Thiên Tài Cuồng Phi, Cưới Một Được Một

Chương 22: Sở Lưu Ly xấu mặt 5




“Thiếp ngược lại thật ra cũng không có cao kiến gì, chẳng qua là muốn xem thử trình độ của nhóm thanh niên tài tuấn của Phong Lạc chúng ta thôi!”

“Hoàng Hậu muốn thấy thế nào?”

“Không bằng… Tỷ thí so tài đi, thứ nhất có thể tạo ra chút không khí phấn khởi, thứ hai có thể nhìn thấy năng lực cùng trình độ của thanh niên Phong Lạc chúng ta!”

“Ha ha! Liền y theo lời nói của Hoàng Hậu, chúng ta sẽ tranh tài luận võ! Nam nữ ở đây từ hai mươi tuổi trở xuốn, đều có thể tham gia! Người thắng cuộc cuối cùng, trẫm sẽ đáp ứng cho người đó một nguyện vọng---“

Đế Hậu kẻ xướng người hoạ, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, nhưng vẫn cùng hò reo hùa theo:”Hoàng Thượng anh minh, Hoàng Hậu anh minh.”

Da Luật Đình lúc nãy còn đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào với Lạc Đế, lúc này, nghe được thể lệ tỷ thí, Da Luật Đình biết, cơ hội của mình đã đến!

Sở Lưu Ly sau khi nghe được chuyện tỷ thí này, đôi mắt cũng toả ra ánh sáng.

Luận võ lực?

Sở Lưu Ly nàng chính là thiên tài trẻ tuổi đứng đầu a!

Lúc này đây… Cơ hội tới.

Lần này tiến đến dự tiệc, đều là đại thần trong triều.

Tỷ thí bắt đầu, có hai nam tử đi lên đài.

Người xung quanh, không khí sôi nổi hừng hực.

“Ha ha! Qủa nhiên không tệ, như bây giờ, liền tốt hơn nhiều…” Lạc Đế bật cười, hứng trí nhìn những thanh niên trẻ tuổi tỷ thí phía dưới.

Không đến một lát, một trong hai nam tử đó có người bị đánh bại.

Nam tử ở trên đài, rõ ràng đã đến Vũ Giai tam cấp!

Nữ nhi trong nhóm đại thần, tuổi thích hợp, cũng không có mấy người.

Cao hơn Vũ Giai tam cấp, liền càng ít hơn nữa!

“Còn có người muốn lên không?”

Một ít thiếu gia tiểu thư phía dưới e ngại xấu mặt, đồng loạt lắc đầu.

Đáy mắt Lạc Đế hiện lên vài phần thất vọng.

Sở Lưu Ly thấy thời cơ không sai biệt lắm, nhảy lên đài:”Ta đấu với ngươi.”

“Nga? Lại là nữ tử kia.” Trong nhóm đại thần, có người nở nụ cười.

“Oa… Bà điên cũng lên sân khấu!” Khả Nhi ở một bên vỗ tay, cười càng thêm vui vẻ.

Sở Lưu Ly nắm chặt nắm tay, ức chế vô hạn tức giận ở đáy lòng.

“Ta đấu với ngươi.”

Nam tử kia tất nhiên đều nhìn thấy hết thảy mọi chuyện vừa rồi xảy ra ở trong đại điện, lúc này nhìn đến Sở Lưu Ly, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.

Sở Lưu Ly thấy vậy, cảm thấy trong lòng càng thêm giận dữ.

Mặc kệ những thứ khác, giơ tay lên, thoáng chốc, quanh thân hiện ra ánh sáng màu lục.

“Lục sắc… Nàng đã đến Vũ Giai tứ cấp?” Phía dưới, có người kinh hô ra tiếng.

“Chậc chậc… Cuối cùng cũng có lời đồn chính xác, Sở gia nhị tiểu thư này, thật đúng là một thiên tài võ học.”

Sở Lưu Ly nghe thấy những lời tán dương xung quanh, liền quăng bỏ vẻ lo lắng lúc nãy, mừng tít cả mắt.

Giương tay, liền thẳng tắp đánh về phía nam tử phía trước.

Nam tử cả kinh, lắc mình tránh được công kích của nàng, nhưng cũng bất ngờ không kịp đề phòng, Sở Lưu Ly từ bên kia, lại tạo ra một trận công kích khác…

“Phanh!!” Một tiếng vang kịch liệt vang lên, nam tử ngã trên mặt đất.

Sở Lưu Ly cao cao tại thượng ngẩng cao đầu.

Giờ khắc này, nàng mới tìm trở về lại được loại cảm giác ưu việt ban đầu…

“Ha ha, phấn khích!” Lạc Đế vỗ vỗ tay, tầm mắt nhìn quanh bốn phía:”Còn có ai nguyện ý lên không?”

Xung quanh đều trở nên yên tĩnh.

Buồn cười, ai dám cùng Vũ Giai tứ cấp đối đầu?

Sở Lưu Ly thấy vậy, nở nụ cười, một chút cũng không quan tâm bản thân tóc tai bù xù có bao nhiêu chật vật.

Nàng chưa từng quên An Tuyết Cầm lúc nãy đối với nàng trào phúng.

Đảo mắt, nàng nhìn về hướng An Tuyết Cầm:”An tiểu thư, muốn thử một lần hay không?”

Đáy mắt An Tuyết Cầm hiện lên vài tia hàn ý, Sở Lưu Ly này, rõ ràng là đang ở trước mặt mọi người làm khó nàng!

Nhưng mà, nàng vẫn biết kỹ*(kỷ nghệ, tài nghệ) không bằng người, chỉ đành cắn răng:”Sở muội muội sinh ra ở nhà Võ tướng, ta làm sao có thể so được với ngươi? Nếu như muốn so… Ta thấy ngươi vẫn là nên tìm Sở tỷ tỷ đi…”

Nói xong, tầm mắt dừng ở trên người Sở Khuynh Nguyệt đang ngồi ở một bên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.