Chương 561
Diệp Phùng đỡ lấy một con dao găm từ tay Vương Khinh Lâm, nghịch nó và hỏi: “Trưởng lão Mạc, đây là cái gì?”
Mạc Hành Chỉ không bỏ cuộc, vẫn đang đấu tranh đến tận lúc cuối cùng: “Đây … đây là thứ mà ông già tôi đã mua!”
Thiết Chinh Nhạc ở một bên giễu cợt: “Ông là đại trưởng lão của học viện Thiên Cơ, mua dao găm làm gì?”
Mạc Hành Chỉ khiên cưỡng giải thích: “Tôi mua một con dao găm để tự vệ. Có gì không thỏa đáng chứ?”
Diệp Phùng nhếch miệng cười chế nhạo, sau đó xoay con dao găm, khẽ đưa tay búng một cái, kèm theo sau đó là một tia sáng lạnh lẽo, con dao găm rơi xuống đất gãy ba phần và cắm đúng giữa hai chân của Mạc Hành Chỉ!
Mạc Hành Chỉ sửng sốt, tháng mười hai âm lịch lạnh lẽo mà mồ hôi trên mặt lập tức tuôn ra như mưa, Diệp Phùng lạnh lùng nhìn ông ta: “Trưởng lão Mạc thật biết mua sắm đồ. Tùy tiện mua một món đồ cũng mua trúng món đồ chuyên dụng của Thánh giáo!”
Bởi vì trên phần cán của con dao gắm, có một ký tự “Thánh” được khắc nổi lên, Diệp Phùng cũng tìm thấy thứ đồ có dấu ấn tương tự từ trên người của La Tiên Nhân!
Và câu nói này vừa hay truyền đến tại của nhóm lãnh đạo cấp cao Khổng Hàm Tuấn vừa mới chạy tới khiến tất cả ai cũng kinh ngạc. Danh tiếng của Thánh giáo tất nhiên là bọn họ đều đã nghe qua, đó một nhóm ác ma đến từ địa ngục. Từ xưa đến nay đã bị dồn ép hơn một ngàn năm nay nhưng chưa từng nghe nói chúng đã chính thức bị tiêu diệt!
Khổng Hàm Tuấn không thể tưởng tượng được rằng nếu như trưởng lão lớn Thiện Đạo thật sự có quan hệ gì đó với Thánh giáo thì khi bị truyền ra ngoài, thì có lẽ danh tiếng của học viện Thiên Cơ sẽ bị hủy hoại quá nửa!
Nghĩ vậy, ông ta vội cất bước nhanh hơn, gạt đám người sang một bên, bước nhanh vào sân, nhìn Diệp Phùng, cười nói: “Đế Sư Diệp, đã tìm được cái gì sao?”
Diệp Phùng nhàn nhạt liếc ông ta một cái: “Viện trưởng Khổng, ông cứ yên tâm trong chốc lát. Muốn biết chuyện gì, có thể thông báo sau!”
Sau đó anh ta vẫy vẫy tay: “Đóng cửa lại!”
Sau khi làm xong, các học sinh bên ngoài đột nhiên không vui và bắt đầu hét lên: “Tại sao các người lại đóng cửa? Các người muốn làm gì với trưởng lão Mạc!”
“Chúng tôi muốn theo dõi! Diệp Phùng, nếu anh có bản lĩnh thì hãy để chúng tôi giám sát mọi hành động của anh một cách công bằng và chính đáng!”
Khổng Hàm Tuấn nhìn Diệp Phùng với vẻ biết ơn, người khác xem không hiểu, nhưng còn ông ta làm sao có thể không hiểu được rằng đây là Diệp Phùng làm việc nhưng vẫn lưu tình, bảo vệ bộ mặt của học viện Thiên Cơ Lúc này, ông ta quay đầu vẫy vẫy tay với học sinh: “Tất cả các học sinh, tâm trạng hiện tại của các bạn thế nào lão đây đều hiểu, nhưng các bạn, cũng phải tin tưởng có lão đây cùng với Lễ Đạo và Đức Đạo hai vị trưởng lão, tuyệt đối sẽ không cho phép họ vu oan cho bất kỳ người vô tội nào trong học viện Thiên Cơ của chúng ta, vì vậy tất cả các học sinh xin vui lòng yên lặng chờ đợi, lão đây sẽ cho các bạn một câu trả lời thỏa đáng! ” Khổng Hàm Tuấn nói xong tất cả học sinh đều im lặng, ông ta nói đúng, nếu chỉ có một người trong toàn bộ Thiên Cơ học viện có thể tin cậy được, thì đó chắc chắn phải là Khổng Hàm Tuấn, không chỉ bởi vì ông ta không chỉ là người đứng đầu nhà họ Khổng mà ông ấy còn là tín ngưỡng trong lòng của toàn bộ học sinh!
Cánh cửa từ từ được đóng lại, đóng lại hy vọng cuối cùng trong lòng Mạc Hành Chỉ, Diệp Phùng tiếp tục nhìn ông ta, trầm giọng: “Nói!”
Mạc Hành Chỉ nghiến răng, chuẩn bị sẵn tâm lý có chết cũng không chịu thừa nhận: “Tôi không có gì để nói…”
Bùm!
Trước khi nói xong, Diệp Phùng đột nhiên nhấc chân giẫm lên bắp chân phải của Mạc Hành Chỉ, nghe thấy tiếng răng rắc, Mạc Hành Chỉ hét lên một tiếng. Ông ta đã già đi rồi. Với sức tàn phá như vậy, Diệp Phùng cũng không dùng được bao nhiêu sức mạnh thì chân phải của Mạc Hành Chỉ đột nhiên bị gãy đôi!
“Diệp Phùng, anh…”
Trưởng lão Đức Đạo tức giận lên tiếng. Nhưng còn chưa kịp nói lời nào, ánh mắt lạnh lùng của Diệp Phùng đã nhìn về phía ông ta, lời còn chưa nói xong đột ngột kết thúc, Diệp Phùng chậm rãi ngồi xổm xuống, duỗi tay ra nắm lấy tóc của Mạc Hành Chỉ: “Tôi sẽ cho ông một cơ hội cuối cùng, nói đi!”
“Nếu không, tôi sẽ cho ông biết thế nào là sống không bằng chết!”
Diệp Phùng đã vô cùng tức giận vào lúc này, và khi biết rằng sự biến mất của Hà Tố Nghi thực sự có liên quan đến Thánh giáo, trong sự phẫn uất vô hạn của an còn xen lẫn một chút sợ hãi!
Nếu Hà Tố Nghi thực sự rơi vào tay đảm súc sinh Thánh giáo kia, anh không thể tưởng tượng được cô sẽ phải chịu đựng sự ngược đãi như thế nào vào lúc này! Khi vừa nghĩ đến điều này, anh đã nóng lòng muốn chém Mạc Hành Chỉ trước mặt mình ra làm trăm mảnh!
Mạc Hành Chỉ cả người run lên, lúc này mới nhận ra cái gọi là không sợ chết, thì khi đối mặt với cái chết đều là đánh rắm, cái gì mà kiêu ngạo, cái gì mà cao quý đều không là gì. Cuộc sống của chính mình mới là điều quan trọng nhất!
“Tôi nói! Tôi nói!”
“Vào ngày chúng tôi đến học viện Thiên Cơ, người của Thánh giáo đã đến tìm tôi. Anh ta biết tôi rất ghen tị với cái danh xưng Đế Sư của anh, thế là đã đề nghị muốn cùng tôi kết hợp để đối phó với anh, nhưng tôi lúc đó đã từu chối rồi!”
Dù sao Thánh giáo là một nhóm người không ra gì, tôi cũng biết rất rõ, nhưng vào ngày thứ hai, tôi và Hoàng Thanh Triêu gặp nhau ở sảnh Danh Nhân, lại bị sỉ nhục. Trong lúc đau buồn và phẫn nộ, nên mới… nên mới tiết lộ lộ trình của Hoàng Thanh Triêu cho người của Thánh giáo. Ngoài ra tôi không biết gì khác!”
“Đế Sư Diệp, mong anh nể tình tuổi tác tôi đã cao, nhất thời hồ đồ mà bỏ qua cho tôi một lần!”
Chân tướng từ miệng Mạc Hành Chỉ đã gây sốc, mặc dù Hoàng Thanh Triêu và Khổng Hàm Tuấn tin rằng sự biến mất của Hà Tố Nghi chắc chắn có liên quan đến Mạc Hành Chỉ, nhưng họ chỉ không ngờ lại dính líu nhiều đến vậy!
Thánh giáo, đó là Thánh giáo!
Một khi đã bước vào Thánh giáo là đồng nghĩa với việc đứng ở một chiến tuyến khác với nhân loại!
Tất cả những người có quan hệ với họ đều bị thế giới hắt hủi, họ không bao giờ tưởng tượng được rằng các trưởng lão vĩ đại của Học viện Thiên Cơ lại có thể hợp tác với Thánh giáo và bắt cóc đi vị khách mà họ mời tới. Đây thực sự là một trò cười cực lớn!