Thiên Sư Tái Xuất

Chương 532




Chương 532

Nhưng cảnh tượng tiếp theo mới hoàn toàn thay đổi tam quan hai vệ sĩ, chỉ thấy hai tên sơn tặc bị cắt cổ đồng loạt quay đầu lại, cho dù hai người đã quen nhìn cảnh tượng kì lạ thì cũng không ngăn được tim đập mãnh liệt

Đây là cái bộ mặt gì vậy, đen tím không một sắc máu Trên cổ rõ ràng bị cắt hở một lỗ, nhưng lại không có máu chảy ra, ngược lại càng tăng thêm sát khí Phản ứng của hai vệ sĩ cũng nhanh, động tác của họ về cơ bản rất đồng bộ, đầu tiên họ vươn tay ra, dùng tay trái giữ đầu, tay phải bịt miệng.

Tuy nhiên, bọn họ đã đánh giá thấp thực lực của hai người kia, chỉ thấy hai tên sơn tặc đột nhiên dùng hai tay túm lấy người vệ sĩ, dùng sức kéo mạnh, giống như túm một con gà, trực tiếp nhấc qua đầu, cổ họng mở ra, phát ra tiếng gào rú y hệt dã thú.

Trên hai cánh tay, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên như Cù Long, Diệp Phùng tay mắt nhanh nhẹn, lập tức xông lên, tia sáng lóe lên, một ảnh dao sắc chiếu sáng phía chân trời, hai cái đầu người to như hạt đậu lăn xuống mặt đất.

Nhưng kinh dị hơn chính là không có đầu nhưng người hai tên sơn tặc vẫn đứng thẳng tắp ở đó hai tay giơ lên cao, sức lực không hề buông lỏng, như thể chúng vẫn đứng đó bình thường!

Cảnh tượng trước mắt khiến tất cả mọi người trợn mắt há mồm! sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng hãi như vậy! “Cứu người!

Diệp Phùng nhẹ giọng nói, những vệ sĩ còn lại như tỉnh mộng, nhanh chóng chạy ra cứu hai người, hai người vẫn còn đang khiếp sợ quỳ gối trước mặt Diệp Phùng: “Cảm ơn để sư đã ra tay cứu giúp!

Diệp Phùng nhìn hai cái xác không đầu, sau đó lại nhìn hai vệ sĩ, hỏi: “Có phát hiện ra gì không?”

Hai người nhìn nhau: “Có cảm giác như đây không phải người sống, giống như một cái xác chết, không có những đặc điểm mà người sống nên có!”

“Hơn nữa sức mạnh của họ rất lớn. Vừa rồi bị họ nâng lên, cảm thấy sức mạnh đó giống như đâm vào cơ thể của chúng tôi. Nếu không phải là để sử ra tay, tôi cảm thấy rằng sức mạnh đó đủ để xé đôi người của chúng tôi.”

Nghe lời này, ngay cả Vương Mạnh cũng ghé mắt nhìn, những người anh em do chính mình bồi dưỡng, đương nhiên anh ta biết rõ năng lực của từng người.

Nói không ngoa, mỗi người trong mười người đều có khả năng một minh chiến đấu, võ công không hề yếu hơn bất kỳ cao thủ nào, thế nhưng tại sơn trại nhỏ này, lại suýt nữa bị một tên sơn tặc xẻ làm đôi, Chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến người ta cười rụng răng sao? “Diệp Đế Sư, rốt cuộc bọn họ là ai?” Vương Mạnh kinh ngạc hỏi.

“Đừng ngạc nhiên. Diệp Phùng âm trầm liếc mắt nhìn: “Bọn họ không phải người!

Không phải con người?

Trong lòng Vương Mạnh nảy sinh nghi ngờ, đó không phải là một con người, vậy đó là gì?

Chẳng lẽ, thực sự có ma trên thế giới này?

Nhưng nó cũng không đúng, không phải ma không có thực thể sao?

Nhưng những người trước mặt này đều là bằng xương bằng thịt “Vương Mạnh, hạ lệnh đi, cẩn thận làm việc, đừng coi thường đối phương “Vâng! “Có bạn từ xa đến thật vui Trời đông giá rét, các vị khách sao không vào nhà một lát?”

Đột nhiên ngay lúc đó có một giọng nói trong phòng truyền ra, tất cả vệ sĩ vô thức rút đao ra để bảo vệ Diệp Phùng ở giữa.

Diệp Phùng ngẩng đầu nhìn bóng dáng chập chờn rọi dưới ánh nến trong nhà, nhếch miệng, vừa định nhấc chân vào nhà, Vương Mạnh vội vàng vươn tay chặn lại: “Để sư, nguy hiểm làm Diệp Phùng cười cười.

“Chủ nhân đã mời, còn có lý do gì mà bốn để sử không nên tiến vào 2 Anh cũng có lòng tự tin này, cho dù La tiên nhân này có hung ác cỡ nào, bằng thực lực của bản thân cũng có thể an toàn lui ra ngoài, né tránh không phải là tính cách của Diệp Phùng! “Các anh canh giữ ở ngoài cửa!”

Diệp Phùng nhàn nhạt ra lệnh, mặc dù Vương Mạnh và những người khác không muốn thế nào cũng sẽ không dám làm trái ý của Diệp Phùng.

Những vệ sĩ còn lại đều canh giữ ngoài cửa, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trong, chỉ cần có chuyện gì là có thể xông vào ngay lập tức để đảm bảo an toàn cho Diệp Phùng!

Bởi vì, Hà Minh Hồ đã cho bọn họ một tử lệnh, cho dù bọn họ đều chết hết, cũng nhất định không thể để cho Diệp Phùng chịu bất kỳ thương tổn nào!

Két…!

Cánh cửa bị đẩy ra, đồ đạc trong phòng rất đơn giản, cuối cùng Diệp Phùng cũng nhìn thấy mặt mũi La tiên nhân này Một chiếc áo choàng cũ nát, bộ râu trắng xám xen kẽ xóa xuống cảm, cả người dường như vô hại, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười nhàn nhạt.

Nhưng gương mặt đạo đức giả này không thể giấu diếm được ánh mắt của Diệp Phùng, từ sâu trong đôi mắt, Diệp Phùng đọc được sự độc ác và tàn nhẫn trong nội tâm người này! Đó là một kiểu không quan tâm đến sống chết tính mạng.

Người này không phải là người lương thiện! “Diệp Để Sư, mời ngồi.”

Là tiên nhân làm ra tư thế mời, ảnh mắt Diệp Phùng lóe lên, không nhúc nhích, nhìn ông ta: “Ông biết tôi?”

“Haha, Diệp Phùng Đế Sư, cả đời dạy dỗ thiên hạ, có vô số đệ tử, sao tại hạ lại không biết được?”

“Thật vinh dự khi hôm nay có thể nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Diệp Đế Sư ở đây!”

Lời nói của La tiên nhân rất êm tai, nhưng Diệp Phùng không thèm đáp lại, gương mặt lạnh lùng: “Án mạng ở làng trên núi là do ông làm?”

“Không! Là bọn sơn tặc kia làm đấy!”

Lã tiên nhân giả vờ như rất vô tội, đem trách nhiệm đẩy hết đi không còn một mảnh.

“Nói vậy không liên quan gì đến ông?”

“Tại hạ chẳng qua chỉ là một kẻ tu hành nhàn rỗi trên núi. Đương nhiên, những chuyện như giết người không liên quan gì đến tôi.”

Diệp Phùng cười khẩy nhìn ông ta. Khả năng khác của La tiên nhận thì chưa thấy, nhưng khả năng trốn tránh trách nhiệm này đã khiến cho anh mở mang tầm mắt Tốt! Vì ông đã giả vờ ngây ngốc, tôi sẽ cùng ông vui vẻ chơi đùa, nhìn xem trong hồ lô của ông bán thuốc gì!

“Các làng dưới núi xảy ra nhiều vụ án mạng, ngay cả những người của nhà nước cũng bị giết ngay tại chỗ. Bổn để sư nghi ngờ chính là do sơn tặc ở đây gây ra. Nếu ông không liên quan gì đến vụ án này, tại sao ông lại xuất hiện giữa bọn sơn tặc?”

“Tại hạ đi ngàn dặm đường, ăn cơm của trăm nhà, đi khắp bốn phương đến tận nơi này, chỉ nghỉ chân ở đây một chút, còn về sơn tặc tại hạ hoàn toàn không biết gì “Nếu đã không biết, đương nhiên bổn để sự sẽ không oan uổng người tốt. Sơn tặc lộng hành nơi này, một mình ông ở đây không an toàn. Tốt nhất đi cùng tôi một chuyển, thu xếp cho ông một nơi an toàn Tươi cười trên mặt La tiền nhân cứng đờ “Cái này … cái này…

“Sao, ông không nỡ rời đi à?”

“Không, không, không, nếu Diệp Để Sư thấy ở đây không an toàn, tại hạ sẽ tự mình rời đi, không dám quấy rầy Diệp De Su!”

“Ngọn núi này là Cao Lĩnh Sam, sơn tặc tràn ngập. Ông chỉ có một mình, Diệp mỗ sao có thể yên tâm? Phải để bổn để sư phải người hộ tống ông xuống núi chứ!”

“Diệp Đế Sư, cần gì phải làm vậy?”

Nhìn thấy sự kiên trì của Diệp Phùng, giọng điệu của La tiên nhân dần trở nên lạnh lùng hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.