Thiên Tài Đệ Nhất

Chương 30: Duy Tuấn Khang (5)




Vốn dĩ Đỗ Tiểu Niệm định ngày mai khi rảnh sẽ đi mua một chiếc điện thoại mới, nhưng không may điện thoại Lâm Thiên Vũ cũng vừa bị hư, thế là chiều hôm đó Lâm Thiên Vũ liền kéo Đỗ Tiểu Niệm đi mua luôn. 

Vừa mới vào cửa hàng bán điện thoại, Đỗ Tiểu Niện còn chưa kịp nhìn kịp biết nên mua cái nào thì Lâm Thiên Vũ đã nói với nhân viên là đem hai cái điện thoại đời mới nhất ra, tính tiền tại chỗ xong đóng gói mang về. 

Đỗ Tiểu Niệm đi lại gần Lâm Thiên Vũ, kề vào tai nói:

“Tôi không mua cái này, nó mới ra hôm qua nên đắt lắm, anh chọn cái khác đi.”

Nhưng Lâm Thiên Vũ dửng dưng:

“Tiền tôi không thiếu, vả lại, cậu không cần trả tiền chiếc điện thoại này, xem như tôi tặng cậu vì cậu là một osin tốt.”

Cơ mặt Đỗ Tiểu Niệm giật giật, osin? Anh ta xem cậu là osin sao? Hình như anh ta còn đang ở nhờ nhà của cậu đó! 

Lâm Thiên Vũ bỏ lại Đỗ Tiểu Niệm đứng ở đó, lại gần nhân viên nói vài câu, Đỗ Tiểu Niệm muốn nghe nhưng do xa quá nên đành bỏ cuộc, đi đến chỗ ghế ngồi ngồi xuống. 

Nhân viên kia nghe được lời của Lâm Thiên Vũ có hơi bất ngờ một chút, sau đó nhân viên quay đầu nhìn Đỗ Tiểu Niệm đang ngồi đằng kia, rồi lại nhìn vị khách trước mặt, Lâm Thiên Vũ gật đầu, nhân viên lập tức hiểu ý, tức tốc chọn một cặp ốp lưng đẹp nhất bỏ vào bọc. 

Tính tiền xong, Lâm Thiên Vũ quăng cho Đỗ Tiểu Niệm hai cái bọc, còn anh thì tay không mở cửa đi ra ngoài, Đỗ Tiểu Niệm giật mình, không ngờ Lâm Thiên Vũ dám đối xử với hai chiếc điện thoại mới mua tàn nhẫn như vậy, may mà cậu nhanh tay chụp được. 

Hai tay Đỗ Tiểu Niệm cầm hai cái bọc, lon ton chạy theo sau Lâm Thiên Vũ. 

Về đến nhà là đã hơn năm giờ chiều, muộn rồi nên Đỗ Tiểu Niệm sẽ chọn đồ ăn nhanh, cậu lấy chiếc điện thoại cũ ra bấm máy, gọi hai phần mì spaghetti. 

Mở chiếc bọc đựng điện thoại ra, ngoài dự liệu của Đỗ Tiểu Niệm, bên trong ngoài hộp đựng còn có thêm một chiếc ốp lưng màu trắng được bọc giấy kính trong suốt. Đỗ Tiểu Niện cầm chiếc ốp lên quan sát, phát hiện hình được in trên ốp là hình nhịp tim. 

Đỗ Tiểu Niệm trên tay cầm ốp, hỏi Lâm Thiên Vũ:

“Cái này ở đâu ra vậy? Hàng tặng à?”

Lâm Thiên Vũ đang nằm trên sofa:

“Chắc vậy.”

Đỗ Tiểu Niệm thả chiếc ốp xuống bàn, mở hộp đựng điện thoại ra:

“Anh không xem điện thoại liền sao? Hay là tôi lấy ra cho anh?”

Lâm Thiên Vũ với tay lấy remota, miệng “ừm” một tiếng. 

Đỗ Tiểu Niện ngay lập tức chộp tới trước lấy túi bọc của Lâm Thiên Vũ mở ra, bên trong cũng có một chiếc ốp lưng giống y như cậu, chỉ khác là nó màu đen. Cậu nhìn mặt ốp, cũng là hình nhịp tim. 

Đỗ Tiểu Niệm vốn không phải người thích suy nghĩ nhiều, đồ của người khác giống của cậu thì cũng chỉ nghĩ đơn giản là trùng hợp mà thôi, tương tự như vậy, ốp lưng của cậu và Lâm Thiên Vũ giống y nhau, cậu cũng không cảm thấy đây là điều gì đặc biệt. 

Nhưng có người lại suy nghĩ khác. 

... 

Huỳnh Cát Tiên trong giờ nghỉ trưa liền tranh thủ đi qua khoa chiến sĩ tìm Lâm Thiên Vũ. 

Một học viên nam thấy Huỳnh Cát Tiên xinh xắn liền chạy lại tìm cớ nói chuyện:

“Chào hoa khôi khoa chế tạo, em đến đây tìm ai à?”

Huỳnh Cát Tiên có chút ngại ngùng nhìn học viên nam:

“Dạ, em đi kiếm anh Vũ.”

Học viên nam thắc mắc:

“Vũ? Vũ nào cơ?”

Huỳnh Cát Tiên nói cặn kẽ hơn:

“Là Thiên Vũ học lớp một đấy ạ, Lâm Thiên Vũ.”

Tay học viên nam xoa cằm, dường như anh biết Lâm Thiên Vũ:

“À, là Thiên Vũ đó sao!”

Huỳnh Cát Tiên nghe học viên nam nói vậy liền hỏi:

“Anh biết anh Vũ à? Anh có thấy ảnh đâu không?”

Học viên nam tay chỉ về một hướng:

“Vừa mới nghỉ trưa, chắc bây giờ vẫn còn đang ở trong lớp.”

Huỳnh Cát Tiên nhìn theo hướng học viên nam chỉ, rồi quay qua nhìn học viên nam nói:

“Vậy à, cảm ơn anh nhiều!”

Huỳnh Cát Tiên nói xong liền hối hả chạy đi, học viên nam kia thấy cô chạy nhanh quá, tay cầm điện thoại trong túi buông ra, cứ tưởng là xin được số điện thoại của hoa khôi để đem đi khè mấy thằng bạn chứ. 

Lâm Thiên Vũ vừa mới đứng dậy khỏi ghế thì Huỳnh Cát Tiên đã chạy như tên bắn vào lớp, cô nhìn Lâm Thiên Vũ đứng đằng kia, thầm vui trong lòng, may quá anh Vũ chưa đi ra khỏi lớp. 

Huỳnh Cát Tiên bước đến bên Lâm Thiên Vũ, khoác tay anh mà giở giọng nũng như em bé:

“Mấy hôm nay không gặp, anh có nhớ em không?”

Khi con gái hỏi câu này thì tuyệt đối đừng nói từ “không”, nên Lâm Thiên Vũ chỉ “ừm” một tiếng qua loa cho có lệ. Anh nhìn Huỳnh Cát Tiên đang bám chặt mình, nghĩ chắc hôm nay không thể đi ăn trưa cùng Đỗ Tiểu Niệm rồi. 

Lâm Thiên Vũ, Huỳnh Cát Tiên, cùng một người nữa là Lam Mỹ Lệ hiện đã đi du học có quen biết nhau từ nhỏ. Lâm Thiên Vũ không biết tại sao, Huỳnh Cát Tiên cứ luôn luôn thích đi cùng anh, đeo bám anh cho dù anh có đi đâu. Chẳng hạn như chuyện anh rời thành phố A để đi học ở học viện Fly, bằng cách nào đó mà Huỳnh Cát Tiên biết được, thế là cũng rời nhà, rời ba mẹ mà đi theo. 

Ba mẹ Huỳnh Cát Tiên không thể ngăng cảng con gái, đành cho Huỳnh Cát Tiên đi, bảo Lâm Thiên Vũ nhớ trông chừng và chiếu cố con gái của họ. 

Mẹ Huỳnh Cát Tiên là một người dễ tính, thậm chí là nuông chiều con gái quá mức, dẫn đến tính cách Huỳnh Cát Tiên có hơi trẻ con bướng bỉnh, đôi khi còn cãi lời bà. Trái ngược với mẹ, ba Huỳnh Cát Tiên là một người khá thân cận với ba Lâm Thiên Vũ nên rất nghiêm khắc và khó tính, ông còn bảo Lâm Thiên Vũ rằng nếu Huỳnh Cát Tiên gây phiền hà hoặc làm điều gì gây bất lợi thì cứ thẳng thắng báo với ông, ông sẽ lập tức đưa Huỳnh Cát Tiên về thành phố A.

Huỳnh Cát Tiên nhìn Lâm Thiên Vũ, nói:

“Anh lạnh lùng quá đi, hay là không gặp em nên tâm trạng khó chịu? Hử?”

Lâm Thiên Vũ khẽ liếc Huỳnh Cát Tiên:

“Em suy nghĩ nhiều.”

Huỳnh Cát Tiên bĩu môi cầm tay Lâm Thiên Vũ giật giật:

“Này anh, trưa rồi đó, chúng ta đi ăn đi, em đói bụng~”

 

Nếu mình từ chối, cô ta sẽ tiếp tục đeo bám, Lâm Thiên Vũ biết rõ điều này:

“Ừ, đợi anh nhắn tin với bạn một chút.”

Rút điện thoại trong túi ra, Huỳnh Cát Tiên Vũ vừa nhìn liền biết là cái mới:

“Anh mới thay điện thoại à? Cái cũ bị hư sao?”

Mắt Lâm Thiên Vũ không nhìn vào Huỳnh Cát tiên mà là nhìn điện thoại:

“Làm rớt, vỡ tan tành.”

Lâm Thiên Vũ vốn cao hơn Huỳnh Cát Tiên rất nhiều nên khi cầm điện thoại, Huỳnh Cát Tiên có thể nhìn được bên dưới rất rõ ràng, cô chú ý chiếc ốp lưng màu đen hình nhịp tim, cảm thấy nó rất giống với cái của Đỗ Tiểu Niệm cầm ban sáng. 

Hai người họ ở chung, cùng xài một loại điện thoại giống nhau, cùng một kiểu ốp lưng, làm Huỳnh Cát Tiên không thể không nghĩ đến hai người họ là loại quan hệ kia. 

Khi Lâm Thiên Vũ cùng Huỳnh Cát Tiên chuẩn bị ăn trưa, cô mới đánh bạo hỏi thử:

“Anh, anh và Đỗ Tiểu Niệm sống chung đúng không?”

Lâm Thiên Vũ vương tay lấy dao nĩa:

“Ừ.”

Huỳnh Cát Tiên nói:

“Anh không hỏi vì sao em biết chuyện này à?”

Lâm Thiên Vũ đặt dao nĩa xuống bàn:

“Là Tiểu Niệm nói, người của anh báo vậy.”

Tay Huỳnh Cát Tiên đang cầm thức ăn chợt cứng lại, cho người bảo vệ cậu ta, hai người họ rốt cuộc là sao? Cô ráng để giọng thật bình thường:

“Anh với cậu ta là loại quan hệ gì vậy?”

Lâm Thiên Vũ không trả lời. Huỳnh Cát Tiên cứ tự bảo mình phải thật bình tĩnh nhưng không được:

“Ở chung nhà, xài ốp lưng đôi, còn cho người bảo vệ cậu ta, anh và cậu ta không phải là người y...”

Gịong Huỳnh Cát Tiên chợt im bặt, do Lâm Thiên Vũ đang dùng ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ cảnh báo cô im đi. Huỳnh Cát Tiên nhìn xung quanh, có vài người đứng gần đang cố nghe câu chuyện, Huỳnh Cát Tiên nhíu mày nhìn họ, chút nữa thì cô quên mất đây là nhà ăn, có rất nhiều người qua lại. Nhưng mà... 

Huỳnh Cát Tiên có chút giận nhìn Lâm Thiên Vũ đang bình thản ăn, nhưng mà, Lâm Thiên Vũ đâu cần tỏ ra hung dữ với cô như vậy chứ? 

Bữa ăn của hai người kết thúc trong không vui. Lâm Thiên Vũ tâm trạng không thoải mái nên ăn cái gì cũng không vô, anh ăn được một nửa rồi bỏ đi lên lớp, Huỳnh Cát Tiên đang ăn chưa xong cũng phải chạy theo anh. 

Hai người đang đi trên hành lang, Huỳnh Cát Tiên quyết định trong hôm nay phải hỏi rõ ràng mọi chuyện cho ra ngô ra khoai nên dùng sức kéo Lâm Thiên Vũ lại, nói:

“Anh phải cho em câu trả lời đi chứ, anh với cậu ta rốt cuộc là như thế nào?”

Sắc mặt Lâm Thiên Vũ lạnh băng:

“Em biết để làm gì?”

Tính bướng bỉnh của Huỳnh Cát Tiên bắt đầu lòi ra:

“Tại vì em muốn!”

Lâm Thiên Vũ nhìn chằm chằm Huỳnh Cát Tiên, đáy mắt không còn sự kiên nhẫn:

“Muốn thì kệ em, anh không có nghĩa vụ phải trả lời!”

Lâm Thiên Vũ bực dọc muốn bỏ đi lại bị Huỳnh Cát Tiên níu lại lần nữa:

“Nếu anh không nói, em sẽ đi hỏi cậu ta cho ra lẽ, anh đừng quên, em với cậu ta học chung lớp, muốn hỏi với cậu ta cũng không phải việc khó.”

Lâm Thiên Vũ cười lạnh:

“Ha ha, em nghĩ người của anh sẽ cho em tiếp cận cậu ta sao? Nói cho em biết luôn, người của anh cũng đang học cùng lớp em đó.”

Nói xong, Lâm Thiên Vũ ngay lập tức bỏ đi để lại bóng lưng cho Huỳnh Cát Tiên. Huỳnh Cát Tiên đứng đó hồi lâu thì bình tĩnh lại, biết vừa nãy là mình nóng quá mất khôn, lỡ lời chạm vào vài điều cấm kỵ của Lâm Thiên Vũ. 

Bây giờ thật hối hận, nhưng được gì chứ? Lâm Thiên Vũ sau lần này chắc chắn sẽ ít nhìn mặt cô hơn, nói không chừng còn báo cho ba cô biết nữa. Lúc đó, cô sẽ phải rời xa Lâm Thiên Vũ để trở về thành phố A, không thể gặp anh, không thể đi cùng anh, không thể nói chuyện cùng anh nữa, nghĩ như vậy, Huỳnh Cát Tiên có cảm giác rất muốn khóc... 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.