Edit + Beta : Tieumanulk
Cô không biết tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn Thanh Phong Tuấn.
Thanh Phong Tuấn đang nhớ lại nhưng động tác trên tay không có dừng lại,Diệp Vị Ương rốt cuộc trong đau đớn tỉnh lại,cô vốn mở to đôi mắt sửng sốt thật lâu, vẻ mặt thiên biến vạn hóa khi nhìn thấy Thanh Phong Tuấn lại tự mình cầm khăn lông ướt lau chùi cơ thể mình,cô mới hoàn toàn hiểu rõ.
Hắn. . . . . . đang lau cơ thể giúp cô?
Cô . . . . . trên người cái gì cũng không mặc!Cô bị hắn. . . . . . thấy hết rồi ah!
Gương mặt tinh khiết của cô không hề báo trước ửng hồng!
Theo dõi thấy động tác hắn không thành thạo dựa vào trực giác Diệp Vị Ương cho rằng hắn chưa từng giúp người khác làm những chuyện như vậy,không hiểu sao điều này lại mơ hồ làm cô có chút vui vẻ.Nhưng hiện tại động tác hắn tao nhã bình tĩnh lau trên cơ thể càng khiến cô thêm khó chịu ngượng ngùng,như nhắc cô hoàn toàn lõa lồ trước mặt hắn.Cô muốn mở miệng từ chối lại phát hiện mình đau đến nỗi ngay cả sức mở miệng nói chuyện cũng không có.Chỉ có thể mặc hắn tiếp tục.
Ánh mắt của hắn có chút nóng rực nhưng động tác trên tay lại rất êm ái,như sợ chỉ cần sơ ý một chút sẽ làm vết thương người cô trở nặng.Nhìn vết sẹo trải rộng trên người cộng thêm hình ảnh bị roi quất mạnh xoẹt qua trong đầu,Diệp Vị Ương run rẩy.
Sau khi dùng khăn ấm lau qua cơ thể,Thanh Phong Tuấn đặt khăn lông sang bên cạnh,không có rời đi mà nằm xuống bên cạnh cô,nhẹ nhàng ôm cô vào lòng,tận lực không dùng sức tránh chạm vào vết thương,không làm những chuyện khác mà chỉ hơi mệt mỏi nói: “Em ngủ đi,em yên tâm,vết thương trên người em anh sẽ anh nhất định sẽ tìm người trị khỏi và khôi phục lại như ban đầu.”
Giọng của hắn có chút khàn khàn như gió biển lất phất ở bên tai Diệp Vị Ương,Diệp Vị Ương cả người không thể động đậy,mặt lại càng đỏ hơn.
Có thể nghe được giọng mệt mỏi của hắn,chẳng lẽ trong lúc ngủ mơ người luôn bên cạnh chăm cô lại là hắn? Trong lúc cô hôn mê hắn không có nghỉ ngơi sao?
Hắn lại cứu cô thêm một lần.Diệp Vị Ương ở trong lòng tự nhũ.
Đời này cô đã thiếu hắn quá nhiều? Diệp Vị Ương nghĩ như vậy nên mặc cho Thanh Phong Tuấn ôm cô ngủ thiếp đi.
Trong một gian phòng khác tiểu Ngân nắm thật chặt tay nha đầu Tâm,trong đôi mắt nổi đầy tia máu,ánh mắt bi thương.Giờ phút này,ánh mắt hắn đủ để hủy diệt toàn bộ thế giới cũng đốt cháy cả hắn,chưa bao giờ có tuyệt vọng đau thương thế này.
Bác sĩ nói. . . . . . nha đầu Tâm được tiêm vào một loại độc hiếm thấy hơn nữa trước đó chịu không ít nổi khổ hành hạ,mặc dù trên bề ngoài không nhìn ra bất kỳ vết thương nhưng rõ ràng bị người đánh rồi dùng kim làm tỉnh lại,đã từng đau đến không muốn sống,trên căn bản đã trở thành người sống đời sống thực vật,cơ hội tỉnh lại hết sức mong manh.
Nói cách khác. . . . . . nha đầu Tâm có thể mười năm,hai mươi năm,cho đến chết cũng không thể tỉnh lại.
Đóa hoa nở rộ sáng lạng xông vào cuộc đời hắn,ngôi sao lấp thoáng cái xẹt qua cực nhanh trên đỉnh đầu hắn,cô ấy là người hiền lành đôi khi có chút tùy hứng, những lời tỏ tình ấm áp và nụ cười ôn hòa,tất cả đều trở thành vết thương khó lành suốt cuộc đời tiểu ngân.
Nhớ lại cây cầu cô đơn vắng vẻ.Thật ra hắn và nha đầu Tâm đã sớm quen biết.
Đó là một ngày trời giăng đầy mây,năm ấy cô chỉ mới bảy tuổi,cô mặc đồng phục học sinh màu lam nhạt ô vuông,trên cánh tay còn lưu lại dấu vết cô bị cha nuôi uống rượu say sau đánh dữ dội nhưng cô vẫn lạc quan đi đến trường học,cô cảm thấy tất cả sẽ tốt hơn thôi giống như khí hậu thời tiết luôn thay đổi thất thường.
Nha đầu Tâm vốn là một cô bé lạc quan,cô cảm thấy mình đã may mắn,mặc dù cha nuôi mẹ nuôi không có đóng học phí cho cô,là thầy giáo tốt bụng trong trường phát hiện cô lưỡng lự nên mong cô cố gắng học tập,bởi vì cô thông minh nên được đặc biệt cho cô ngồi phía cuối lớp,cho thêm một bộ bàn ghế thế là bắt đầu kiếp sống học tập của cô.
Ngày đó cô đi trên một con đường vắng vẻ,phát hiện cả người tiểu Ngân đều là máu,khi đó hắn còn là Tả La chưa có thân phận và cái tên Tiểu Ngân.
Có lẽ bởi vì đôi mắt thâm thúy hấp dẫn chứa đựng cô tịch và cô đơn lại hoàn toàn không có ác ý hấp dẫn nha đầu Tâm,cũng có lẽ do bản tính lương thiện,cô ngay lập tức ngồi xổm người xuống,không sợ hãi từ trong túi nhựa lấy ra một cái khăn tay,to gan giúp hắn xử lý vết thương.
Vừa mới bắt đầu hắn không cho cô đụng hắn,thậm chí dùng sức hất cô ngã xuống đất! Hắn nhớ lúc ấy hắn rất không lễ phép !
Nhưng khi đó nhóc con như Thiên Sứ,tuổi lại nhỏ nên cũng không giận gì,cô thế như không bị hắn hù sợ ngược lại còn kiên trì ở lại.Trong cả quá trình cô luôn mỉm cười với hắn, vì vậy giằng co giữa hai người hắn rốt cuộc chịu thua,để cô bắt đầu băng bó vết thương cho hắn .
——— Năm đó rất nhiều chi tiết tiểu Ngân đã quên,chỉ mơ hồ nhớ cô không biết mắc cỡ khen hắn rất đẹp trai,nếu như có thêm nụ cười thì … tốt hơn.Hơn nữa vì khăn tay quá nhỏ hắn lại bị thương nhiều nơi,cô dường như không do dự xé một phần váy cũ băng bó cho hắn.
Màn ấm áp đó đã thấm sâu vào trong lòng tiểu Ngân.
Sau đó lại biết nha đầu Tâm bị tai nạn xe cộ cần làm giải phẫu,đó là lần đầu tiên hắn quỳ xuống cầu xin lão gia cứu một cô bé.Cũng may khi đó lão gia nghe nói nha đầu Tâm là một cô bé thông minh hơn nữa đúng lúc cần dùng thân phận “Tiểu Ngân” ngụy trang đến nằm vùng bên cạnh Thanh Phong Tuấn nên đồng ý với hắn.
Vì vậy,sau tai nạn xe cộ mất đi trí nhớ nha đầu Tâm và thân phận mới tiểu Ngân ở trong học viện thiên tài trở thành niên đệ học muội của Thanh Phong Tuấn cao ngạo.
Vốn nên chấm dứt ở đây,vốn không nên có chuyện liên quan giữa hắn và cô.Nhưng đều khiến tiểu Ngân không ngờ tới mặc dù nha đầu Tâm mất trí nhớ đối với người nào cũng rất phòng bị lại mơ hồ cảm giác có chút quen thuộc với hắn,ai cũng không để ý tới nhưng vẫn dính vào bên cạnh hắn,chuyện gì cũng nói với hắn,ngay cả tâm sự cũng nói với hắn.
Còn nhớ có lần cô rất đơn thuần,ngây ngốc ngưỡng mặt nhìn hắn nói: “Tiểu Ngân học trưởng,em cảm thấy hình như em đã biết anh,có lẽ rất lâu rất lâu trước,trước khi em mất trí nhớ chúng ta đã từng quen biết!”
Khi nghe được lời này thoáng cái trái tim tiểu Ngân trở nên ấm áp lạ thường,cảm thấy cô chính là trái tim của hắn.Chỉ là thân phận hắn rất nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể chết nên đối mặt tình cảm thuần khiết của cô,hắn chỉ có thể tiếp tục giả vờ lãnh đạm bỏ mặc.
Bảy tuổi,tuổi dậy thì,cô và hắn chỉ là hai đứa trẻ vô tư.
Mười lăm tuổi đến hai mươi lăm tuổi,thời gian thấm thoát trôi qua,hắn thủy chung không muốn cô đến gần.
Trong mười năm qua,cô nói qua vô số lần thích hắn,thế nhưng hắn lại chưa từng đáp lại cô.
Trong mười năm qua,hắn tàn nhẫn vô số lần không để ý tới cô,từ chối cô đến ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Quanh đi quẩn lại năm tháng trôi qua như một cơn gió hết đến lại đi,một cuộc gặp gỡ khiến cuộc đời hắn trở nên sôi động rồi lại khổ sở từ chối.Hắn yêu nhưng hắn lại không thể nói.
Một cô gái tốt ở bên cạnh hắn nhiều năm,hắn vẫn lãnh đạm,cô lại theo hắn vào nam ra bắc luân lưu lạc chân trời cũng không hối hận,hôm nay lại bị tổn thương giống như con cá không có sinh mạng.