Thiên Tài Cuồng Phi, Cưới Một Được Một

Chương 8: Sở Khuynh Nguyệt điên rồi 8




Nghĩ đến kế hoạch của mình bị huỷ, Sở Dịch trong lòng bạo phát giận dữ!

“Đứa phế vật này, ta giữ ngươi lại, còn có công dụng gì?” Trong nháy mắt, quanh thân Sở Dịch, mạnh mẽ nổi lên sát ý vô tân.

Sở Khuynh Nguyệt khoé môi chậm rãi gợi lên một độ cong lạnh như băng---

Độ cong cũng không kết thúc, Sở Dịch này, hiện tại là muốn xuống tay với nàng?

Sở Dịch quanh thân, tản raa ánh sáng màu lam.

Màu lam, ý nghĩa là Vũ Giai lục cấp!

Ở toàn bộ Phong Lạc thực lực có thể đạt tới lục cấp, có thể điếm được trên đầu ngón tay!

Giờ khắc này, tràng khí thế kia, trở nên có chút dị thường.

Bọn họ biết, mọt khi Sở tướng quân động sát niệm, Sở đại tiểu thư cũng đừn mơ sống tiếp!

Nhưng mà, dù vậy, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Sở Khuynh Nguyệt lại không có nửa phần thương hại.

Trách ai được?

Nếu không tại đại tiểu thư cùng người làm ra việc thương phong bại đức, hiện thời nàng sẽ rơi vào kết cục như vậy sao?

Một bên, Sở nhị phu nhân mắt lạnh nhìn tình cảnh này, trong mắt tràn đầy quỷ dị.

Màu lam quanh thân Sở Dịch phát ra mãnh liệt, trong đôi mắt, tràn đầy sát ý.

Hắn không có một nữ nhi phế vật như vậy! Không có!!!

Ánh sáng màu lam, thẳng tắp hướng về phía Sở Khuynh Nguyệt bắn đi.

Sở Khuynh Nguyệt trầm mặc hạ mắt, sau khi nhìn thấy ánh lam kia, lắc mình tránh thoát.

“Nàng né được!!!” Gia đinh ào ào kinh hô.

Sở Dịch ngược lại cũng có một trận ngoài ý muốn, nữ nhi phế vật này, vậy mà có thể tránh thoát công kích của mình?

“Lão già kia… Ngươi thật sự hạ thủ?”

“Ngươi…” Sở Dịch giận dữ, giương tay, lại thêm một chiêu, muốn chống đối bay đi.

Cũng là lúc đó, từ cách đó không xa, một trận tiếng kêu dồn dập truyền vào:”Lão gia lão gia… Nười trong cung tới---“

Sở Dịch không dám hàm hồ, hung hăng trừng mắt với Sở Khuynh Nguyệt, xoay người rời đi.

Sở Nhị phu nhân có chút phẫn hận chuyển mắt, vốn nghĩ hôm nay nhất định có thể đẩy Sở Khuynh Nguyệt vào chỗ chết, không ngờ tới lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nàng oán hận trừng mắt nhìn Sở Khuynh Nguyệt, lúc đi ngang qua bên người Sở Khuynh Nguyệt, đè thấp giọng nói:”Tiểu tiện nhân, ngươi chờ đó, món nợ của Ly nhi, sớm muộn gì cũng sẽ tính đủ!”

“Ân… Được, ta chờ…” Sở Khuynh Nguyệt cười lạnh một tiếng.

Đảo mắt, người trong viện đã tản đi hết.

Đợi sau khi mọi người rời đi, tiểu nha đầu được Sở Khuynh Nguyệt bảo vệ phía sau liền đi lên phía trước, ngẩng đầu, nàng thẳng tắp nhìn Sở Khuynh Nguyệt.

“Như thế nào?” Thấy ánh mắt nghi hoặc của nha đầu kia, Sở Khuynh Nguyệt chợt nhíu mày.

“Tiểu thư, bọn họ vì sao đều nói người là phế vật? Tiểu thư rõ ràng không phải là phế vật a… Đám người kia, thật sự không có mắt!”

Sở Khuynh Nguyệt buồn cười nhìn nha hoàn:”Ngươi sao biết ta không phải phế vật?”

“Phế vật sao có thể có khí phách như vậy?” Nói xong, tiếng nói của nha hoàn từ từ thấp xuống:”Chỉ là, không nghĩ tới vận mệnh của tiểu thư cùng ta đều giống nhau, đều là phụ thân không thương mẫu thân không yêu, lúc trước, Cẩm Nhi chính là bị phụ thân ham mê bài bạc thành tánh bán đến chợ nô lê.”

“Ngươi kêu là Cẩm Nhi?”

“Dạ.”

“Về sau, ngươi chính là người của ta, đi theo bên người ta, ta sẽ không để cho người ta tiếp tục khi dễ ngươi!” Sở Khuynh Nguyệt thần sắc lạnh lùng.

“Ân.” Cẩm Nhi nặng nể gật đầu:”Cẩm Nhi cũng sẽ đi theo tiểu thư, mặc kệ là xảy ra chuyện gi, Cẩm Nhi đều sẽ cùng tiểu thư đối mặt…”

Trên mặt nhỏ gầy của Cẩm Nhi, lộ ra vài phần tươi cười.

Ánh mắt kia loé ra ánh sáng, làm xúc động tâm Sở Khuynh Nguyệt.

Sở Khuynh Nguyệt ngẩng đầu lên, thật sâu thở dài…

Hôm nay, đây là lần đầu tiên cảm thấy ấm áp.

Ngửa đầu, nàng nghĩ tới bốn tỷ muội ở kiếp trước.

Bọn tỷ muội… Các ngươi, cũng khoẻ chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.