Thiên Tài Đệ Nhất

Chương 1: Mở đầu (1)




Đỗ Thư Dương cố chịu cơn đau dồn dập từ từng đốt sống lưng, cắn răng nắm chặt hai bên thành giường, mồ hôi chảy dài hai bên thái dương...

Bác sĩ lau đi mấy giọt mồ hôi, dịu giọng nói với cô:

"Em hãy thả lỏng đi, cố gắng hít sâu thở đều vào."

Cô cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở của mình, nhưng lúc này một cơn đau đột nhiên ùa tới, cơn đau giống như muốn làm có thắt cả vùng bụng của cô lại, cô không chịu được mà thét lên:

"A, đau quá, bác sĩ, đau... A!"

Bác sĩ lại nói:

"Cố gắng hít thở, dùng sức đi!"

"A."

Lý Mạnh Đình đứng trước phòng sinh, nghe từng tiếng thét vì đau đớn của Đỗ Thư Dương mà không khỏi đau lòng, cô bé đó mới 17 tuổi thôi, vẫn còn là một đứa trẻ, vậy mà phải chịu những đau khổ như vậy rồi.

Bà ngồi xuống ghế, nhìn đồng hồ trên cổ tay, từ lúc Đỗ Thư Dương vào phòng sinh đến bây giờ đã 30 phút trôi qua, mà vẫn chưa nghe thấy tiếng em bé khóc.

Lúc này, một bác sĩ từ trong phòng mở cửa đi ra, bà lập tức chạy lại, hỏi:

"Bác sĩ, Thư Dương sao rồi?"

Vị bác sĩ kia nhìn bà:

"Thai phụ còn nhỏ tuổi, nên có dấu hiệu khó sinh, phải mổ mới được, bà là người nhà của thai phụ?"

Lý Mạnh Đình trong thoáng chốc im lặng, bà không phải là người nhà của Đỗ Thư Dương, lúc Đỗ Thư Dương đến thành phố Đ này, trên người ngoại trừ hành lý ra thì bên cạnh không có người thân nào hết.

Đỗ Thư Dương thuê một căn nhà kế bên nhà bà, bà và Đỗ Thư Dương rất hợp tính nên rất thân nhau, mặc dù tuổi của hai người cách xa nhau đến mức có thể gọi là cô cháu.

Bà từng hỏi Đỗ Thư Dương về đứa con trong bụng cô và ba mẹ cô, Đỗ Thư Dương nói là mình bị người cưỡng hiếp, rồi mang thai, cô lại không muốn bỏ cái thai bởi vì nó cũng là một sinh mệnh, vả lại nó là con của cô, nên cô xin nghỉ học, đến thành phố này sinh con, còn về việc ba mẹ, cô chỉ nói ngắn gọn là họ mất rồi.

Lý Mạnh Đình nghe vậy thật không khỏi xót xa cho Đỗ Thư Dương, bà cũng làm mẹ, nên biết quyết định giữ lại đứa con của Đỗ Thư Dương nó cao cả và cảm động biết chừng nào, bà cảm thấy quyết định của Đỗ Thư Dương là hoàn toàn đúng đắn.

Suốt mấy tháng mang thai, đều do bà chăm sóc và lo lắng cho Đỗ Thư Dương, nói cô nên ăn gì uống gì, còn dặn cô là thứ gì không ăn được vì sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, rồi còn chia sẻ cho cô vài kinh nghiệm của chính mình khi chăm sóc con cái. Dù sao bà cũng là người đi trước, có chút kiến thức thì cũng nên nói cho người khác.

Bác sĩ thấy bà im lặng thì thôi, nghĩ bà đang lo lắng cho Đỗ Thư Dương nên không hỏi nữa, nhưng vẫn nói tiếp:

"Xin bà yên tâm, với trình độ y học hiện nay thì việc thực hiện ca mổ cho thai phụ bị khó sinh không khó, không có gì nguy hiểm cả, bà đừng lo lắng quá."

Lý Mạnh Đình nghe vậy thì thở phào, đi theo bác sĩ kí vài tờ giấy, trả một vài số tiền rồi lại ra ngoài phòng chờ ngồi.

Cuộc phẫu thuật không lâu lắm, chỉ hơn mười phút, đèn phòng phẫu thuật vụt tắt, Đỗ Thư Dương được đẩy ra, trên tay một cô ý tá bé một đứa bé, bác sĩ đứng kế bên quay sang nói với Lý Mạnh Đình:

"Cuộc phẫu thuật rất thành công, thai phụ sinh một đứa bé trai, tuy nhiên thai phụ tuổi còn nhỏ, nên sinh bé ra bị nhẹ cân, chỉ nặng 2,5 kí, chúng tôi sẽ phải làm kiểm tra toàn diện cho bé, xác định bé có khỏe mạnh hay không. "

Bác sĩ ngừng một chút, xác định bà đã nghe rõ thì mới nói tiếp:

"Thai phụ sau khi sinh mổ 6 tiếng tiếp theo không nên ăn gì, sau 6 tiếng thì hãy ăn những món dễ tiêu hóa như cháo trắng và canh súp,..."

Lý Mạnh Đình cố gắng ghi nhớ lời bác sĩ nói, nên kiêng kem gì, nên ăn gì và vài điều nên lưu ý khác, nghe xong bà mới đi thăm Đỗ Thư Dương.

Đỗ Thư Dương nằm trên giường bệnh, một tay gắn ống để dẫn những chất dịch của vết thương ra bên ngoài, kế bên là đứa bé vẫn còn nhắm mắt.

Nhìn Đỗ Thư Dương sau khi sinh có phần tiều tụy, sắc mặt tuy có hơi tái nhợt nhưng ánh mắt nhìn đứa bé trông rất ấm áp, giống như chỉ cần nhìn bé là cô liền quên hết những đau đớn trên người.

Lý Mạnh Đình ngồi xuống cạnh giường, một tay vuốt ve bé, nói:

"Thật dễ thương nha!"

Bà quay sang Đỗ Thư Dương:

"Con định đặt tên gì cho nó vậy?"

Đỗ Thư Dương trả lời:

"Đỗ Tiểu Niệm đi, bà con thường nói người tên Niệm rất hay đọc sách, lại rất thông minh."

"Tên hay đó."

Sau đó bà hỏi Đỗ Thư Dương như thế nào, cơ thể có khó chịu không, Đỗ Thư Dương nói rằng mình không có việc gì, tuy chỉ hơi mệt một chút nhưng chỉ cần nhìn con là cô hết mệt ngay, Đỗ Thư Dương nói vậy liền bị bà trêu chọc một hồi.

"Cốc cốc"

"Cô Dương có trong đó không?"

Bên ngoài truyền đến tiếng nói của y tá, Lý Mạnh Đình đi ra mở cửa, y tá cầm một tờ giấy, đi đến bên giường đưa cho Đỗ Thư Dương:

"Bé trên các vấn đề về sức khỏe có thể nói là khá tốt, tuy hơi nhẹ cân nhưng chỉ cần chú ý bên vấn đề đinh dưỡng liền có thể cải thiện, tuy nhiên trong lúc kiểm tra, chúng tôi phát hiện bé bị khiếm thính bẩm sinh."

Đỗ Thư Dương nghe đến đây thì trợn to mắt:

"Con tôi, sao có thể, các cô có nhầm lẫn gì không?"

Cô y tá nghe Đỗ Thư Dương hoài nghi về kết quả kiểm tra của mình cũng không tức giận:

"Hoàn toàn không có nhầm lẫn."

Đỗ Thư Dương nhìn con trai, mắt chớp chớp, một lúc sau thì đỏ hoe cả lên, thút thít khóc, Lý Mạnh Đình đi lại an ủi cô.

Cô y tá thấy Đỗ Thư Dương khóc, liền lấy ra một chiếc khăn giấy cho cô, Đỗ Thư Dương lấy khăn giấy chấm nước mắt, cố gắng ổn định lại cảm xúc nghe y tá nói tiếp:

"Nguyên nhân được xác định là trong lúc mang thai, thai phụ có sử dụng thuốc kháng sinh nhóm aminoglycosides, gây ảnh hưởng đến ốc tai của trẻ. "

Cô y tá an ủi:

"Thuốc kháng sinh nhóm aminoglycosides thường là các loại thuốc neomycin, kanamycin, amikacin, gentamycin hay tobramyci, trước đây cũng có thai phụ không lưu ý, sử dụng thuốc bậy bạ có chất này, dẫn đến đứa trẻ bị khiếm thính..."

Cô y tá thở dài, dùng tay lau nước mắt cho Đỗ Thư Dương đang rưng rưng rơi xuống:

"Em đừng buồn, không phải lỗi của mình, em mới mổ xong không nên khóc, bây giờ bé bị như vậy, em phải mạnh mẽ lên để chăm lo cho bé nó, vả lại em phải mau chóng khỏe lên để kiếm tiền mua máy trợ thính cho bé càng sớm càng tốt."

Cô y tá nói xong liền đứng dậy ra khỏi phòng, Lý Mạnh Đình kiềm nén cảm giác muốn khóc, nói chuyện động viên Đỗ Thư Dương xong cũng ra về để nấu một ít cháo và canh đem vào cho cô.

Đỗ Thư Dương nằm trên giường siết chặt nắm tay, trong mắt hiện lên hận ý:

"Thuốc neomycin, Bạch Hàn Nhi..."

Nhé nhô, chào mừng đã đến với truyện của tui :)))

https://www.facebook.com/tieuuphungg.nguyenn

Facebook ở trên, ấn vào để theo dõi chương mới và nói chuyện cùng với tui nhé! :)))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.