Thiên Sư Tái Xuất

Chương 479




Chương 479

Tưởng Huy và Kiều Chấn Nam nhất thời có chút bối rối!

Tuy rằng mục đích của bọn họ đúng là cái này, nhưng mà Quách Khế Minh nói trắng ra như thế, luôn khiến người ta cảm giác có chút chói tai. Trái lại trên mặt Diệp Phùng né qua một biểu cảm thưởng thức.

Tính nguyên tắc của Quách Khế Minh rất mạnh, hơn nữa không quen giao tiếp, nhiều năm như vậy vẫn không có thành tựu, cũng chính là hỏng ở chỗ ông ta không khéo đưa đẩy tiến lên!Nhưng đối với Diệp Phùng mà nói, đây vừa vặn chính là ưu điểm của ông ta

Người như vậy, mới có thể thật lòng thật dạ đi làm một số chuyện vì nước vì dân

Vậy nên, với thân phận của ông ta bây giờ, có thể trở thành người ứng cử, đặt ngang hàng với Cao Tuấn Hùng và Vũ Khôn, vừa vặn có thể nói rõ được sự uy nghiêm của ông ta ở trong lòng dân chúng

Bất kể là một quốc gia hay là một thành phố, ý dân tức là ý trời!

Mà đối mặt với câu hỏi của Quách Khế Minh, Diệp Phùng cũng không giấu giếm, trực tiếp mở miệng nói: “Bây giờ ba bên cạnh tranh, ngài Quách có toàn bộ ý dân của đảo Thanh Loan, đây là một ưu thế mà hai người kia tuyệt đối không so được!””Suy cho cùng, cho dù có tiền có quyền, cũng không mua được lòng dân

“Thế nhưng, một người ứng cử muốn cạnh tranh thành công, sau lưng nếu như không có vốn và quyền thế chống đỡ, vậy cũng như không mà thôi!”

“Ngài Quách đã từng chỉ là một người lẻ loi, vậy nên khi tranh chấp với Vũ Khôn và Cao Tuấn Hùng, ngài không có chút phần thắng nào, thế nhưng hiện tại không giống với lúc trước, bởi vì tôi đã đến đây rồi!”

Thời điểm nên khoe khoang chính mình, Diệp Phùng chưa bao giờ lựa chọn biết điều

“Không chỉ có tôi, còn có toàn bộ mọi người ở thành phố Đức Hùng!”

“Cao Tuấn Hùng và Vũ Khôn bên kia, giao cho chúng tôi đối phó, mà điều ngài Quách cầnlàm chính là, phối hợp với chúng tôi, tiến hành điền thuyết ở các nơi, tiếp tục lôi kéo nhân dân dựa vào nhân khí của ngài, bảo đảm rằng ngài có thể thu được ưu thế tuyệt đối trong lần bỏ phiếu cuối cùng!”

“Diễn thuyết?”

Ánh mắt Quách Khế Minh lộ ra một tia không thích: “Ông già như tôi không làm được loại việc xốc nổi đó!”

“Không làm được cũng phải làm!

Đôi mắt Diệp Phùng hơi híp lại, cương quyết nói: “Ngài Quách, muốn năm giữ quyền to, cũng không đơn giản như ngài nghĩ.”

“Dưới tình huống không vi phạm nguyên tắc của chính mình, có vài thứ, nên cúi đầu, thì phải cúi đầu!

“Còn nữa, loại diễn thuyết này, chẳng qua là tuyên bố kế hoạch tương lai của ngài đối với đảo Thanh Loan, cũng không vi phạm lương tâm, khiến cho càng nhiều người dân của đảo Thanh Loan biết được, hoá ra ở trong chúng ta, còn có một vị quan tốt thật lòng thật dạ làm việc vì chúng ta, khiến cho bọn họ tràn ngập hi vọng đối với cuộc sống một lần nữa, như vậy chẳng lẽ không tốt sao?”

Giờ khắc này Diệp Phùng giống như một giảng viên từng bước dụ dỗ, từng chút thâm nhập vào nội tâm của Quách Khế Minh.

Mà Quách Khế Minh nghe xong, quả nhiên ông ta trầm mặc, hồi lâu sau, lại mở miệng nói: “Còn gì nữa không?”

“Bắt đầu từ bây giờ, ngài hãy chuyển tới nơi thị trưởng thành phố ở!”

“Về sau tất cả hành trình của ngài, toàn bộ đều do thị trưởng Kiều và ông chủ Tưởng sắp хёр!”

“Hơn nữa, trước khi ngài thành công năm quyền, bất kỳ những người không liên quan, không có sự cho phép, đều không được gặp!”

Dừng một chút, âm thanh lại tăng thêm “Những người không liên quan mà tôi nói, cũng bao gồm hàng xóm già ở xung quanh chỗ này hơn mười năm và tất cả những người thân họ hàng của ngài!”

Lông mày Quách Khế Minh nhíu sâu: “Đây là muốn hạn chế sự tự do của tôi hay sao?”

“Tất cả những điều này, chỉ vì lo nghĩ cho sự an toàn của ngài mà thôi!”

“Ngài Quách, nhất định ngài cũng từng nghe qua một câu nói, muốn đội vương miện, dĩ nhiên phải chịu được sức nặng”

“Nếu thật sự muốn mưu cầu phúc lợi vì người dân, tên lưu sử sách, khẳng định phải bỏ qua một số thứ

“Hơn nữa, chuyện này, cũng không phải chỉ một mình ngài, thị trưởng Kiều, ông chủ Tưởng, toàn bộ thành phố Đức Hùng, thậm chí là tôi, vận mệnh của tất cả chúng ta, đều cuộn thành một khối rồi!”

“Có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục!

“Chúng tôi cũng không muốn rằng, bỏ ra vô số nỗ lực, nhưng cuối cùng bởi vì ngài gặp nguy hiểm, mà tất cả đều trôi theo dòng nước!”

Diệp Phùng nói rất thắng thần. Thế nhưng từ lâu anh đã hiểu rõ thái độ làm người của Quách Khế Minh, với người như thế, tuyệt đối không thể nói vòng vo, có sao nói vậy, có hai nói hai, vậy thì mới có thể thật sự nói chạm đến trái tim của ông ta Phù!

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Quách Khế Minh ngồi trên ghế sa lông: “Là tôi suy nghĩ quá mức hạn hẹp rồi!”

“Đế sư Diệp, cậu nói rất đúng!”

“Nếu tất cả chúng ta đều vì người dân mà đến, vậy bộ xương già là tôi, giao cho mọi người!”

“Ha ha ha ha ha…”

Diệp Phùng nở nụ cười: “Ngài Quách, còn có một việc, tôi cần chính miệng ngài cam kết

Có lẽ đã sớm biết Diệp Phùng muốn nghe cái gì, trong mắt Quách Khế Minh lóe lên một tia kiên định, tuy rằng tuổi đã già, nhưng giờ khắc này giọng nói của ông ta trở nên âm vang mạnh mẽ: “Để sư Diệp yên tâm!””Một khác tôi trở thành người nam quyền, chính là một khác đứa trẻ rời nhà nhiều năm được trở về nhà”

“Được!”

Diệp Phùng đứng lên, đưa tay về phía Quách Khế Minh: “Ngài Quách, chúc cho chúng ta sớm hợp tác vui vẻ!”

Nhóm người Tưởng Huy cũng không cố ý che giấu. Tập đoàn Đại Thái, trong phòng họp bí mật, Vũ Khôn nhìn hình ảnh Quách Khế Minh được đón đi trong video, sau đó nhìn về phía một người bên cạnh, cười như không cười nói: “Thị trưởng Cao, ông có ý kiến gì không?

Ánh mắt Cao Tuấn Hùng xa xăm, chăm chú nhìn vào video, mở miệng nói: “Còn có thể thể nào?”

“Tưởng Huy và Kiều Chấn Nam này ngược lại cũng tự mình biết mình, biết mình không phải kẻ có tài, nên mới lựa chọn Quách Khế Minh”

“Nếu như là trước đây, cho dù có bọn họ ủng hộ, Quách Khế Minh nhiều lắm chỉ là từ giun để nhỏ biến thành giun để lớn, thị trưởng tôi đây vốn dĩ không để vào mắt

“Nhưng phiền phức ở chỗ bây giờ Diệp

Phùng cũng gia nhập!”

“Không sai!”

Vũ Khôn sâu xa nhìn ông ta, sau đó mở miệng nói: “Thị trưởng Cao, hôm nay ông có thể tới tìm tôi, nhất định là đã có suy nghĩ.

“Đã như vậy, hai bên tôi và ông, cũng không cần phải kiêng kỵ lẫn nhau nữa rồi!”

“Diệp Phùng đánh vào mặt nhà họ Vũ, hại nhà họ Vũ tôi trở thành chuyện cười của đảo Thanh Loan, mà nước Đại Phong ở sau lưng ông, cũng là kẻ thù sống còn với Diệp Phùng này!”

“Điểm mấu chốt nhất chính là sự xuất hiện của anh ta, đã uy hiếp nghiêm trọng đến cuộc tranh cử lựa chọn người nắm quyền của hai chúng ta!”

“Hợp lại thì có lợi, chia rẽ thì có hại!”

“Hiện tại nếu hai chúng ta tiếp tục tranh giành, không thể nghi ngờ là đang gián tiếp trợ giúp cho Quách Khế Minh!”

“Không sai, xem ra chủ tịch phải đi cùng tôi rồi!”

“Tôi có quyền, ông có tiền, đảo Thanh Loan này là thiên hạ của chúng ta!”

“Diệp Phùng dù có trâu bò, nhưng cùng lắm cũng chỉ là người ngoài. Tôi không tin, hai người chúng ta kết hợp, còn không để được một Diệp Phùng nhỏ nhỏ!”

“Ha ha… Đúng là như thế”

Vũ Khôn nhìn chăm chăm ông ta một lúc lâu, sau đó đưa tay ra: “Thị trưởng Cao, hi vọng hai người chúng ta, có thể đồng tâm hiệp lực, hợp tác vui vẻ!

Cao Tuấn Hùng ý cười đầy mặt. Hai năm tay đồng thời nằm lại: “Chủ tịch Vũ, hợp tác vui vė!”

Màn đêm rơi xuống, thời thể của toàn bộ đảo Thanh Loan, chỉ trong vòng một ngày ngần ngủi, gió nổi mưa tuôn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.