Thiên Tài Đệ Nhất

Chương 43: mùa hè yêu xa lần thứ nhất (3)




Trong suốt quãng thời gian từ khi ngồi trên xe đến khi về nhà, Huỳnh Cát Tiên vẫn không quên được cảnh tượng đó. 

Hai thằng con trai nắm tay nhau, làm cô không thể không nghĩ đến... Huỳnh Cát Tiên càng nghĩ càng không tin được, lại càng đau đầu. Cô đặt tay lên trán ấn mạnh, mong có thể làm đầu óc thoải mái hơn nhưng không mấy hiệu quả. 

Huỳnh Cát Tiên nằm trêm giường nghỉ ngơi đến 6 giờ tối mới đứng dậy đi tắm rửa. Sau khi tắm xong, cô thay một bộ đồ thoải mái đi xuống bếp ăn vài món qua loa rồi lại trở về giường. 

Thông thường vào mỗi tối trước khi đi ngủ, cô đều gắng gượng chế tạo bộ giáp đến gần 11 giờ. Nhưng hôm nay thì không, hiện tại cô không muốn làm gì cả. 

Điện thoại đổ chuông, Huỳnh Cát Tiên nhìn tên hiển thị trên màng hình, là mẹ gọi. Mẹ Huỳnh Cát Tiên nghe được tin con gái phải vào phòng y tế nên lo lắng gọi điện cho cô. Huỳnh Cát Tiên ngồi trên giường nói mình không sao, cô hiện tại đã khoẻ hơn một chút. Mẹ Huỳnh Cát Tiên nghe vậy cũng không còn quá lo lắng nữa. 

Cúp máy, Huỳnh Cát Tiên ấn vào tin nhắn, bấm vào tên Lam Mỹ Lệ. Có nên nói cho Mỹ Lệ biết không? Huỳnh Cát Tiên chần chờ. Cả Lâm Thiên Vũ và Đỗ Tiểu Niệm đều không nói ra mối quan hệ của hai người, biết đâu hai người chỉ là bạn bình thường thì sao? 

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Huỳnh Cát Tiên quyết định tắt điện thoại và không nói gì với Lam Mỹ Lệ. Cô đắp mền, cố gắng nghĩ Lâm Thiên Vũ và Đỗ Tiểu Niệm là bạn bè rồi chìm vào giấc ngủ. 

Sau hôm thi cuối cùng là ngày chủ nhật, hôm nay Đỗ Tiểu Niệm không phải đến chỗ của Giáo sư Kim. Do Giáo sư Kim thấy cậu thi vất vả quá nên cho cậu nghỉ hẳn 2 tuần. Nhưng nếu như Giáo sư Kim vẫn bắt cậu đến phòng nghiên cứu thì cậu cũng chẳng đi được, vì hôm nay cậu phải đến học viện. 

Thi cử xong xuôi, cũng chẳng còn gì để học nữa. Các học viên đơn giản chỉ đến học viện theo lời giáo viên để vui chơi một hôm. Sau khi nghe giáo viên nói vài điều và ngày đi học lại, các học viên mạnh ai về nhà nấy. 

Đỗ Tiểu Niệm sau khi thay đồ liền bám lấy Lâm Thiên Vũ. Lâm Thiên Vũ đang bấm điện thoại liền dời mắt nhìn Đỗ Tiểu Niệm, cảm thấy hôm nay cậu hơi dính người. Tuy hơi kỳ kạ nhưng không sao, anh thích. 

Đỗ Tiểu Niệm gọi khẽ:

“Ngày mai anh đi hả?”

“Ừ.”

Tiếp theo là một mảnh yên lặng, Đỗ Tiểu Niệm trưng ra một bộ mặt buồn thiu không nói năng gì. Lâm Thiên Vũ biết tâm trạng của cậu nhưng không thể làm gì, chỉ có thể nắm tay cậu xoa nhẹ vỗ về.

Bất chợt Lâm Thiên Vũ chú ý đến sợi dây trên máy trợ thính của cậu. Anh dùng tay nghịch nghịch:

“Máy này quá vướng víu, nghỉ hè xong anh sẽ mua cái mới cho em.”

Đỗ Tiểu Niệm lấy tay sờ nhẹ lên máy:

“Cái này chưa hư, không cần mua đâu. Vả lại em còn một cái sơ cua để trong tủ nữa, mua mà không xài tiếc lắm.”

Lâm Thiên Vũ định mở miệng nói thêm nhưng bị Đỗ Tiểu Niệm dùng ngón tay chặn lại. Cậu như nhớ ra chuyện gì rồi thay đổi chủ đề:

“Em có cái này cho anh, để em đi lấy.”

Đỗ Tiểu Niệm nói rồi chạy vào phòng. Khi trở ra, trên tay cậu cầm thêm một thanh kiếm. Thân kiếm màu đen sáng bóng, lưỡi kiếm được mài dũa vô cùng sắc bén, vừa nhìn đã biết là đồ tốt. Đỗ Tiểu Niệm đưa thanh kiếm cho Lâm Thiên Vũ:

“Đây.”

Lâm Thiên Vũ cầm kiếm quan sát một chút rồi hỏi:

“Cái này là em làm?”

Dỗ Tiểu Niệm ngồi xuống cạnh Lâm Thiên Vũ:

“Đúng vậy, không phải có lần em hứa sẽ làm tặng một món do em chế tạo sao. Thanh kiếm này đẹp không?”

Lâm Thiên Vũ lại xoa đầu cậu:

“Đẹp, cái gì em làm cũng đẹp hết!”

Đỗ Tiểu Niệm nhăn mũi:

“Giọng điệu nghe không giống đang khen!”

Chiều muộn, trong lúc Lâm Thiên Vũ đang nấu ăn dưới bếp thì Đỗ Tiểu Niệm vào phòng anh sắp xếp đồ đạc.

Quần áo và mọi thứ trong phòng Lâm Thiên Vũ đều là đồ đắt tiền nên Đỗ Tiểu Niệm rất cẩn thận xếp chúng vào vali. Từng cái quần, từng cái áo được đặt vào thì tâm trạng Đỗ Tiểu Niệm lại thấp xuống một chút. Mãi đến khi Lâm Thiên Vũ gọi xuống ăn cơm, Đỗ Tiểu Niệm mới phát hiện ra cậu đã ngồi ngẩn ở đây một lúc lâu. Cậu vuốt vuốt mặt và điều chỉnh tâm trạng, mang một nụ cười nhẹ ra khỏi phòng. 

Đỗ Tiểu Niệm vẫn cứ duy trì nụ cười đó suốt bữa ăn. Đến khi vào phòng ngủ, cánh cửa vừa đóng lại, nụ cười trên mặt cậu nháy mắt vụt tắt. Đỗ Tiểu Niệm lên giường, trùm mền qua đầu. 

Cánh cửa vừa đóng lại kèn kẹt mở ra, Lâm Thiên Vũ nhìn Đỗ Tiểu Niệm quấn thành một cục trên giường liền nhè nhẹ bước tới. Đáy mắt anh mang chút đau lòng ngồi xuống giường, gọi khẽ:

“Tiểu Niệm, mở mền ra đi.”

Đỗ Tiểu Niệm không có phản ứng nào, Lâm Thiên Vũ liền lấy tay kéo mền ra. Đỗ Tiểu Niệm nằm phía dưới đang dùng tay che mắt, anh nhẹ nhàng gỡ nó ra. 

Mắt Đỗ Tiểu Niệm hơi đo đỏ, cậu liếc anh một cái rồi chôn mặt xuống gối. Một thằng con trai lại bị một thằng khác thấy bộ dáng khi khóc của mình, thật mất mặt! 

Lâm Thiên Vũ càng nhìn lại càng thấy thương cậu hơn. Anh trực tiếp phóng lên giường, nằm xuống cạnh cậu, đắp mền cho cả hai. Tay anh trong mền vòng qua eo cậu, để lưng cậu dán vào lồng ngự ấm nóng của anh. 

Đỗ Tiểu Niệm hôm nay không tránh né hành động thân mật này, đối với cậu, bây giờ càng gần Lâm Thiên Vũ một chút là đã mãn nguyện rồi. Tay Đỗ Tiểu Niệm trong bất giác xuyên qua từng ngón tay Lâm Thiên Vũ, nắm lại. 

Lâm Thiên Vũ chăm chú nhìn mái tóc và gáy của Đỗ Tiểu Niệm, ánh mắt mang chút ham muốn cùng lưu luyến cứ luyên tục đảo qua hai chỗ này. Chỉ có anh mới biết, anh muốn cậu đến nhường nào nhưng không thể, Đỗ Tiểu Niệm vẫn chưa đủ tuổi. Anh sợ nếu anh làm sẽ làm cậu bị thương. 

Hai người cứ nằm như vậy đến khi thiếp đi. 

Trời sáng, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên hai con người đang ôm chặt lấy nhau. Đỗ Tiểu Niệm bị nắng rọi vào mắt, ánh sáng chói chang làm cậu thức dậy. Đỗ Tiểu Niệm mở mắt ra, chống người ngồi dậy. Nhìn xuống Lâm Thiên Vũ vẫn còn nhắm chặt mắt, Đỗ Tiểu Niệm vừa e dè vừa mang chút cẩn thận cúi xuống, đặt lên má anh một nụ hôn. 

Khi Lâm Thiên Vũ thức dậy, đã thấy Đỗ Tiểu Niệm ngồi một bên giường nói dịu dàng:

“Xuống giường ăn sáng đi.”

Lâm Thiên Vũ cười nhẹ:

“Ừ.”

Sau khi đã đánh răng rửa mặt và thay đồ, Lâm Thiên Vũ nhìn Đỗ Tiểu Niệm đang khom lưng dọn đồ ăn ra bàn liền chạy lại phụ giúp. Ăn sáng xong, Lâm Thiên Vũ phải ra sân bay ngay nên Lưu Lợi cùng rất nhiều người khác đã đứng trước cổng chờ, đợi Lâm Thiên Vũ đi ra liền dùng xe để chở anh đi luôn. Đỗ Tiểu Niệm muốn tiễn Lâm Thiên Vũ nên cũng leo lên xe. 

Đỗ Tiểu Niệm nhìn người của Lâm Thiên Vũ khi đã ra sân bay, hình như không phải tất cả bọn họ đều phải về, vẫn còn vài người ở lại. 

Lâm Thiên Vũ kề tai Đỗ Tiểu Niệm nói nhỏ:

“Lát nữa họ sẽ đưa em về. Trong lúc anh không ở đây, họ sẽ bảo vệ em.”

Đỗ Tiểu Niệm nắm tay Lâm Thiên Vũ:

“Dạ, anh nhớ khi đến nơi thì gọi điện liền cho em...”

Lâm Thiên Vũ nhẹ giọng:

“Ừ, nhớ mà.”

Nói xong, anh nhẹ nhàng lấy tay cậu xuống, đi lên máy bay, trong lúc đi lên còn quay đầu sang nhìn cậu. Đỗ Tiểu Niệm cứ nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay ấy, cho đến khi nó bay lên cao và nhỏ dần, biến mất trên bầu trời. 

Đỗ Tiểu Niệm được người của Lâm Thiên Vũ chở về nhà. Người của anh để lại tổng cộng được năm người, họ có cho cậu một số điện thoại, khi nào cần thì gọi cho họ. Đỗ Tiểu Niệm cảm ơn họ rồi đi vào nhà. 

Nguyên ngày hôm đó, Đỗ Tiểu Niệm cứ ngồi ngẩn ngơ, không buồn chế tạo bộ giáp. Một đống người nhắn tin đặt hàng chờ cậu trả lời cậu cũng không xem. 

Khuya, Đỗ Tiểu Niệm rất buồn ngủ nhưng mắt vẫn mở to. Cậu muốn chờ cuộc gọi đến từ Lâm Thiên Vũ. 

Hơn 12 giờ, chiếc điện thoại của Đỗ Tiểu Niệm cuối cùng cũng đổ chuông. Đỗ Tiểu Niệm vội cầm lấy điện thoại nhận cuộc gọi. Trong khoảng không trước mặt cậu nhanh chóng hiện lên một màng hình, và gương mặt Lâm Thiên Vũ xuất hiện. 

Lâm Thiên Vũ trách:

“Không có anh ở đấy thì em không thèm ngủ sớm nhỉ?”

Đỗ Tiểu Niệm ôm gối:

“Đâu có, tại em chờ anh gọi điện mà. Chứ em ngoan lắm, đâu dám cãi lời anh.”

Lâm Thiên Vũ phì cười:

“Anh đã xuống máy bay từ 2, 3 tiếng trước nhưng vẫn chưa gọi điện cho em được. Bây giờ anh đang trong phòng.”

Lâm Thiên Vũ nằm xuống một chiếc giường lớn. Ở trên máy bay muốn hết ngày, Lâm Thiên Vũ rất muốn nằm xuống ngủ một giấc. 

Đỗ Tiểu Niệm thấy anh có vẻ rất mệt nên nói:

“Anh nhớ nghỉ ngơi nha! Em buồn ngủ nên cúp máy trước. Anh ngủ ngon!”

Tiếng Lâm Thiên Vũ đáp:

“Ừ, em ngủ ngon.”

Đỗ Tiểu Niệm đem điện thoại và rút máy trợ thính để lên bàn. Cậu lại leo về giường đắp mền, bây giờ có thể ngủ ngon rồi. 

Ngày hôm sau, Đỗ Tiểu Niệm sau khi ăn sáng liền đi dọn nhà cửa. Dọn xong thì đi vào phòng chế tạo bộ giáp thêm mấy tiếng đồng hồ. Cậu chế tạo say sưa, đến khi nhìn đồng hồ đã 2 giờ hơn. 

Đỗ Tiểu Niệm xoa chiếc bụng xẹp lép, bây giờ cậu mới cảm thấy hơi đói. Đỗ Tiểu Niệm đang tính xuống bếp kiếm vài món hâm lại thì điện thoại reo lên. Cậu lấy điện thoại trong túi ra, là Duy Tuấn Khang gọi qua mạng xã hội. Đỗ Tiểu Niệm ấn nghe:

“A lô.”

Duy Tuấn Khang ở đầu dây bên kia nói:

“A lô, cậu khoẻ không?”

Đỗ Tiểu Niệm đáp:

“Tôi khoẻ.”

“Vậy... À... Ừm...”

Duy Tuấn Khang bên kia bỗng trở nên ậm ờ. Đỗ Tiểu Niệm liền nói:

“Cậu muốn nói gì thì nói đi.”

Bên kia tràng qua một tiếng cười:

“À, chẳng là bây giờ tôi chưa ăn cơm, lại lười nấu nên muốn mua đồ ở ngoài ăn. Và tôi chợt nhớ ở thành phố S có một món rất nổi tiếng là bánh mì Huỳnh Hoa. Nhưng tôi không biết đường đến tiệm bánh mì nên muốn cậu chỉ đường...”

Đỗ Tiểu Niệm muốn hỏi sao Duy Tuấn Khang không chịu mở bản đồ lên tra thì Duy Tuấn Khang bên kia đã bắt đầu này nỉ:

“Cậu giúp tôi đi, làm ơn đấy!”

Đỗ Tiểu Niệm thở dài:

“Được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.