Thiên Tài Đệ Nhất

Chương 34: Duy Tuấn Khang (9)




Ngay ngày hôm sau, một buổi chiều thứ Sáu đầy mưa rơi, Đỗ Tiểu Niệm nhận được một tin “sét đánh” từ Giáo sư Kim:

“Tiểu Niệm nè, Chủ Nhật tuần này có chương trình truyền mình mời hai cô trò chúng ta đến phỏng vấn đấy! Cô không ngờ là họ lại tìm ra em nhanh như vậy! Có lẽ em không biết, chứ em bây giờ rất nổi tiếng, rất nhiều người muốn xem mặt mũi em ra sao!”

“Có được một học trò như em làm cô tự hào hết sức *chấm nước mắt* sáng bảy giờ Chủ Nhật cô sẽ bảo tài xế riêng chở em đến đài truyền hình luôn. Em nhớ dậy sớm.”

“Không được từ chối!!!”

Bốn chữ cuối là sao đây Giáo sư? Đỗ Tiểu Niệm đưa tay đỡ trán. 

... 

Lần đầu tiên đến đài truyền hình và đứng trước máy quay, Đỗ Tiểu Niệm cảm thấy rất bồn chồn không tự nhiên. Tay cậu vì căng thẳng nên cứ xoa vào nhau miết, mắt thì chỉ biết nhìn xuống đất chứ không dám nhìn hai MC, do cậu bị ngại. Đỗ Tiểu Niệm vốn khá nhút nhát với người lạ, nên suốt thời gian phỏng vấn dây thần kinh cứ căng như dây dàn, sợ mình nói lỡ làm hỏng chuyện. 

Còn Giáo sư Kim, do đã quá quen với máy quay và các màn phỏng vấn nên tinh thần cô khá thoải mái. Khi MC hỏi đến câu nào cũng đều trả lời trôi chảy, diễn tả sinh động, đôi khi còn chiêm vào vài câu khá hay và lầy lội. Giảm bớt khá nhiều không khí căng thẳng trong trường quay. 

Hai MC hỏi Đỗ Tiểu Niệm rất nhiều chuyện của cậu, đại khái như là: Hiện tại đang sống ở đâu? Đang học ở trường nào? Lực tinh thần của cậu bây giờ là cấp mấy? Tai của cậu là bị tai nạng hay bẩm sinh đã vậy? 

Khi đi ra khỏi đài truyền hình và leo lên xe cùng Giáo sư Kim để về nhà, dây thần kinh của Đỗ Tiểu Niệm mới dám xõa ra, trong đầu còn ong ong mấy câu hỏi vừa nãy. 

Khi về thì trời đã gần trưa, Đỗ Tiểu Niệm ngã người nằm trên sofa nghỉ ngơi. Lâm Thiên Vũ từ trong phòng đi ra, thấy cậu đã về nhà thì bước lại gần. Thấy trên mặt cậu có gì đó, anh lấy tay sờ thử, phát hiện là kem nền cùng phấn trang điểm. Đỗ Tiểu Niệm nghiêng người, cười he he nói:

“Mấy chị ở trường quay trang điểm cho tôi đấy, đẹp không?”

Lâm Thiên Vũ chét phấn vào áo Đỗ Tiểu Niệm:

“Đẹp.”

Anh đi vào phòng bếp, nói:

“Cậu chắc là mệt rồi nhỉ? Vậy bữa trưa hôm nay tôi nấu cho.”

“Vậy cũng được.”

... 

Vài ngày sau, màng phỏng vấn Đỗ Tiểu Niệm và Giáo sư Kim được phát trên bản tin buổi tối. Đỗ Tiểu Niệm đang ngồi xem tivi cùng Lâm Thiên Vũ thì tình cờ thấy được. Nhìn gương mặt Đỗ Tiểu Niệm được phát trên tivi, Lâm Thiên Vũ chỉ nhếch môi cười rồi xoay đầu nhìn Đỗ Tiểu Niệm ngoài đời thật đang mắc cỡ chạy vào phòng. 

Tay Lâm Thiên Vũ xoay xoay chiếc remote, nét cười trên miệng dần hiện rõ hơn, cậu ta thật đáng yêu quá! 

Sáng hôm sau, vừa mới đến học viện, Đỗ Tiểu Niệm đã nhận được hàng loạt ánh mắt của hàng loạt học viên khác, cậu còn nghe họ thì thầm:

“Là cậu ta đúng không? Người xuất hiện trên tivi tối qua ấy?”

“Đúng là cậu ta rồi, trong lúc phỏng vấn cậu ta có nói là học ở học viện Fly mà...”

“Nghe bảo là học ở lớp Một, hèn gì giỏi thế!”

“Trông cậu ta đẹp trai dễ thương quá!”

“Đẹp trai dễ thương cái gì? Tôi thấy giống thằng Bê Đê! Nhìn gớm chết mẹ!”

“Vụ gì vậy? Tôi là người tối cổ, ai kể giùm.”

Người người xôn xao bàn luận, Đỗ Tiểu Niệm còn nghe thấy vài người buông lời ác ý. Cậu không muốn nghe nữa nên tháo máy trợ thính ra, đi nhanh đến lớp. 

Mở cửa tiến vào lớp, phản ứng các học viên trong này cũng giống những học viên ngoài kia, xoay qua nhìn cậu rồi kề tai nhau thì thầm to nhỏ. Đỗ Tiểu Niệm không biết là họ nói gì, nhưng nhìn chung cậu với họ học chung lớp nên chắc cũng không nói lời ác ý. 

Đỗ Tiểu Niệm ngồi vào chỗ của mình, cậu đưa mắt nhìn khắp lớp mà không thấy Phùng Lưu Khánh, hình như y còn chưa vào lớp. 

Bị nhiều ánh mắt nhìn vào người như vậy, Đỗ Tiểu Niệm cảm thấy vừa ngại vừa khó chịu. Ngại vì bị nhiều người nhìn, khó chịu vì cảm thấy như bị soi mói, nói chung cậu không thích cảm giác này. 

Cách giờ vào lớp mười phút, Phùng Lưu Khánh vừa ngáp vừa vò đầu vào lớp, ngồi xuống bên cạnh Đỗ Tiểu Niệm. Đỗ Tiểu Niệm thấy bạn thân đã đến, vội lấy máy trợ thính ra đeo vào. 

Phùng Lưu Khánh vỗ vai Đỗ Tiểu Niệm, giọng trêu chọc:

“Cậu giỏi ghê ta, bây giờ thành người nổi tiếng rồi!”

Giọng Phùng Lưu Khánh nhỏ lại:

“Sao, cảm giác hiện tại thế nào?”

Đỗ Tiểu Niệm lắc nhẹ đầu:

“Không thích lắm!”

“Ủa? Tui nghĩ làm người nổi tiếng sẽ thấy thích lắm chứ! Nếu không phải vậy thì trên đời làm gì có chuyện người người hàng ngày trên mạng làm trò điên để cố tạo sự chú ý!”

Giọng Đỗ Tiểu Niệm bình tĩnh:

“Những người đó làm như thế cốt cũng chỉ là gây một chút tiếng vang để nhiều người biết đến... Nói thẳng ra, họ muốn mình trở nên nổi tiếng! Cái cảm giác mà khi đi đến đâu ai ai cũng biết đến mình, quả thật làm cho họ rất thích và rất dễ gây nghiện! Vì lúc đó, họ nghĩ mình hơn hẳn những người khác!”

Phùng Lưu Khánh im lặng một chút rồi đồng tình với ý kiến của cậu:

“Cậu nói rất đúng... Á má ơi!!!”

Tiếng hét của Phùng Lưu Khánh như muốn làm thủng màng nhĩ Đỗ Tiểu Niệm, cậu che hai tai lại, còn Phùng Lưu Khánh thì nhảy tót lên ghế, chỉ chỉ con “rắn cái” làm cậu giật mình kia:

“Nó nằm ở đây từ hồi nào vậy? Đờ mờ hèn gì lúc nãy đạp lên thấy mềm mềm, muốn hù chết người à?!?”

Đoàn Kim Loan từ bàn mình chạy lại, dịu dàng nâng bé Na lên xin lỗi:

“Mình xin lỗi, tại mãi nói chuyện nên không để ý đến nó!”

Phùng Lưu Khánh phất tay:

“Thôi, cậu không cần xin lỗi, làm ơn coi chừng nó một chút, nếu không có ngày nằm trong nồi lẩu!”

Đoàn Kim Loan ngơ ngác:

“Lẩu... Lẩu hả???”

Phùng Lưu Khánh nhướng mày hù dọa:

“Đúng! Cậu không biết là rắn có thể nấu lẩu sao? Chưa kể là còn có thể chiên, hấp sả, nướng muối ớt,...”

Đoàn Kim Loan nghe đến đây thì xanh lét mặt mày, cầm bé Na chạy biến. Phùng Lưu Khánh thì cười ha ha, Đỗ Tiểu Niệm cũng nhịn không được mà cười theo. Đúng là ở bên bạn thân thì lúc nào cũng vui. 

Đang cười, Đỗ Tiểu Niệm chợt cảm thấy một luồng khí áp đáng sợ chảy dọc từ lưng đến chân cậu, làm cả người phía sau muốn lạnh đi. Đỗ Tiểu Niệm quay đầu ra sau, chỉ thấy các học viên khác đã ổn định chỗ ngồi, trò chuyện rôm rả. 

Là do cậu tưởng tượng sao? Đỗ Tiểu Niệm nghĩ rồi xoay người lên phía trước. 

Lớp trưởng Tràm Liên thì im lặng ngồi quan sát Huỳnh Cát Tiên. Trong một lúc vừa rồi, Tràm Liên đã nhìn thấy nỗi căm ghét tràn lên gương mặt Huỳnh Cát Tiên...

Tràm Liên chống một tay lên bàn, thở dài. 

Đoàn Kim Loan dõi theo mọi chuyện, cúi gằm mặt xuống vuốt ve con rắn trong tay. 

...

Ba ngày sau, bộ giáp của Đỗ Tiểu Niệm như một làng sóng đổ bộ vào mạng xã hội, chiếm hết tất cả các trang tin tức. Hàng trăm hàng nghàn người đổ xô nhau đi mua, Đỗ Tiểu Niệm trong thời gian này bị các đơn đặt hàng đến từ các chủ shop nhỏ cho đến các công ty nổi tiếng đày sấp mặt. Lâm Thiên Vũ thấy cậu bận rộn cũng cảm thấy thương, nên anh đảm nhận ngày chuẩn bị ba bữa cơm đầy đủ cho cậu, rồi phụ xếp lấy mấy bộ giáp đã nằm trong nút vào thùng hàng. 

Rất nhiều người sử dụng bộ giáp của Đỗ Tiểu Niệm đã để lại phản hồi tốt, duy cũng có vài ba người đánh giá sai lệch về chất lượng. Lâm Thiên Vũ mỗi lần xem đến những dòng đấy đều khó chịu nên cho chúng bốc hơi luôn, anh dọn sạch sẽ, chỉ để lại một nơi toàn viết về điều tốt dành cho Đỗ Tiểu Niệm. 

Do bộ giáp của Đỗ Tiểu Niệm đang rất hot rất đắt hàng, hầu như vừa mở bán đã bị người mua hết sạch. Có người xấu nhân cơ hội này, mua bộ giáp của Đỗ Tiểu Niệm rồi rao bán lại với giá cao. Làm nhiều người vào xem giá rồi ngán ngẩm đi ra, nhưng cũng có người ngoại lệ. 

Một người đàn ông mua bộ giáp của Đỗ Tiểu Niệm với giá 500 triệu, hiện nay đang ngồi trên xe để tài xế chở đi, trong tay người đàn ông còn đang cầm một chiếc nút. 

Trong một căn phòng được bày trí phong cách hoàng gia sang trọng, có một chàng trai đang ngồi trên ghế, xem tin tức về người đang rất nổi vào mấy ngày gần đây: Đỗ Tiểu Niệm. 

Có tiếng gõ cửa, chàng trai rời mắt khỏi chiếc điện thoại, nói:

“Vào đi.”

Sau hai tiếng của chàng trai là tiếng mở cửa cùng bước chân, ba người đàn ông từ phía ngoài bước vào, đứng trước mặt chàng trai một quãng. 

Chàng trai tắt điện thoại, nói:

“Các người đã mua được chưa.”

Một người trong số ba người đàn ông trả lời:

“Tôi đã mua được.”

Chàng trai bảo người đàn ông lại gần, người đàn ông liền tiến lên, cầm một cái nút đưa cho chàng trai. Chàng trai quan sát một chút rồi trả lại cho người đàn ông, nói:

“Mặc vào đấu với hai người kia xem.”

Người đàn ông ngay lập tức ấn vào chiếc nút, chốc lát sau toàn thân ông được bao phủ bởi bộ giáp màu đỏ... 

Chuyện tiếp theo đó, quả nhiên người mặc bộ giáp màu đỏ kia thắng cuộc, mặc cho hai người kia liên hợp lại cũng không thể thắng nổi. 

Chàng trai nhìn hai người đã bị đánh bại, khóe môi khẽ nhếch:

“Đúng là không làm tôi thất vọng.”

Bước ra khỏi ghế, chàng trai nói với người đứng bên ngoài:

“Mang máy ‘Kiểm tra bộ giáp’ vào đây.”

Lực tinh thần của mỗi nhà chế tạo đều khác nhau, giống như là dấu vân tay của con người, không ai giống ai. Bộ giáp muốn tăng cấp sẽ hấp thụ lực tinh thần của nhà chế tạo, khi đạt được một mức độ nào đó sẽ chuyển hóa lực tinh thần làm cho bộ giáp mạnh hơn, đây chính là tăng cấp. 

Lực tinh thần về sau vẫn sẽ lưu lại trong bộ giáp, qua năm tháng cũng không biến mất. 

Máy “kiểm tra bộ giáp” sẽ giúp xác định bộ giáp là ai chế tạo. Chỉ cần lấy một giọt máu hoặc một sợi tóc của người chế tạo đặt vào máy cùng với bộ giáp. Sau mười phút, nếu màng hình xuất hiện hai chữ “Trùng khớp” màu xanh thì điều đó chứng tỏ nhà chế tạo kia đã làm ra bộ giáp. Ngược lại, nếu nó ghi chữ “Không trùng khớp” màu đỏ thì người đó không phải là người làm ra bộ giáp. 

Máy kiểm tra mau chóng được đưa vào, người đàn ông kia liền cởi bộ giáp ra, đặt vào máy. Chàng trai đi lại bàn lấy một chiếc túi chống thấm nước, bên trong túi có vài sợi tóc. Chàng trai mở túi, lấy tóc ra đặt vào máy. 

Mười phút trôi qua, trên màng hình hiện lên hai chữ “Trùng khớp”. Chàng trai nhìn hai dòng chữ đang phát sáng trên màng hình, nhịn không được cười lớn:

“Ha ha ha, không ngờ lại tìm ra được nhanh như vậy!!!”

Một người đàn ông đi lại, hỏi:

“Cậu Tuấn Khang đã tìm ra được người chế tạo đó?”

Duy Tuấn Khang ngưng cười, quay trở lại chiếc ghế:

“Phải, nhờ người mà “ông ấy” cài vào nên tôi mới, tìm được nhanh như vậy.”

”Vậy tiếp theo, cậu định làm như thế nào?”

Giọng Duy Tuấn Khang âm hiểm:

“Tiếp cận, tạo lòng tin, sau đó nắm trong tay! Đây là nhiệm vụ “ông ấy” bắt tôi phải hoàn thành!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.