Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Chương 48: Ta là Cữu cữu




“Niên thúc thúc muốn đả thương Thành Nhi cũng chẳng có cách gì, tuy từ nét mặt và hành động của Thành Nhi không thể hiện nỗi nhớ đối với Niên thúc thúc, nhưng trong tâm của Thành Nhi có thúc đấy.” Lam Thành Thành trầm ổn bình lặng nói, hắn vốn dĩ không phải người dễ bộc lộ cảm xúc của mình, tất nhiên không thể giống đệ đệ có thể tự nhiên thể hiện ý nhiệt tình.

“Ha ha! Thành Nhi, Niên thúc thúc đương nhiên biết Thành Nhi cũng nhớ Niên thúc thúc, nhưng mà Thành Nhi này, nam nhân bà của ngươi đâu? đi đâu rồi sao?” Niên Bình Sùng ngước nhìn xung quanh, chính là chả thấy bóng dáng của Lam Tử Duyệt.

Trong lúc bọn họ đang tán gẫu, Lam Tử Thiên cũng vừa xuống xe ngựa, bước đến trước mặt bọn họ, mỉm cười nhìn Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch, đây chính là hài nhi mà Duyệt Nhi đem về sau 6 năm biến mất sao? hai huynh đệ nó diện mạo thật tuấn tú, hơn nữa đều rất thông minh, vừa nhìn đã biết đều là những hài tử ai gặp cũng thích, sáu năm cách biệt, thì ra hắn cũng lên chức Cữu cữu rồi, Lam Tử Thiên trong lòng ngập tràn vui mừng, đó là niềm vui thật sự xuất phát từ trong tâm.

Lam Dịch Dịch và Lam Thành Thành đều phát hiện Lam Tử Thiên, chỉ thấy Lam Tử Thiên một thân trường bào trắng, mái tóc dài đen nhánh chỉ quấn lại bằng một cây tử ngọc trâm, tướng mạo tuấn tú có điểm tương đồng với mẫu thân, ôn nhuận như ngọc, tĩnh lặng như hi, một thân khí chất, vừa nhìn đã biết là người thông minh, xuất ngôn thành chương, hành sự thận trọng.

“Thành Nhi, Dịch Nhi, hắn nói hắn là thân thích của ngươi, niên thúc thúc mới ngồi chung một thuyền với hắn, nhưng các ngươi xem ra cũng không quen biết gì nhau?” Niên Bình Sùng sờ sờ đầu, hắn có phải quá sơ sót rồi không, nếu như mà đem lại phiền toái cho nam nhân bà đó, vậy thì hắn nhất định sẽ áy náy.

Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch nhìn nhau, cùng nhau lắc đầu, tuy đã gặp qua một lần, nhưng lại không biết đối phương, nhưng hai huynh đệ bọn họ trong lòng đều rõ, nam tử trước mắt này chính là Cữu cữu duy nhất của bọn nó, Lam Tử Thiên, chính là người mà mẫu thân …..”

Lam Tử Thiên khom người trước mặt Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch, ôn nhu nói: “Thành Nhi, Dịch Nhi, ta là Cữu cữu, là đại ca của Lam Tử Duyệt mẫu thân của các con, Lam Tử Thiên.” Sau khi nói xong, thì yên lặng nhìn Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch.

Lam Dịch và Lam Thành Thành nhìn Lam Tử Thiên, vẻ mặt khát vọng thân tình khẽ hiện lên.

“Lam Tử Thiên, Cữu cữu của ta …”

“Dịch Nhi, không được nhiều chuyện.” Lam Thành Thành tức giận ngăn lại lời của Lam Dịch Dịch, mẫu thân nói, lần này trở về mẫu thân chính là muốn báo thù, tuyệt đối không được để lộ hành tung.

“ A! Vâng, ca ca.” Lam Dịch Dịch không tình nguyện ngậm miệng, rõ ràng là Cữu cữu mà! sao lại không nhận nhau được chứ, ca ca không biết đang suy nghĩ gì, mẫu thân từng nói, họ có một Cữu cữu, tên là Lam Tử Thiên.

“Cữu cữu, ngươi nói ngươi chính là Cữu cữu của Thành Nhi và Dịch Nhi, đại ca của nam nhân bà.” Niên Bình Sùng có chút không tin được hỏi, hắn cứ tưởng nam nhân bà chẳng còn thân nhân nào nữa, chỉ có mẫu tử ba người, thì ra vẫn còn một đại ca?

“Ừm!” Lam Từ Thiên gật nhẹ, hắn cứ tưởng Duyệt Nhi đã không còn ở trên đời này nữa, không ngờ lần ra này, không chỉ gặp được Duyệt Nhi, mà còn mang lại cho hắn niềm kinh hỷ.

“Thành Nhi, vậy là ngươi không đúng rồi, là Cữu cữu thì nên nhận thôi?  Nhìn thấy Cữu cữu sao có thể xem như người lạ được.” Niên Bình Sùng nhìn Lam Thành Thành với ánh mắt kỳ lạ, luôn cảm thấy tính cách của Lam Thành Thành quá ư thận trọng.

“Có phải Cữu cữu của con, đợi mẫu thân về rồi nói, bây giờ con phải ăn tối, không có thời gian nhận thân thích.” Lam Thành Thành vẻ mặt lạnh lùng, tiếp tục nhóm bếp, mặc kệ người khác nghĩ nó ra sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.