Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 141: chap-141




Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư - Chương 141: Chương 139.2

Edior: thu thảo

Đi rất xa, Lạc Vân Hi thấy sắp đến Kim Hoa điện, liền đưa tay về hướng Quân Lan Phong: "Cho ta!"

Quân Lan Phong bất đắc dĩ liếc nàng một cái: "Đâu phải không cho ngươi, vội như vậy làm gì? Hơn nữa, đồ rửa bút Ngọc Sư Tử này ta cũng có một cặp, muốn của nàng ta làm gì? Ô uế tay ngươi đó."

Hắn nói thì nói vậy, nhưng vẫn đưa đồ rửa bút Ngọc Sư Tử ra, đặt ở lòng bàn tay ngọc bạch của nàng.

Lạc Vân Hi nhận lấy, dựa vào ánh trăng thưởng thức một lát, thật là chuyện tốt! Khóe miệng của nàng nổi lên nụ cười lành lạnh, nói: "Quý phi thật hào phóng, ngay cả đồ hoàng đế đưa, nàng ta cũng đưa cho ngươi."

Quân Lan Phong thấy sự quỷ dị trong ánh mắt nàng, trong lòng hơi động, giải thích cho nàng: "Nàng ta biết ánh mắt ta từ trước đến giờ rất cao, thứ tầm thường cũng chướng mắt, cho nên nhọc lòng đưa thứ này tới, là muốn ta vì nàng ta làm việc."

Nói đến đây, ngữ điệu của hắn biến đổi hẳn, vô cùng trào phúng: "Nàng ta nói ra hai chủ ý này ta thật sự là rất thích, hôm nào đó, sẽ thử ở trên người nàng ta một lần, như vậy mới làm người khác cảm thấy vừa lòng."

Lạc Vân Hi thấy buồn cười, trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp, nhét đồ rửa bút vào trong tay áo, ngước mặt lên nói: "Không cần chờ nữa, bây giờ ta muốn nàng chết không có chỗ chôn!"

Mày Quân Lan Phong hơi nhướn lên: "Ngươi có ý gì sao?"

Lạc Vân Hi gật đầu: "Muốn ngươi phối hợp với ta."

Quân Lan Phong nói bằng giọng điệu kiên định, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng nói: "Chỉ cần ngươi không gặp nguy hiểm, chuyện gì ta cũng đều có thể đáp ứng."

Nửa nén hương sau, Quân Lan Phong trở lại Kim Hoa điện, trong điện đã đổi một nhóm ca vũ múa bài khác, triều thần xem đến say mê, vô cùng hứng thú, tất cả không khí mù mịt vừa rồi dần tản đi, trên mặt thái hậu cũng óc thêm chút ý cười.

Quân Lan Phong vừa ngồi xuống, thái hậu đã chủ động gọi hắn, hai người nói mấy câu, thái hậu lại nói với hoàng hậu gì đó.

Trên mặt Lạc Vân Hi đã dịch dung, cho nên đám người hoàng đế và thái hậu cũng không nhận ra được, nàng đứng yên sau lưng Quân Lan Phong, nơi ánh đèn lồng chói mắt không chiếu tới, mặt nàng trầm tĩnh, ánh mắt đảo qua trong đại điện.

Một giọng nói quen thuộc vang lên ở một góc khuất khác: "Không thấy người sao? Bọn người Cửu Sát cũng không ở đó sao?"

Giọng nói bị cố ý đè nén xuống, nhưng nàng ở rất gần đó, nên vẫn nghe rõ.

"Điện hạ, không thấy một bóng người nào."

Đang nói chuyện với thị vệ chính là Đoan Mộc Kỳ, nghe được hai chữ "Cửu Sát", Lạc Vân Hi lập tức hiểu được là Đoan Mộc Kỳ đang tìm kiếm mình.

Nàng không khỏi có chút áy náy, vừa rồi chỉ lo nói chuyện này với Tề Sính Đình, nhưng lại quên còn có người khác quan tâm bản thân, chỉ có điều, Đoan Mộc Kỳ rất thích tìm hiểu ngọn nguồn, nàng cũng không giải thích được, chỉ đành như vậy thôi, lúc này nghiêng đầu qua chỗ khác, giả vờ không nghe thấy.

Lần này nghiêng đầu, thì lại thấy Quân Lan Phong vẫy tay với mình.

Nàng lập tức từ góc khuất chạy chậm ra ngoài, đứng lại sau ghế dựa của hắn, cúi người xuống, ghé tai tới, giống hệt động tác của Quân Lan Phong trên đường vào điện, lớn tiếng hỏi: "Gia, có gì sai bảo?"

Chẳng lẽ là kế hoạch có thay đổi?

Nào biết, nàng vừa mới mở miệng một cái, tay của nam nhân đã cấp tốc giơ lên, trong miệng nàng đã có thêm một thứ, ngon ngọt, lạnh như băng.

Nàng sững sờ, liền nhận ra được trong miệng ngậm một quả vải đã được bóc sẵn, không khỏi hơi đỏ mặt, nuốt cũng không được, phun cũng không xong, nhanh chóng khép môi lại, đứng lên, lùi thẳng đến chỗ vừa đứng trong bóng tối.

Cho nên, nàng cũng không thấy rõ, lúc Quân Lan Phong bón vải cho nàng thì ngón tay đã chạm vào môi nàng, thừa cơ ngón tay bị môi nàng chạm đến hắn liền đưa vào miệng khẽ liếm mấy lần, hắn xưa nay không cảm giác được nước vải còn sót trong tay lại ngon đến vậy, ngọt ngào đến vậy, hương vị lại tốt như vậy, làm trái tim hắn cũng nhanh chóng bị ngọt ngao làm tan chảy.

Sắc mặt Lạc Vân Hi đỏ bừng lên, đứng yên cạnh cây cột, vẫn nuốt trái vải vào, chỉ là mùi vị hơi là lạ.

Quân Lan Phong ăn hai trái vải, bỗng nhiên đứng dậy, đi về hướng hoàng đế đang ở bên cạnh, thấp giọng nói vài câu, sắc mặt hoàng đế lập tức thay đổi, ánh mắt đầy tức giận bắn về phía hắn, mặt Quân Lan Phong không đổi sắc, tiếp tục trở lại chỗ ngồi.

Bởi vì Quân Lan Phong thường cùng hoàng đế nói chuyện như vậy, người bên cạnh đã sớm không cảm thấy kinh ngạc nữa, mà hoàng hậu, vừa rồi chỉ lo nói chuyện, nên cũng sẽ không chú ý.

Chẳng mấy chốc, Lương quý phi đứng lên, đi thẳng ra ngoài.

Hoàng đế lập tức đứng lên đi theo sau, phất tay để Quân Lan Phong cùng đuổi theo, Lạc Vân Hi cũng vội vàng đi theo phía sau, mấy người cùng đi ra khỏi đại điện.

Thái hậu và hoàng hậu có chút hieus kỳ, nhưng cũng không hề nói gì.

Sau khi Lương quý phi ra ngoài, đã lặng lẽ đi về thiên điện, lúc vào trong điện, một thị vệ mặc đồ đen thò đầu ra, kêu lên: "Nương nương, ở đây!"

Lương quý phi vội vàng chạy tới, thấp giọng hỏi: "Sao lại đợi ở đây?"

Thị vệ chờ nàng ta chạy tới, bất chợt nắm chặt bàn tay mềm của nàng ta, nhẹ nhàng nói: "Viên Nhi đừng sợ, nơi này không có người đến, vật này dù sao cũng là của hoàng thượng đưa cho ngươi, không nên đưa cho ta, ngươi hãy lấy về đi!"

Nói xong, đưa đồ rửa bút bằng Ngọc Sư Tử cho nàng ta.

Lương quý phi ngẩn ngơ, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, trong tiềm thức đã biết, nàng ta bị người ta ám hại! Nói vậy, thì rõ ràng là đang hãm hại nàng ta!

Nhưng nàng ta còn chưa kịp phản ứng, một tiếng hét to từ ngoài điện truyền ra: "Lương Viên, ngươi thật to gan!"

Đèn đuốc cùng nhau sáng lên, mười mấy chiếc đèn lồng đề đi vào viện, Thiên điện mờ tối lập tức sáng, hoàng đế mặc long bào nhanh chân nhảy vào Thiên điện, gương mặt đen như đáy nồi, tái nhợt khó coi.

Khi nghe thấy một tiếng quát lớn kia, chân Lương quý phi mềm nhũn, thân mình vô

Đọc nhanh tại AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.