Thiên Tài Đệ Nhất

Chương 23: rèn luyện năng lực chế tạo (8)




 Lâm Thiên Vũ bước chân vô định đi trên sân trường, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của nữ giới. Cơ thể anh cao to, gương mặt đậm chất nam tính, đây quả thật là hình mẫu lý tưởng của mọi cô gái trong truyền thuyết. 

Nhưng đáng buồn thay, Lâm Thiên Vũ trời sinh tính cách lạnh lùng, lại còn không thích nói chuyện với người lạ, trong lớp người có thể trò chuyện được với anh chỉ đếm trên đầu ngón tay. 

Từ trước đến giờ, anh có rất nhiều cô gái tiếp cận, nhưng đa số họ tiếp cận anh là vì địa vị hoặc tiền tài. Có thể, một bộ phận nhỏ trong số đó cũng có người thật lòng với anh, nhưng thật lòng thì thật lòng, anh chung quy vẫn không cảm thấy hứng thú. 

Đôi lúc, anh cảm thấy rất gánh tỵ với ba của mình, ba anh đã tìm được tình yêu nơi mẹ anh khi hai người còn học trung học, còn anh, đến nay đã học hết cấp ba, vẫn chưa tìm được người khiến con tim mình rung động. 

Ba anh từng nói:

 “Kỳ thật lúc đó ba vẫn không biết tình cảm mình dành cho em ấy là gì, nó có thể trên mức tình bạn nhưng vẫn chưa đến tình yêu, đây tạm gọi là tri kỷ. Khi ấy, ba chỉ cảm thấy mẹ rất thu hút, hơn rất nhiều cô gái ba từng gặp qua. Nhưng về sau, khi tốt nghiệp cấp hai và chuẩn bị xa rời nhau, trong tim ba có cảm giác rất hụt hẫng, giống như có ai đấy dùng dao rạch và lấy đi một thứ rất quý giá vậy.”

“Sao ba không giữ mẹ lại?”

Cậu bé Lâm Thiên Vũ sáu tuổi thắc mắc hỏi ba của mình, đây là lần đầu tiên cậu bé thấy ba của mình nói nhiều như vậy. Ba nói, ánh mắt hơi xa xăm:

“Không được, lúc ấy ba chỉ là một đứa nhóc, còn chưa rõ gì về tình cảm nam nữ, nhưng nếu có rõ rồi, liệu hai người có thể bên nhau đến suốt đời không? Mối tình đầu, có được bao nhiêu người biến nó thành mối tình cuối cùng.”

Ba anh ngưng lại, giọng kể như đang chìm vào hồi ức:

“Có lẽ ba nên xếp vào nhóm người may mắn.”

 Lâm Thiên Vũ sáu tuổi ngước nhìn ba, vô tình nhìn thấy khóe môi ông đang cười.

Bước chân anh ngừng lại, trong lúc đang suy nghĩ không hiểu sao anh lại đi đến khu phòng học của Đỗ Tiểu Niệm và đứng trước lớp cậu.

 Anh nhớ lại, chẳng phải ba từng nói trông mẹ rất thu hút sao, Đôi Tiểu Niệm trong giấc mơ đêm qua chẳng những rất thu hút và còn xinh đẹp nữa... Anh đang nghĩ gì thế này?

Lâm Thiên Vũ dạo này rất kỳ lạ, khi rảnh rỗi anh thường nghĩ đến Đỗ Tiểu Niệm, suy đoán xem cậu đang ở đâu, làm gì, chuyện học hành có khó khăn không?

Từ nhỏ đến lớn, đây là người duy nhất kiến anh để tâm nhiều như vậy.

Mấy cô nữ học viên trong lớp nhìn thấy một anh soái ca đứng trước cửa như vậy đều đưa mắt ra nhìn, có vài cô còn nhận ra Lâm Thiên Vũ.

“Ê, cậu nhìn coi, có cái anh đẹp trai đang đứng trước lớp mình kìa.”

“Đâu đâu...”

“Ối trời~ đẹp trai quá, mình bị rụng tim rồi nè!”

“Khoan đã, đây không phải là Lâm Thiên Vũ bên khoa chiến sĩ sao, trời ơi, người nổi tiếng!”

“Khoa chiến sĩ sao lại có một chàng trai như vậy chứ, anh ấy đang đi vào lớp kìa!!!”

Mấy nữ học viên nhìn Lâm Thiên Vũ bước vào lớp, thấy anh hỏi:

“Đỗ Tiểu Niệm học lớp này đúng không?”

Các nữ học viên ríu rít trả lời:

“Dạ phải.”

“Cậu ấy có ở trong không, gọi ra giúp tôi.”

Ánh mắt của các nữ sinh đảo qua trong lớp, trả lời:

“Cậu ấy không có trong lớp... A, đúng rồi, lúc nãy thầy hiệu trưởng bảo cậu ấy đến phòng thầy, nói là có người muốn gặp.”

Lâm Thiên Vũ nhíu mày, người muốn gặp Đỗ Tiểu Niệm là ai?

Một học viên nữ chen vào, hỏi:

“Anh là bạn của cậu ấy à?”

Lâm Thiên Vũ không trả lời, anh chỉ hờ hững “ừm” một tiếng rồi đi ra chỗ khác.

Nữ học viên nhìn bóng lưng của anh, cảm khán:

“Thật lạnh lùng, đúng chuẩn soái ca~~” 

... 

Đỗ Tiểu Niệm từ lúc chuông reo đã bị gọi lên phòng hiệu trưởng, lúc đầu cậu còn sợ thầy gọi lên là để chỉ trích gì chứ, dù sao thì các học viên cũng thường lên phòng hiệu trưởng vì lý do này mà.

Ánh mắt Phùng Lưu Khánh đầy kinh hoảng nhìn cậu, hỏi nhẹ:

“Nè, cậu có làm chuyện gì không, sao thầy bảo cậu lên phòng hiệu trưởng uống nước trà vậy?”

 Đỗ Tiểu Niệm hoang mang lắc đầu, cậu không biết đâu, từ trước đến giờ cậu luôn luôn là con ngoan trò giỏi mà:

“Tui có làm gì đâu!”

Thế là Đỗ Tiểu Niệm ôm một bụng đầy bồn chồn lo lắng mà bước đến phòng hiệu trưởng, từng bước chân càng gần đến phòng thầy làm Đỗ Tiểu Niệm cảm thấy lòng mình càng lo lắng thêm, cậu cũng nhận thấy bước chân của mình càng nặng trĩu.

Mở cửa phòng hiệu trưởng, Đỗ Tiểu Niệm nhìn thấy bên trong có hai người đang ngồi, một người đàn ông và một người phụ nữ. Người đàn ông thì Đỗ Tiểu Niệm biết, đó là thầy hiệu trưởng cậu đã nhìn thấy khi đi dự lễ khai giảng. Còn người phụ nữ thì cậu nhìn thấy rất quen, trong lòng cậu đã ngờ ngợ, nhưng không dám chắc.

 Người phụ nữ nhìn thấy cậu, ôn hòa nói:

“Đỗ Tiểu Niệm đúng không, em ngồi xuống ghế đi.”

Đỗ Tiểu Niệm “dạ” một tiếng rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.

Giáo sư Kim nhìn cậu, nói:

“Xinh trai quá, em hình như 17 tuổi đúng không?”

 Đỗ Tiểu Niệm gật đầu trả lời:

“Dạ, em học nhảy lớp.”

Hai người cứ nói chuyện như vậy, còn thầy hiệu trưởng cứ im lặng ngồi một bên dõi theo. Cuối cùng, giáo sư Kim cũng nói đến điểm mấu chốt của cuộc nói chuyện:

“Tiểu Niệm, em là một người giỏi, vậy có muốn làm học trò của giáo sư Kim này không?”

Đỗ Tiểu Niệm tròn mắt, gì cơ? Giáo sư Kim, người ngồi trước mặt cậu đây là Giáo sư Đức Chí Kim tiếng tâm lẫy lừng? Trông cô còn rất trẻ, nào giống một người phụ nữ đã qua ba mươi.

“Cô là giáo sư Kim sao?”

Nghe cậu hỏi, giáo sư Kim phì cười, hóa ra nãy giờ trò chuyện cậu bé vẫn không biết cô là ai:

“Đúng, là tôi.”

“Em vui quá!” 

Gặp được một người nổi tiếng như vậy, Đỗ Tiểu Niệm thật không thể kiềm chế nổi sự vui sướng từ trong tâm trí. Giáo sư Kim, tên tuổi của cô cũng không kém gì huyền thoại thiên tài chế tạo Bạch Hàn Nhi đâu.

“Lúc nãy, cô nói... Nói muốn em làm học trò của cô sao?”

“Ừ, em đồng ý không?” 

Đỗ Tiểu Niệm không chần chừ, cậu gật đầu lia lịa: 

“Dạ dạ, em đồng ý.”

 ... 

Bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, Đỗ Tiểu Niệm vẫn còn chưa tin được mình đã là học trò của giáo sư Kim. Đến khi về đến lớp, cậu nói Phùng Lưu Khánh:

“Cậu nhéo mặt tui thử xem!”

Phùng Lưu Khánh giơi tay nhéo má Đỗ Tiểu Niệm một cái, cơn đau chân thật này đã nói cho Đỗ Tiểu Niệm biết cậu không phải đang mơ. Phùng Lưu Khánh nói: 

“Sao tự nhiên lại muốn tui nhéo, cậu nâng cấp bộ giáp đến mức bại não luôn rồi à? Này, cậu cười ngẩn ngơ cái gì thế, được gái đẹp tỏ tình à?” 

Đỗ Tiểu Niệm kéo Phùng Lưu Khánh đang lải nhải ra khỏi lớp, chuyện cậu là học trò của Giáo sư Kim không thể đem kể cho tùm lum người biết được. Câu tìm được một chỗ khuất, đem mọi chuyện trong phòng hiệu trưởng kể cho Phùng Lưu Khánh. 

Phùng Lưu Khánh vỗ vai cậu một cái: 

“Người bạn tốt, cậu thật may mắn.” 

Đỗ Tiểu Niệm nói: 

“Tối về nhà tui sẽ nhắn tin nói cho Trần Minh một tiếng, dù sao cũng là bạn bè thân thiết.” 

“Cái người bốn mắt đó chắc cũng rất vui cho cậu.” 

Từ đằng xa, có một nhóm toàn nữ học viên đi đến chỗ hai người, một người trong đó nói với Đỗ Tiểu Niệm: 

“Tiểu Niệm, lúc nãy có một người đến tìm cậu ấy.” 

“Người đó là ai?” 

“Lâm Thiên Vũ bên khoa chiến sĩ.” 

“Anh ấy tìm tôi có chuyện gì không?” 

“Không, không có nói.” 

Nữ học viên đó chăm chú suy xét Đỗ Tiểu Niệm, lúc đầu cô nghĩ cậu và Lâm Thiên Vũ là anh em hay họ hàng nên hai người mới quen nhau, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Đỗ Tiểu Niệm thì cô chắc chắn họ không phải là họ hàng rồi, trông gương mặt khác xa nhau. 

Cô hỏi, muốn moi chút thông tin về Lâm Thiên Vũ: 

“Này, cậu là bạn của Thiên Vũ đúng không? Vậy cậu có biết sở thích của anh ấy là gì không?” 

Đỗ Tiểu Niệm khéo tay Phùng Lưu Khánh, muốn đi: 

“Xin lỗi, tuy hai chúng tôi là bạn thật, nhưng tôi cũng không biết quá rõ về anh ấy.” 

Nói xong, hai người lập tức đi ra chỗ khác để không bị tra hỏi nữa. 

... 

Chiều nay, khi cậu đã về nhà thì đã bị Lâm Thiên Vũ bắt bóp chân cho anh. 

Lâm Thiên Vũ ngồi trên sôfa, tùy ý để Đỗ Tiểu Niệm cầm chân của anh lên nắm bóp. 

“Hôm nay, giờ giải lao ông thầy hiệu trưởng gọi cậu lên phòng ổng vì chuyện gì vậy?” 

Đỗ Tiểu Niệm nói, tay vẫn không ngừng xoa nắn:

 “Em gái ông ấy, giáo sư Kim muốn nhận tôi làm học trò, nên gọi tôi đến để hỏi.” 

Lâm Thiên Vũ nhướn một bên lông mày: 

“Và cậu...” 

“Tôi đồng ý rồi.” 

Anh nói: 

“Đồng ý rồi, vậy cô ấy muốn dạy cậu bằng cách nào, từ thứ hai đến thứ bảy cậu phải học từ bảy giờ sáng đến bốn giờ chiều mới được về, cô ấy cũng không thể dạy cậu vào giờ giải lao được.” 

“Nhưng vẫn còn chủ nhật mà, ngày đó được nghỉ.” 

Lâm Thiên Vũ khó chịu: 

“Chủ nhật, vậy là cuối tuần cậu cũng phải đi học cả ngày?” 

Đỗ Tiểu Niệm hơi khó hiểu, cậu đi học cả ngày thì có liên quan gì tới anh ta không? Sao anh ta lại tỏ vẻ như người đi học thêm cuối tuần là anh chứ không phải là cậu. 

“Không phải cả ngày, Giáo sư nói cô rất bận nên chỉ có thể dạy tôi từ sáng đến mười một, mười hai giờ chiều thôi.” 

Hóa ra là vậy, không phải đi cả ngày thì tốt, Lâm Thiên Vũ quả thật không chịu được nếu ngày cuối tuần mà cũng không nhìn thấy Đỗ Tiểu Niệm nhiều một chút. 

Nếu cái bà Giáo sư ấy cả ngày cứ bám víu lấy Đỗ Tiểu Niệm mà thực hành này thí nghiệm nọ, vắt kiệt sức của cậu ấy, làm cậu ấy mệt mỏi không chịu nấu cơm dọn nhà thì Lâm Thiên Vũ chắc phải dùng chút quyền lực của ba mình để gây chút khó dễ. 

Leo lên giường ngủ, sau khi Đỗ Tiểu Niệm nhắn tin với Trần Minh xong thì cậu còn tranh thủ đi kiểm tra xem có tin nhắn mới nào không. Khi còn trong phòng hiệu trưởng, Đỗ Tiểu Niệm cùng Giáo sư Kim có trao đổi số điện thoại và mạng xã hội của nhau, Giáo sư có bảo rằng tối sẽ nhắn cho cậu địa chỉ nơi để dạy cậu học, nên bây giờ cậu phải đi kiểm tra. Quả thật có tin nhắn mới, bên trong có ghi địa chỉ một khu nhà thí nghiệm. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.