Thiên Sư Tái Xuất

Chương 482




Chương 482: Tưởng Huy trúng độc

Nhận được điện thoại của Tưởng Anh, hai người nhanh chóng hẹn gặp mặt. Trên đường đến bệnh viện anh mới hay, người đầu tiên biết tin tức này Kiều Chấn Nam, Kiều Chấn Nam bấy giờ mới báo cho Tưởng Anh, Tưởng Anh lại báo ngay cho Diệp Phùng!

Hai người không chậm trễ thêm một phút nào, tức tối nối đuôi nhau đến bệnh viện.

Ngoài hành lang một căn phòng bệnh VIP có vô số vệ sĩ vây kín, không một đối tượng nào có thể lọt vào.

Tuy nhiên, vệ sĩ nhà họ Tưởng vẫn nhận ra Tưởng Anh và Diệp Phùng, khi thấy họ đến thì toàn bộ vệ sĩ đều lui ra một con đường để họ đi qua.

Khi mở cửa phòng, chỉ thấy một Tưởng Huy nằm lặng trên giường bệnh, trên mặt không có lấy một tia máu đỏ, còn Kiều Chấn Nam thì cứ đi tới đi lui cạnh giường bệnh, khuôn mặt rặt vẻ nôn nóng!

“Ba ơi! Ba thế nào rồi?!”

Khuôn mặt Tưởng Anh đã đầm đìa nước mắt tự bao giờ, cô ta vội quay sang phía Kiều Chấn Nam: “Chú Kiều, sao ba cháu lại thành ra thế này?”

“Chuyện này.

Kiều Chấn Nam than vắn thở dài: “Anh Nhi, cháu đừng quá nóng vội, ba cháu hiện tại vẫn chưa rơi vào tình trạng nguy hiểm tính mạng đâu!”

Sau đấy, ông ta ghé mắt sang Diệp Phùng “Đế sư Diệp! Cậu tới rồi! Có cách nào giúp được ông ấy không?!”

“Đừng cuống lên như thế.”

Ánh mắt Diệp Phùng tập trung lên người Tưởng Huy: “Tình trạng Trưởng ông chủ Tưởng thế nào rồi?”

Mặt Kiều Chấn Nam như đưa đám: “Tất cả bác sĩ giỏi có mặt ở thành phố Đức Hùng này đều đã được kêu đến đây, phương pháp kiểm tra nào cũng đã thử hết qua rồi, nhưng cuối cùng vẫn không tra ra được rốt cuộc Tưởng Huy mắc phải chứng bệnh gì. Cứ thế mà hôn mê bất tỉnh không lý do!”

“Tại sao lại như thế được cớ chứ?”

Tưởng Anh cắn mạnh lấy môi dưới: “Lúc nào ba cũng định kỳ đi kiểm tra sức khỏe cả, tới tận bây giờ cũng chưa từng nghe qua ba có tật bệnh gì. Tại sao lại xảy ra tình huống này mà không có một lời giải thích cho được?!”

Kiều Chấn Nam lắc đầu: “Chú cũng không rõ. Sau khi Đế sư Diệp rời đi, chú và Tưởng Huy bắt tay ngay vào chuẩn bị lên chương trình cho buổi thuyết giảng tiếp theo của ngài Quách. Lúc ở trên xe, Tưởng Huy hằng còn lành lặn, nửa đường chủ đi vệ sinh, không mất bao lâu mà khi quay lại đã thấy Tưởng Huy bất tỉnh rồi!”

Đồng tử Diệp Phùng co rụt, anh nhạy bén nắm bắt được điểm chính, bèn cất giọng, nghiêm hỏi: “Ông vừa nói, trên đường đi thì mắc vệ sinh?”

Kiều Chấn Nam gật đầu thừa nhận. “Vậy lúc ấy, ở trong xe, ngoại trừ Trưởng gia tộc họ

Tưởng, còn ai nữa?”

“Còn có gã tài xế Cường!”

“Thế gã bây giờ đang ở đâu?”

“Ông ta ư? Hẳn bây giờ vẫn còn đang ở bên ngoài xe?”

“Mau đi kêu người đến!”

Diệp Phùng tức tốc ra lệnh, anh có một dự cảm cực kỳ mạnh mẽ, rằng chuyện này, gã tài xế đó chắc chắn không thoát khỏi liên can

Kiều Chấn Nam gật đầu tuân theo, lệnh cho người đi tìm tài xế Cường. Không bao lâu đã thấy những người tìm kiếm quay về báo lại, tên tài xế Cường đã mất tích!

Ngay cả điện thoại cũng đã bị ngắt liên lạc từ lâu!

Ram!

Kiều Chấn Nam tức tối đập mạnh xuống bàn, nghiến răng ken két: “Lại thêm một tên khốn kiếp giở trò nữa!”

“Gã tài xế này tôi biết rõ, đã đi theo Tưởng Huy năm, sáu năm rồi, lúc nào cũng tỏ vẻ cung cung kính kính!”

“Có ai mà ngờ, tên khốn nạn này, nhà họ Tưởng đã làm gì nên tội với gã ta, mà gã ta lại làm ra loại chuyện không thể dung thứ này vậy!”

“Người đâu! Tung tin tức này cho tôi. Lấy danh nghĩa liên minh nhà họ Tưởng và thị trưởng thành phố treo giải thưởng ba tỷ, phải moi ra cho bằng được tên khốn kiếp đó ra cho tôi!”

Chân mày Diệp Phùng cau chặt.

Đầu tiên là xuống tay với mình, sau lại nhắm vào

Tưởng Huy mà ra tay. Quả nhiên không ngoài dự liệu, chắc chắn là trò quỷ của hai tên Cao Tuấn Hùng và Vũ Khôn kia.

Danh vọng nghe là thấy bực bội này của Quách Khể Minh ở đảo Thanh Loan hiện giờ, cuối cùng cũng đã khiến bọn chúng đứng ngồi không yên rồi!

Có điều, lúc này đây không phải thời điểm thích hợp nhất để bàn luận về việc này. Diệp Phùng, với y thuật xuất sắc khó lòng so bì, đi đến trước mặt Tưởng Huy, kiểm tra cẩn thận một phen. Trong lòng anh trầm hẳn một nốt.

Dù là mạch đập hay nhịp tin của Tưởng Huy, tất cả đều vô cùng bình thường, bề ngoài cũng không có lấy bất kỳ một vết thương nào. Thế nhưng các cơ quan trong cơ thể thì đang suy kiệt nhanh ngoài sức tưởng tượng. Không phóng đại chút nào khi nói rằng, nếu cứ để mặc cho thời gian trôi mà không làm gì hết, Tưởng Huy chắc chắn không chống nổi qua tối nay, sẽ bỏ mạng hoàn toàn!

Sự việc bắt đầu phiền phức rồi đây.

Từng nghề nghiệp đều sẽ có các lĩnh vực cụ thể mà mình chuyên nhất. Dù là trong y học thì cũng chia ra năm bảy loại.

Quả không ngoài dự liệu, Tưởng Huy trúng phải một loại độc rất lạ, mà loại độc này, lại thuộc về loại mà Diệp Phùng không thông thạo nhất

Diệp Phùng thuật lại đơn giản tình huống mà Tưởng Huy mắc phải một lần, Kiều Chấn Nam lẫn Tưởng Anh đều sốt hết cả ruột, nhất là Kiều Chấn Nam, ông ta đỏ mắt thét lên: “Mau! Người đâu! Bằng bất cứ giá nào, phải mang về được toàn bộ bác sĩ ở đảo về đây càng sớm càng tốt. Mau! Mau lên!”

“Với cái tốc độ kiếm người này, cứ coi như bác sĩ có tới kịp thì tên Tưởng Huy cũng đã về chầu trời từ lâu rồi!”

Bop!

Ngay chính lúc này, cửa phòng đột ngột bị đá bay ra, có hai bóng dáng nối đuôi nhau mà vào. Khi thấy rõ ràng người kia là ai, đôi mắt sưng đỏ của Tưởng Anh nhìn đăm đăm vào người đàn ông trung niên đi vào đầu tiên, cắn chặt môi, cất giọng điệu lạnh lẽo: “Lương Quốc Đổng? Ông tới đây làm gì?!”

“Chỗ này không chào đón ông đâu!”

Lương Quốc Đổng trước hết là liếc nhìn người hãy còn nằm hôn mê trên giường bệnh một cái, sau, khóe miệng gã nhếch lên: “Chậc chậc, cháu gái à, tôi và ba cháu dù gì cũng là bạn bè cũ. Biết ông ấy đột nhiên phát bệnh nên lòng tôi đây lo lắng lắm chứ! Vội vội vàng vàng bỏ hết công việc ra sau đầu mà chạy ngay đến đây thăm hỏi bệnh tình đây!”

“Cái gì cơ! Bạn cũ? Ba tôi không bao giờ có loại bạn cũ như ông!”

“Mời ông đi ra ngoài ngay! Đừng quấy rầy ba tôi, để ông nghỉ ngơi!”

Ai ngờ Lương Quốc Đổng chẳng những không chịu đi ra, mà còn nghênh ngang ngồi thẳng xuống ghế sô pha, cực kỳ thích chí bắt chéo chân, cười bảo: “Đừng có mà gấp gáp đuổi tôi đi như thế chứ. Những lời mà tôi nói, lời nào cũng là lời thật lòng đào tim móc phổi ra mà nói hết đó”

“Hừ! Bớt ở đây giả mèo khóc chuột giùm đi!”

Tưởng Anh biết quá rõ về người đàn ông này rồi, cô ta gay gắt mà nói: “Ông đối đầu với nhà họ Tưởng chúng tôi tận mấy mươi năm. Ba thì thương hại ông, có lúc nào mà đuổi cùng giết tận ông chưa, nhưng ông thì sao? Đồ ăn cháo đá bát, không chỉ không biết ơn bảo đáp, mà trái lại còn gây hấn với nhà họ Tưởng khắp nơi, hại gia tộc chúng tôi thất thoát biết bao nhiêu mối làm ăn. Kẻ hiện tại mong mỏi cho ba tôi không bao giờ tỉnh lại nhất, chính là ông đây chứ gì!”

Về lai lịch của Lương Quốc Đổng, không chỉ Tưởng Anh mà Kiều Chấn Nam cũng biết rất rõ.

Nhà họ Tương chính là đại gia bậc nhất cái thành phố Đức Hùng này, thì Lương Quốc Đồng chính là nhà giàu đứng thứ hai.

Bao nhiêu năm qua, giữa hai con người này đã luôn đấu đá không hề ngơi nghỉ. Khác với Tưởng Huy luôn có sự ủng hộ và hỗ trợ đến từ Kiều Chấn Nam, Lương Quốc Đổng hoàn toàn là một mình xông pha.

Nghe thấy những lời này của Tưởng Anh, Lương Quốc Đổng khẽ cười: “Cháu gái à, cháu đừng có kích động thế. Mặc dù đúng là tôi có đấu đá với Tưởng Huy mấy mươi năm thật, nhưng thương trường là chiến trường kia mà. Không phải tôi chết thì là anh chết, sử dụng vài ba thủ đoạn nho nhỏ là điều quá sức bình thường!”

“Nhưng mà hôm nay, quả thật tôi không hề có ý đến tìm Tưởng Huy gây sự đâu, mà thực lòng muốn tới cứu người đấy!” Kiều Chấn Nam đứng một bên hoài nghi liếc nhìn gã, cất tiếng: “Tên tiểu nhân như ông mà cũng có lòng tốt thế ư?”

“Tất nhiên là không!”

Lương Quốc Đổng rất thẳng thắn thừa nhận, sau đấy gã quay sang ông lão râu tóc bạc phơ, có hơi móm, mà kính cẩn xin thưa: “Lão Tần, phiền ngài xem qua được không ạ?”

Toàn thân ông lão đều ẩn chứa khí chất xuất trần, có một bộ dáng rất giống người đã thoát khỏi phàm tục từ lâu, ngạo nghễ gật đầu. Lão đi về phía Tưởng Huy, hãy còn chưa lại gần được đã bị Kiều Chấn Nam bước ra một bước chặn lại. Khuôn mặt nói rõ ông ta đầy thận trọng và chẳng lấy làm tin tưởng. “Ôi ôi, đừng có lo lắng quá. Cứ coi như dù tôi có làm hại Tưởng Huy đi nữa thì cũng chẳng bao giờ lựa chọn cái cách ngu ngốc như này. Vì nói cho cùng thì Kiều Chấn Nam ông cũng đang đứng đây nhìn chằm chằm tôi kia mà!”

“Để cho người của tôi xem qua tỉ đi. Biết đâu chừng lại có biện pháp chữa khỏi cho ông bạn cũ thì sao?”

Kiều Chấn Nam vừa định lên tiếng, Tưởng Anh đã dạy day môi dưới, sau đó cất lời: “Chú Kiều, chú… chú để cho người ta nhìn thử xem!”

“Nhưng mà, Anh Nhi à.”

“Không sao đâu!”

Biết giờ ba sống chết ra sao cũng không rõ, một cô gái vốn nhu nhược yếu đuối, giờ lại phải đứng lên thay mặt mũi nhà họ Tưởng chống chọi với bao người.

Chỉ thấy, cô ta thoắt cái đã điều chỉnh được trạng thái ưu sầu của mình, nhìn lại Lương Quốc Đổng, dù hốc mắt hãy còn ưng ửng đỏ, nhưng con ngươi lại trong veo và đầy khí khái: “Ông Lương đây đúng là một tay lão làng trên thương trường, hẳn phải rõ ràng nhất một chuyện, đó là trong trường hợp nào thì nên làm gì mới là phương án tốt nhất!”

Tưởng Anh mặc dù không tin tưởng Lương Quốc Đổng hoàn toàn, nhưng bệnh tình của Tưởng Huy hiện tại đã không còn bất kỳ một giải pháp nào. Dựa theo thời gian Diệp Phùng phỏng đoán, việc mời hết danh y từ những nơi khác đến đây lúc này là hoàn toàn bất khả thi.

Nhưng Lương Quốc Đổng đến đây mà chẳng chút kiêng dè nào cả, có lẽ, người mà ông ta mang đến này, sẽ thật sự có biện pháp nào chăng?

Dù sao thì lúc này mạng sống của ba cô vẫn là quan trọng hơn tất thảy

Lời Lương Quốc Đổng cũng không phải không có phần đúng. Cứ coi như gã là kẻ ngu xuẩn thì cũng sẽ không lựa huống này mà ra tay giết Tưởng Huy

Ông lão đến gần, lật mí mắt người bệnh lên, lại sờ lên người vài cái, sau một hồi mò mẫm, lão quay lại, gật đầu xác nhận với Lương Quốc Đổng: “Nếu tôi đây ra tay, có thể cứu chữa được!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.