơ như chẳng có gì trong khi không biết đã bỏ qua bao nhiêu cơ hội tốt?”

Duy Tuấn Khang đánh chữ:

“Tôi không nhởn nhơ. Chỉ là đang suy xét cho kế hoạch chu toàn thêm. Ai như ông.”

Ba chữ cuối như chọc giận người đọc. Không ngoài dự liệu của Duy Tuấn Khang, người bên kia giờ đang nóng sôi máu:

“Mày được lắm! Liệu mà nhanh hoàn thành kế hoạch, nếu không ta sẽ báo cho ông ấy!!!”

Lại đem ông ấy ra hù tôi? Trên mặt Duy Tuấn Khang không giấu nổi sự chán ghét lẫn kinh thường. Mười lần như một, mỗi khi Duy Tuấn Khang làm sai hoặc không theo lời, người bên kia lại đem “ông ấy” ra để doạ Duy Tuấn Khang. 

Duy Tuấn Khang lại ngã ra giường, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà. Bây giờ Duy Tuấn Khang thực sự không muốn làm gì cả, mọi thứ Duy Tuấn Khang làm đối với chính bản thân đều vô nghĩa, không mang lại một chút lợi ích. 

Nghĩ đến đây, Duy Tuấn Khang tự cho bản thân một nụ cười miệt. Từ nhỏ đến giờ, hay từ lúc bản thân sinh ra? Duy Tuấn Khang chẳng phải luôn như thế sao? Luôn sống trong sự sai bảo của người khác? Sống đến quen luôn! 

Nhưng nếu đã quen, sao bây giờ bản thân lại muốn chống đối? 

Duy Tuấn Khang cứ suy nghĩ, tay thì vô thức lướt qua chục cái tên trong danh sách bạn bè. Cuối cùng dừng lại ở tên: Đỗ Tiểu Niệm. 

Đỗ Tiểu Niệm ở nhà vừa mới ngửa cổ, uống xong một ly sinh tố rau quả. Cậu đang tay lau miệng thì Duy Tuấn Khang gọi đến. 

Giọng Duy Tuấn Khang trông dồi dào sức sống:

“Hey! Cậu đang làm gì đấy?”

Đỗ Tiểu Niệm cầm chiếc ly để vào bồn rửa:

“Vừa mới uống sinh tố, chuẩn bị rửa ly.”

Duy Tuấn Khang chần chờ một chút rồi nói:

“Chiều nay cậu rảnh không?”

Đỗ Tiểu Niệm trả lời:

“Rảnh!”

“Vậy chiều nay... 5 giờ cậu cùng tôi đi ăn được không?”

Đỗ Tiểu Niệm thắc mắc, sao tự nhiên Duy Tuấn Khang lại rủ cậu đi ăn? Duy Tuấn Khang có chuyện gì sao, hay muốn nói gì đó? 

Thấy Đỗ Tiểu Niệm im lặng hơi lâu, Duy Tuấn Khang gọi:

“Tiểu Niệm, cậu vẫn còn nghe chứ?”

Đỗ Tiểu Niệm sực tỉnh, cậu cười nhẹ:

“Vẫn còn nghe.” cậu lại nói “Chiều nay đi ăn cũng được, đúng lúc tôi cũng muốn ăn ngoài. Cậu chọn được chỗ nào chưa?”

Duy Tuấn Khang nói:

“Được rồi, một chỗ cơm tấm khá nổi tiếng ở quận 4!”

Đỗ Tiểu Niệm nghe vậy liền ngờ ngợ:

“Chẳng lẽ...”

Đầu dây bên kia truyền tới một tràn cười ha ha:

“Đúng như cậu nghĩ!”

5 giờ 15 phút, Đỗ Tiểu Niệm đứng trước quán cơm tấm bãi rác trên đường Lê Văn Linh. Cậu sờ sờ túi tiền, biết trước sẽ ghé quán này nên đem rất nhiều tiền mặt. 

Đỗ Tiểu Niệm chọn một chỗ, lấy ghế ngồi xuống:

“Cho con hai ly trà đá!”

Duy Tuấn Khang xoay qua cậu, hỏi:

“Cậu ăn cơm gì?”

Đỗ Tiểu Niệm ngó vào bên trong nhìn đồ ăn một chút:

“Kêu giùm tôi một dĩa cơm lạp xưởng và trứng.”

Duy Tuấn Khang nhăn mày:

“Ít vậy? Hay cậu ăn thêm sườn đi.”

Đỗ Tiểu Niệm cười cười:

“Vậy cũng được.”

Duy Tuấn Khang đi gọi đồ ăn. Chỉ một lúc sau 2 dĩa cơm sườn được bưng ra bàn. Đỗ Tiểu Niệm nhìn dĩa cơm to bự đầy ắp đồ ăn của Duy Tuấn Khang cảm thán:

“Cậu ăn nhiều vậy?”

Lấy ớt bỏ vào nước mắm, Duy Tuấn Khang nói:

“1 miếng sườn, 1 con mực, 1 tai heo, 1 bì, đối với tôi vậy cũng bình thường!”

Đỗ Tiểu Niệm giật giật khoé miệng, bình thường? Chỗ này ít nhất phải hai người đô con ăn mới hết đấy! 

Duy Tuấn Khang trộn cơm, trong bất giác nói:

“Lúc nhỏ tôi rất ít ăn cơm, nên sau này tự nhủ lòng khi lớn sẽ ăn thật nhiều.” Duy Tuấn Khẳng ăn một muỗng, khen “Ngon quá!”

Đỗ Tiểu Niệm nhìn Duy Tuấn Khang vô tư ăn một bên, trong lòng nghĩ “lúc nhỏ rất ít ăn cơm” nghĩa là sao. Càng nghĩ, sắc mặt Đỗ Tiểu Niệm càng sa sầm xuống. 

Phát hiện mình nãy giờ ngồi thừ ra, Đỗ Tiểu Niệm kéo trí óc ra khỏi dòng suy nghĩ, cúi xuống trộn cơm. Đôi mắt Duy Tuấn Khang khẽ liếc qua gương mặt cậu, khoé môi mỉm cười. 

Hai người ăn xong liền tự động trả tiền. Duy Tuấn Khanh giành trả cả hai phần với lý do bữa ăn hôm nay là do Duy Tuấn Khang mời. Đỗ Tiểu Niệm muốn trả cũng không trả được. 

Trong lúc ngồi trong xe chạy về nhà. Mắt Duy Tuấn Khang cứ nhìn Đỗ Tiểu Niệm, môi hết mở rồi đóng như có điều muốn nói. Bỗng nhiên, Đỗ Tiểu Niệm bất ngờ đưa mắt lên, làm Duy Tuấn Khang giật mình. Đỗ Tiểu Niệm nhẹ giọng:

“Cậu muốn nói gì thì nói đi.”

Duy Tuấn Khang trợn mắt:

“Hả?” 

Đỗ Tiểu Niệm nói lại:

“Cậu muốn nói gì thì cứ nói ngay bây giờ. Không phải cậu hẹn tôi đi ăn là vì lý do này sao?”

Thở ra một hơi, Duy Tuấn Khang bình tĩnh nói:

“Sao chuyện gì cậu cũng biết vậy?”

Đỗ Tiểu Niệm nhún vai:

“Tôi không biết, chỉ đoán thôi. Đôi khi cũng không chính xác lắm.”

Duy Tuấn Khang chăm chú nhìn xe chạy ồ ạt trước mặt, mắt hơi mông lung. Cuối cùng, Duy Tuấn Khang chầm chậm nói:

“Tôi giả sử thôi nhé! Giả sử có một người luôn luôn bị người khác sai sử, người đó lại vì một lý do không thể làm trái lời. Người đó nghĩ mình sẽ sống như vậy cả đời. Cho đến một hôm, người đó cảm thấy trong cơ thể như có một thứ gầm hét. Và bắt đầu, người đó không muốn phải nghe lời người khác nữa.”

Nói rồi, Duy Tuấn Khang thở nhẹ một hơi như trút bỏ được gánh nặng:

“Cậu nghĩ sao?”

Tốc độ xe chậm lại nhưng hai người không hề biết. Đỗ Tiểu Niệm nhắm mắt, tay xoa cằm:

“Tôi nghĩ người đó đã đạt tới giới hạn của mình.”

Sắc mặt Duy Tuấn Khang vẫn bình tĩnh. Đỗ Tiểu Niệm mở mắt ra:

“Con người, ai cũng có giới hạn. Người đó làm việc vì người khác, chịu hạ mình xuống... Lúc nãy cậu nói ‘vì lý do nào đó mà không thể trái lời’, tôi chia lý do đó thành hai trường hợp. Trường hợp thứ nhất là ‘người khác’ biết một bí mật về ‘người đó’, lợi dụng bí mật để sai khiến ‘người đó’. Tôi nghĩ trường hợp này không thể xảy ra, vì ‘người đó’ nghĩ cứ sống như vậy là được, hoàn toàn không có ý chống đối. Mà người trong trường hợp thứ nhất khi bị sai khiến, trong đầu luôn luôn có ý định chống đối chứ không như cậu nói ở trên. ‘đến một lúc nào đó mới phát hiện ra mình không muốn nghe lời người khác nữa.’ 

Mắt Duy Tuấn Khang vẫn nhìn về phía trước, bình ổn lái xe. Đỗ Tiểu Niệm thở một hơi, lại nói:

“Trường hợp thứ hai, khả năng rất cao là ‘người đó’ chịu bị sai khiến trong một thời gian là vì nghĩa.”

Tay Duy Tuấn Khang nghe đến đây bỗng siết chặt lại, nắm mạnh vô lăng. 

Đã đến nhà, Đỗ Tiểu Niệm bước xuống xe. Khi chuẩn bị đặt chân xuống đất, cậu còn quay qua Duy Tuấn Khang nói:

“Lần sau nếu cậu muốn tâm sự, có thể gọi điện hoặc nhắn tin cho mình.”

Môi Đỗ Tiểu Niệm nở một nụ cười. Làm đôi mắt cậu tươi sáng lên, Duy Tuấn Khang như bị thôi miên cứ nhìn chằm chằm vào nó. Một giây sau, Duy Tuấn Khang mở miệng:

“Ừ, lần sau tôi sẽ giọi điện cho cậu.”

Đóng lại cửa, Duy Tuấn Khang lái xe đi. Ánh đèn đường hắt vào kính, hiện lên khuôn mặt của Duy Tuấn Khang ẩn trong bóng tối. Không nhìn rõ biểu cảm, nhưng môi Duy Tuấn Khang đã cong lên. 

...

Chín giờ tối, Đỗ Tiểu Niệm trông mong ôm điện thoại. Một, hai phút sau, gương mặt tăm tối của Lâm Thiên Vũ hiện lên. Đỗ Tiểu Niệm nhận thấy Lâm Thiên Vũ hơi lạ, dường như đang nổi giận. Lâm Thiên Vũ liếc mắt nhìn cậu, chầm chậm nói:

“Chiều nay em đi ăn với thằng nào?”

Đỗ Tiểu Niệm nhẹ giọng nói:

“Là Tuấn Khang, cậu ấy mời em đi ăn.”

Lâm Thiên Vũ nhíu mày:

“Sao tự nhiên lại mời?”

Đỗ Tiểu Niệm giải thích:

“Cậu ấy muốn tâm sự với em chút chuyện...”

Lâm Thiên Vũ ồ một tiếng:

“Còn tâm sự, em và thằng đó thân nhau ghê!”

Đỗ Tiểu Niệm nghe từ giọng điệu, biết Lâm Thiên Vũ đang giận lắm. Cậu mở miệng, muốn nói vài lời ngọt cho Lâm Thiên Vũ thì màn hình trên khoảng không bỗng vụt một phát, tắt lịm. 

Đỗ Tiểu Niệm bên này, không phải Lâm Thiên Vũ tắt đấy chứ? 

Lâm Thiên Vũ bên kia, đang lúc quan trọng thì điện thoại hết pin!!! 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.