Thiên Sư Tái Xuất

Chương 509




Chương 509

Không thể không nói rằng đại thiên triều ta là nơi khiến người ta tự hào nhất, đó là ở mọi miền đất nước trên thế giới này, chỉ cần là nơi nào có người thì đều có thể tìm được đồng bảo của mình!

Các món ngon của thiên triều mênh mông này đều được người nước ngoài khen ngợi nhiều nhất, vì vậy theo tình hình hiện tại ở Ả Rập, thì khu phố người Hoa rất đông đúc!

Đúng lúc cả gia đình ba người đang vui vẻ tản bộ thì bỗng nhiên một tiếng gào thét vang lên thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người.

“Tên ăn mày hôi hám, không có mắt hả, không thấy đây là xe gì hay sao mà giảm dựa vào, muốn chết hả!”

Diệp Phùng khẽ quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông mặc cao lớn mặc đồ đen đột ngột đẩy một người đàn ông già yêu.

Ông lão lảo đảo loạng choạng rồi ngã ra.

Diệp Phùng nhìn chăm chăm rồi bước ra đỡ lấy ông lão. Phịch!

Không phải ngã xuống đất một cách nặng nề mà lại đụng vào một vòng tay hẹ nhàng ấm áp, khi ông lão ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Diệp Phùng.

“Lão giả, ông không sao chứ?”

“Không sao! Không sao!”

Ông lão vội vàng đứng dậy, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi chàng tral, làm bẩn quần áo của cậu rồi!” Diệp Phùng lắc đầu cười, khi nhìn thấy bộ quần áo màu xanh bộ đội rách nát trên người ông lão, trên ngực còn đeo huân chương bóng loáng, và chiếc huy chương sáng loáng bóng bẩy trên ngực, ánh mắt anh ta hơi kinh ngạc.

“Lão già, ông đã từng đi lính sao?”

Nghe câu đó, cơ thể cúi kh của ông lão lập tức thẳng đứng, vẻ u ám trong mắt bỗng trở nên tự hào.

“Haha, đúng vậy, lúc còn trẻ, tôi từng là một người lính cử khôi trong các trận chiến đấy.”

“Lúc trẻ, man tộc ngoại quốc ức hiếp người thiên triều ta, đốt, giết, cướp bóc, không có việc xấu nào là không làm cả.”

“Lão già ta năm đó đã bắn từng tên một, đánh bại lũ khốn nạn đó.”

“Vậy tại sao ông lại ăn xin ở đây?”

Một nỗi buồn thoáng qua trên khuôn mặt ông lão, sau đó ông cười chua xót nói: “Con trai tôi chết ở đây, người làm cha như tôi dù sao cũng phải đưa nó về nhà!”

Lúc này có rất nhiều thương gia vây quanh Diệp Phùng, đương nhiên là cũng quen biết ông lão, một người phụ nữ mập mạp trog đó nói: “Con trai ông ấy cũng là lính!”

“Năm năm trước, được nhà nước chiêu binh và đến Ả Rập để làm nhiệm vụ duy trì sự ổn định. Sau đó, anh ta chết trong một cuộc xung đột với những kẻ cực đoan, chết không thấy xác.

“Quốc gia tìm rất lâu nhưng không thấy hài cốt của anh ta, ông lão nghe được tin đó đã từ chối bồi thường của quốc gia, bán hết đồ giá trị của mình, đến đây đón con trai về nhà!”

“Ông ấy ngôn ngữ thì không rành, ngày thường hay ở khu phố người Hoa, lúc rảnh rồi, ông ấy đi đến sa mạc nơi con trai mình đã chết để đào cát, ai thấy cũng đều đau lòng.”

“Đúng vậy!”

Một ông chủ bên cạnh tiếp lời: “Vốn đi chúng tôi muốn rằng những thương gia buôn bán ở khu phố Tàu này sẽ cùng chi tiền chăm sóc cho ông lão, nhưng ông ấy ngoan cố thà đi xin ăn cũng không chịu nhận sự giúp đỡ của chúng tôi, không có cách nào cả, mọi người đành phải thỏa thuận với nhau, mỗi lúc làm cơm đều chuẩn bị cho ông một phần.”

“Đúng… Ông ấy là người hùng của đất nước mà… Nghe đến đây, Diệp Phùng lập tức kinh ngạc!

Người đàn ông bình dị trước mặt này đã cống hiến cả đời cho đất nước, con trai duy nhất của ông chết hy sinh thân mình vì đất nước, một lòng trung thành, cha con đều là anh hùng, Diệp Phùng cũng phải kính trọng!

Tuy nhiên, lúc này chỉ nghe thấy tiếng cọt kẹt và cánh cửa của một chiếc ô tô hạng sang Mercedes-Benz được mở ra.

Một thiếu niên áo trắng bước xuống xe với vẻ mặt ngạo nghề, vừa bước được một bước thì nghe rầm một cái, củi xuống nhìn thì thấy dưới chân mình có một chiếc bát sứ bị rơi “Thứ gì vậy?”

Thiếu niên giơ chân đạp mạnh, cơm nóng trong bát bỗng vương vãi tứ tung! “Bát của tôi!”

Ông lão kích động, lảo đảo loạng choạng nhặt bát, thiếu niên vừa nhìn thấy liền bịt mũi tỏ vẻ kinh tởm, gào lên: “Lão già mù kia, hôi chết đi được, còn khong mau đuổi lão đi!”

Nghe được lời nói của cậu chủ, người đàn ông áo đen mặt đùng đùng tức giận, vung tay lên: “Lão già kia, cút cho tôi!

Am!

Một bàn tay thô cứng đột nhiên kẹp chặt cổ tay của người đàn ông to lớn lại, khiến hắn ta không thể động đậy! Anh không thấy huy chương trên người ông ấy sao?”

Diệp Phùng lạnh lùng nói.

Người đàn ông cao lớn sửng sốt, sau đó tức giận, với giọng điệu đe dọa mạnh mẽ: “Tiểu tử! Tôi khuyên anh đừng có tọc mạch nhiều chuyện!”

“Có biết trước mặt anh là ai không?”

“Đây là con trai của hội trưởng của khu phố người Hoa ở Ả Rập, cậu chủ Vương Đại l

Nhiều thương gia và người đi đường đứng xung quanh đều phẫn nộ định dạy cho thiếu niên áo trắng một bài học, nhưng khi nghe đến cái tên Vương Đại, mọi người đều sửng sőt!

Thậm chí, nhiều người vừa cầm điện thoại di động lên chụp ảnh đã vội vàng cất đi và xóa đi những bức hình trước đó.

Mỗi nơi đều có một nhóm nhỏ, và ở khu phố người Hoa Ả

Rập này, nhà họ Vương chính là vua!

Cũng chính với sự bảo vệ của nhà họ Vương mà nhiều đồng hương có thể làm ăn ổn định ở đây.

Lớn lên ở Ả Rập, anh đã chứng kiến vô số lời nịnh hót của thương nhân đối với ba mình, điều này đã tạo nên sự độc đoán kiêu căng của Vương Đại. Ở khu phố người Hoa này Vương Đại chính là trời.

Lúc này, Vương Đại bước tới, liếc nhìn huy chương trên ngực ông lão, khinh thường nói: “Không phải chỉ là binh lính hội hám thôi sao? Có gì lạ đâu.

“Tại sao khi đó không chết trên chiến trường đi, còn sót ở đây ngáng đường công tử đây!”

Diệp Phùng khẽ ngẩng đầu nhìn, lạnh lùng nói: “Quân nhân bảo vệ đất nước đấy, đừng có mà xúc phạm!”

“Quỳ xuống xin lỗi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.