Thiên Tài Đệ Nhất

Chương 18: rèn luyện năng lực chế tạo (3)




Một đêm tối trời trong, có thể nhìn thấy vài ngôi sao lấp lánh, không khí dần chuyển lạnh, trong căn phòng của một căn biệt thự xa hoa, Huỳnh Cát Tiên đang ngồi trước gương. Cô giơ tay gỡ thun buộc tóc, mái tóc đen dài liền bung xõa ra như làn suối. Huỳnh Cát Tiên vốn không có thói quen buộc tóc, nhưng do lúc nãy ngâm trong nước nóng, cô sợ làm tóc ướt nên mới buộc lên, chứ thường thường cô đều để tóc xõa. 

Cầm lấy chiếc lược trên bàn, Huỳnh Cát Tiên bắt đầu chảy lại mái tóc. Sau khi tóc không còn rối nữa, Huỳnh Cát Tiên mới hài lòng đặt chiếc lược xuống. 

“Ting~” chiếc điện thoại cô để lên bàn bỗng có thông báo. 

Huỳnh Cát Tiên cầm điện thoại lên mở khóa, phát hiện là tin nhắn của Lam Mỹ Lệ, bạn thân từ nhỏ của cô và Lâm Thiên Vũ. 

Lam Mỹ Lệ là chiến sĩ cấp bảy, từ một năm trước đã đi du học ở hành tinh Hồng Nguyên, Huỳnh Cát Tiên và Lam Mỹ Lệ trong một năm nay thường xuyên liên lạc với nhau qua tin nhắn. 

“Chuyện cậu nói là thật sao? Thiên Vũ chung nhà với một người?”

Huỳnh Cát Tiên bấm trả lời:

“Không biết là thật hay không, có vẻ như không nói dối...”

Rời chiếc bàn, Huỳnh Cát Tiên đi đến chiếc giường lớn màu trắng trong phòng, ngã người nằm lên, trên tay vẫn còn cầm điện thoại bấm bấm. 

“Cậu có nghĩ anh Vũ với cậu ta là... Kia không?”

Huỳnh Cát Tiên viết ra dòng chữ này, muốn ấn gửi đi nhưng chợt sững lại, cô suy nghĩ đôi chút, cuối cùng vẫn ấn gửi. 

Lam Mỹ Lệ bên kia rất nhanh đã trả lời:

“Cậu nghĩ gì thế? anh Vũ từ trước giờ vốn thích còn gái mà! Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi!”

Huỳnh Cát Tiên đọc dòng tin nhắn, cảm thấy rất đúng, Lâm Thiên Vũ không thể nào là gay được, đúng là dạo này cô hay suy nghĩ vớ vẩn. 

“Ừm, chắc vậy ^^”

“Vậy cậu biết Thiên Vũ giờ đang ở đâu rồi chứ?”

Huỳnh Cát Tiên đọc được đến đây mới ngớ người ra, cô quên mất hỏi Đỗ Tiểu Niệm nhà cậu ta ở đâu rồi! 

“Chưa, mình quên Q^Q”

“Quên thì thôi. À Dạo này bên Lục Lam thế nào rồi? Bên mình hiện tại trời rất ấm.”

“Ở Lục Lam bây giờ thì thoảng trời đổ mưa bất chợt.”

Huỳnh Cát Tiên nhắn với Lam Mỹ Lệ được một lúc thì chào tạm biệt, cô tắt điện thoại, cẩn thận để lên tủ đầu giường. Cô mệt mỏi ngáp một cái, nằm xuống giường lấy mền đắp kín người lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. 

Sáng hôm nay Đỗ Tiểu Niệm có hẹn với Phùng Lưu Khánh và Trần Mình đi ăn sáng chung, nên hôm nay cậu không cần thức sớm làm đồ ăn nữa, cậu cũng nói với Lâm Thiên Vũ, bảo anh ta hôm nay chịu khó ra ngoài ăn một bữa đi. Lâm Thiên Vũ lúc đầu có hơi nhăn nhó, nhưng sau một hồi năn nỉ ỉ ôi của Đỗ Tiểu Niệm thì anh xìu lòng, tỏ vẻ miễn cưỡng đồng ý. 

Tháng đầu vào học viện, do quá bận rộn với các chương trình học nên Đỗ Tiểu Niệm không có quá nhiều thời gian để qua lại thăm hỏi Trần Minh, mà nếu có thì cũng chỉ là trò chuyện qua tin nhắn hoặc cái màn hình, chứ không thể nói chuyện với người thật được. 

Đỗ Tiểu Niệm cùng hai người bạn sau khi đến nhà ăn thì nhất trí chọn ba tô phở, rồi cẩn thận bưng ra bàn ngồi. 

Đỗ Tiểu Niệm nói với Trần Minh trong khi đang vắt một miếng chanh vào tô:

“Học tập của cậu dạo này sao rồi? Tui nghe nói cậu được nhận vào lớp ba?”

Trần Minh ung dung trả lời:

“Ừ, được nhận vào lớp ba, còn vụ học tập thì cũng giống như hai cậu vậy thôi, tháng đầu toàn đâm đầu vào học học, không có thời gian nghỉ.”

Trần Minh vừa đút một đũa phở vào miệng, còn chưa kịp nhai đã nghe tiếng Phùng Lưu Khánh vang lên kế bên:

“Cậu học gì ở bên đó vậy?”

Nuốt xuống đống đồ ăn, Trần Minh mới mở miệng:

“Căn bản.”

Đỗ Tiểu Niệm nói:

“Tụi này cũng toàn học căn bản này, nhưng chỉ toàn lý thuyết.”

“Tôi thì được luyện tập mấy động tác cơ bản, một động tác làm cả trăm lần mặc dù đã làm đúng.”

“Xem ra học viện rất coi trọng mấy cái phần căn bản này nhỉ?”

Phùng Lưu Khánh nghe Đỗ Tiểu Niệm thốt ra câu này liền gật gù tán thành:

“Đúng vậy, có lẽ họ muốn chúng ra phải nắm vững phần cơ bản này trước rồi mới dạy mấy cái tiếp theo, chứ có vài học viện không chú trọng cái phần căn bản này, kết quả là cho ra lò mấy nhà chế tạo có năng lực kém.”

Đang chuyện trò, Đỗ Tiểu Niệm chợt nghe thấy tiếng kéo ghế sau lưng, cậu quay đầu thì nhìn thấy Lâm Thiên Vũ đang ngồi ở đó, dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn mình! 

Sao anh ta lại nhìn mình như vậy? Mình làm gì sai sao? Đỗ Tiểu Niệm hơi phân tâm, tay run lên một cái làm rơi chiếc đũa xuống đất. 

Phùng Lưu Khánh giúp cậu lượm đũa lên, hỏi:

“Sao lại làm rớt vậy? Cậu lấy đũa mới đi, đũa này dơ rồi.”

Đỗ Tiểu Niệm đặt đũa lên bàn xong liền chạy đi lấy một đôi đũa mới, trong khoảng thời gian đó cậu luôn cảm thấy có một ánh mắt lạnh buốt đang chăm chăm dõi theo mình. 

Hức, rốt cuộc cậu đã làm gì chứ? 

Đỗ Tiểu Niệm sau khi quay lại chỗ ngồi đều ăn một cách máy móc không được tự nhiên, nhưng có hai người bạn trước mặt nên cậu vẫn cố gắng tỏ ra thật bình thường. 

Lâm Thiên Vũ ở phía sau nhìn Đỗ Tiểu Niệm đang ngồi thân mật cùng hai người anh không biết, trong lòng không hiểu sao lại khó chịu, đến muỗng cơm trong miệng cũng chẳng buồn biết nó có vị gì. 

Tâm trạng không thoải mái, Lâm Thiên Vũ hơi thô lỗ dồn hết phần ăn vào miệng, trong lúc anh đang rút khăn giấy thì một người không biết từ đâu đi tới, đang dùng ánh mắt không mấy thân thiện đánh giá anh. 

Lâm Thiên Vũ lau miệng, điềm tĩnh nhìn người trước mặt này, đây là một học viên nam, hình như học cùng lớp với anh, tên cậu ta là gì nhỉ? 

Anh đang cố nhớ ra tên người này thì người này đã lên tiếng:

“Thiên Vũ, tao, Võ Thế Nam, muốn đấu một trận với mày!”

Cả nhà ăn trong thoáng chốc rơi vào im lặng, ba người bên Đỗ Tiểu Niệm cũng ngưng nói chuyện, yên lặng theo dõi diễn biến trước mắt. 

Lâm Thiên Vũ lười nhác nói:

“Sao tao lại phải bỏ thời gian ra để thì đấu với mày? Tao với mày hình như không có xích mích?”

Võ Thế Nam nhìn dáng vẻ lười nhác và điệu bộ không mấy quan tâm của Lâm Thiên Vũ, lửa giận trong người lập tức bừng lên:

“Phương Nga, bạn gái tao suốt ngày để ý tới mày, tao muốn đánh bại mày để cho em ấy thấy ai mới là người mà em ấy nên để ý!”

Vậy nói đại ra là ghen đi đúng không? Cả nhà ăn chợt hiểu ra. 

Đỗ Tiểu Niệm chợt để ý thấy có một cô gái mặc áo khoa chiến sĩ rất xinh đẹp đang đứng ở đằng xa, mấy người bạn kế bên cứ gọi cô là “Nga”, Đỗ Tiểu Niệm khéo áo Trần Minh, hỏi về cô gái kia:

“Cô đó có phải là bạn gái của Thế Nam không? Tui nghe họ gọi cô là ‘Nga’.”

Trần Minh nhìn cô ta một cái, gật đầu:

“Phải, cô ta học lớp năm.”

Phùng Lưu Khánh nhìn người học viên Thế Nam kia:

“Còn Thế Nam học lớp mấy?”

“Lớp một.”

Đỗ Tiểu Niệm chợt nói:

“Thiên Vũ cũng học lớp một.”

Phùng Lưu Khánh:

“Sao cậu biết? Bộ cậu quen với anh ta hả?”

Đỗ Tiểu Niệm chợt nhớ ra hình như mình chưa nói với hai người bạn mình và Lâm Thiên Vũ đang ở chung... Thế là Đỗ Tiểu Niệm đem chuyện này kể ra cho hai người bạn, còn dặn họ đừng để cho ai khác biết. 

Trần Minh nghe xong có hơi bất ngờ nói:

“Không ngờ cậu lại quen với cậu ta, cậu ta rất nổi tiếng.”

“Nổi tiếng?”

“Ừ, có rất nhiều học viên nữ crush cậu ta.”

Phùng Lưu Khánh nhìn Lâm Thiên Vũ, rút ra nhận xét:

“Nam tính, đẹp trai, cao ráo, chân dài, vai rộng, thân hình vạm vỡ, tính tình lạnh lùng, lại học lớp một là lớp chứa nhiều học viên giỏi nhất, nếu nói theo cách nói của con gái thì có thể gọi cậu ta là ‘nam chính ngôn tình’ đấy.”

Phùng Lưu Khánh vừa nói hết câu, Võ Thế Nam bên kia lại hỏi Lâm Thiên Vũ một lần nữa:

“Mày đấu không?”

Lâm Thiên Vũ cảm thấy nếu anh không nhận lời thì Võ Thế Nam sẽ không cho anh đi, anh suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nhận lời:

“Đấu.”

Võ Thế Nam cười lạnh, nói:

“Mày chờ đó.”

Nói xong Võ Thế Nam quay lưng bước đi, còn Lâm Thiên Vũ thì ung dung đút tay vào túi quần, muốn đi đến nhà thi đấu. 

Nhưng khi đi ngang qua Đỗ Tiểu Niệm anh chợt dừng lại, quay qua nói với cậu:

“Cậu, đi theo.”

“Hả?”

Đỗ Tiểu Niệm chưa kịp nói gì thì Lâm Thiên Vũ đã nhanh chân đi trước rồi, thế là cậu chỉ dành nghe lời anh đi đến nhà thi đấu, theo sau còn có hai người nữa. 

Mấy học viên nghe nói có thi đấu liền ồ ạt kéo đến, ba người Đỗ Tiểu Niệm đến sớm nên tìm được chỗ ngồi đẹp, còn mấy người đến sau đành ngồi chỗ khuất khó xem. 

Đỗ Tiểu Niệm không ngờ lại có nhiều người đến như vậy, xem ra Lâm Thiên Vũ quả thật rất nổi tiếng, người đến xem anh ta thi đấu đa phần là nữ. 

Khi Lâm Thiên Vũ trong bộ giáp màu đen bước ra sân thi đấu, mấy nữ học viên ngồi phía khán đài không nhịn được hú hét:

“Anh Vũ!!!”

“Trời ơi!!! Ngầu quá!!!”

“Anh đẹp trai quá anh yêu!!!”

“Chồng ơi!!!”

“Ông xã!!!”

Phùng Lưu Khánh thấy mấy học viên nữ như phát điên, hoảng sợ nói:

“Không còn miếng liêm sĩ nào.”

Trần Minh nói thêm:

“Họ đã sớm quăng nó đi rồi.”

Đỗ Tiểu Niệm bật cười, nhưng rất nhanh lại chú tâm nhìn xuống sân thi đấu. 

Võ Thế Nam trong bộ giáp màu đỏ đã bước ra sân đấu, Lâm Thiên Vũ nhìn bộ giáp, đoán cấp bậc của Võ Thế Nam chắc là sáu hoặc bảy. Hai người trên sân theo ý trọng tài mà chào nhau một cái, chào xong hai người đều giơ tay phải ra, trên tay mỗi người đều tức khắc xuất hiện một thanh kiếm. 

Sau tiếng thổi kèn của trọng tài, hai người trên sân thi đấu lập tức giơ kiếm lên muốn chém vào đối phương, lưỡi kiếm của cả hai chạm vào nhau đến phát ra tia lửa. 

Cả hai lập tức lùi về sau một bước, nhưng rất nhanh lại lao vào nhau chiến tiếp, mỗi chiêu của hai người đều tràn đầy sức mạnh, tiếng “keng keng” va vào của kiếm trong lúc này vang khắp nhà thi đấu. 

Trận đấu dần có chuyển biến khi Võ Thế Nam gần đuối sức. Võ Thế Nam không thể theo kịp các chiêu kiếm của Lâm Thiên Vũ nên rất nhanh đã thấm mệt, thế là còn chưa nói mỗi chiêu của Lâm Thiên Vũ khi xuất ra đều nhắm đến các chỗ yếu hại, có vài lần suýt chút nữa Võ Thế Nam đã không tránh được. 

Lâm Thiên Vũ cảm thấy trận đấu kết thúc ở đây là được rồi nên hạ xuống chiêu cuối, cây kiếm lúc nãy còn trong tay Võ Thế Nam nay đã văng ra trên không, xoay vài vòng rồi cắm xuống mặt đất. 

Trọng tài thổi kèn, hô lên câu kết thúc trận đấu. 

Võ Thế Nam nhìn xuống tay mình, lại nhìn thanh kiếm trên mặt đất, cảm giác thất bại chợt bao phủ toàn thân:

“Mình... Thua rồi sao?”

Võ Thế Nam cười khẩy một tiếng, mình thua rồi, lại còn thua đến tâm phục khẩu phục. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.