Thiên Sư Tái Xuất

Chương 338: Chap-419




Chương 419: Trận đấu thứ nhất.

Người đàn ông trung niên cúi thấp đầu.

Thân là thư kí bên cạnh của lão già, đương nhiên ông ta hiểu được, hai từ võ sĩ này biểu thị cho cái gì.

Trong lời nói của lão già ngày càng nghiêm túc: “Là một đại tông sư, chỉ cân cậu ta muốn, lúc nào cũng có thể hủy diệt cả một thành phố.”

“Hơn nữa, phía sau một đại tông sư, còn là một danh hiệu là bậc thây thiên hạ, điều này nói lên rằng, Diệp Phùng có khả năng thay đổi triều đại.”

Tóc tai của người trung niên dựng đứng lên: “Thay đổi triều đại, Diệp Phùng dám làm chuyện này sao?”

Lão già hít một hơi thật sâu: “Có lẽ cậu ta không dám, nhưng không có nghĩa rằng cậu ta không có năng lực này.”

“Hơn nữa, quan trọng chính là một đại tông sư chỉ mới hai mươi tuổi, điều này cho thấy rằng tương lai năng lực của cậu ta là vô hạn.”

“Chúng ta chỉ biết, đại tông sư đã là đỉnh cao của võ đạo, có thể bay vút trên bầu trời, một chưởng phá núi, nhưng còn cảnh giới cao hơn của đại tông sư là gì?

Các bậc anh hùng trong năm ngàn năm lịch sử của Thiên triều chúng ta, có người tu tiên trường sinh bất lão, chẳng lẽ chỉ là thần thoại thôi sao?

“Hiện nay, chỉ có duy nhất Diệp Phùng có khả năng tiếp cận vào cảnh giới đó.”

Nghe thấy lời ca ngợi của lão già dành cho Diệp Phùng, đồng tử của người trung niên co rút lại, nhưng sâu trong mắt ông ta lại lóe lên một tia hy vọng. Trường sinh bất lão sao, điều này có thật sao.

Nếu đây là sự thật, cái mà được gọi là trường sinh bất lão, cũng có thể có thật sao?

Đột nhiên một tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ luồng suy nghĩ của ông ta, định thần lại, nhấc điện thoại lên, sắc mặt của ông ta từ từ trở nên nghiêm trọng.

Sau khi ngắt điện thoại, quay sang nói với lão già: “Thủ trưởng, Diệp Phùng đích thân dẫn học trò Đế Sư tiến vào kinh thành”

Lão già sững người, cười khổ: “Quả nhiên là Đế Sư, không nên động vào.”

“Truyền lệnh xuống, tôi đây sẽ đính thân đón tiếp Diệp Phùng.”

Sau khi nghe được tin tức này, Diệp Phùng nhếch mép nở một nụ cười khinh bỉ: “Xem ra, đám người này vẫn còn biết lễ độ.”

“Không chỉ biết rõ tung tích của Đế Sư tôi, ngược lại còn nắm rõ trong lòng bàn tay.”

Nhưng mà, bên cạnh là Tống Chính Đăng đang có vẻ lo lắng: “Sư phụ, phía tên thủ trưởng này làm râm rộ như vậy, liệu có…”

Tống Chính Đăng còn chưa nói xong, thì tất cả mọi người ở đây đều hiểu được ý nói của anh ta.

Lời nghênh đón này, có lẽ là một trận đấu tranh giành quyền lực.

Diệp Phùng còn chưa lên tiếng thì Khúc Hiền Thánh bên cạnh đã tiếp lời: “Không đâu.”

Mặc dù ngữ khí của Khúc Hiên Thánh rất chắc chắn, nhưng vẻ căng thẳng của Tống Chính Đăng không hề giảm đi: “Tam sư huynh, mặc dù khả năng này rất nhỏ, nhưng dù gì đây cũng là trận đấu của chúng ta với đại nguyên soái Nhạc Trọng Bính.”

“Nếu như tất cả quân thần liêu chết bảo vệ ông ta…”

Khúc Hiên Thánh khịt mũi nói: “Nếu như là trận chiến ở thành Hồng Nham trước đây, các quân thần có lẽ có thể làm như vậy, nhưng sau khi trận chiến ở thành Hồng Nham diễn ra, chỉ cần tên đứng đầu không ngu ngốc, thì chuyện này không có khả năng xảy “

ra.

“Bởi vì bọn họ hiểu rõ rằng, người mạnh như đại tông sư có thể làm được những gì.”

Tất cả binh sĩ nhìn nhau, đối với lời nói của Khúc Hiền Thánh thì hoàn toàn tin tưởng.

Bọn họ mặc dù là học trò của Diệp Phùng, bọn họ chỉ khao khát đến cảnh giới cao nhất đời thường, rất ít người biết đến thế giới võ sĩ, vì vậy khi nhìn thấy sư phụ của họ bay vút lên trên không liền khiến họ giật mình.

Nhìn thấy các học trò còn đang lo lắng, Diệp Phùng lắc đầu, bình thản nói: “Không cần phải lo lắng.”

“Tôi tin rằng, lân này thủ trưởng nhất định cho chúng ta một lời giải thích thỏa đáng”

Nghe lời nói xuất phát từ chính miệng Diệp Phùng, tất cả mọi binh sĩ đều an lòng.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, tất cả đêu đưa mắt nhìn theo hướng cửa, chỉ thấy một người đàn ông trung niên quần áo gọn gàng, nở nụ cười nhìn về phía Diệp Phùng, cung kính hành lễ: “Đế Sư Diệp, đã chuẩn bị xe cho cậu, xin mời.”

Bởi vì đích thân đến đây, dù gì cũng là thư kí riêng của thủ trưởng!

Là quan viên cấp bảy của thủ trưởng, là thư kí riêng của người đứng đầu Thiên triều này, ấy vậy mà lại như một tài xế đích thân đến tiếp đón Diệp Phùng, chẳng lẽ trong mắt của vị thủ trưởng này, đã tôn kính Diệp Phùng tới mức độ này Sao.

Diệp Phùng không biết suy nghĩ của các học trò như thế nào, liên gật đầu nhẹ, cùng ông ta bước vào trong xe.

Xe chạy được một đoạn, người thư ký ngồi bên ghế phụ nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Diệp Phùng đang ngắm mắt nghỉ ngơi.

Còn trẻ tuổi như vậy đã đạt đến cảnh giới đại tông sư rồi sao?

Mặc dù đã tận mắt chứng kiến Diệp Phùng bay vút lên cao, cũng tận mắt chứng kiến một chưởng đã giết chết một tiên thiên võ sĩ, nhưng mà ông ta vẫn không tin đây là sự thật.

Chính bởi Diệp Phùng thực sự rất trẻ.

Danh hiệu Đế Sư đã là bậc cao nhất của Thiên triều rồi, nếu như với danh hiệu Đế Sư kèm theo danh xưng đại tông sư nữa, vậy Cửu Châu Thiên triêu, bất luận là văn hay võ, ai có thể so sánh được với Diệp Phùng chứ.

Suốt cả dọc đường không nói một lời nào, cuối cùng xe cũng tiến vào một tòa nhà ba lầu được canh gác cẩn thận .

Thư kí tận tay mở cửa xe cho Diệp Phùng, cung kính nói: “Đế Sư Diệp, thủ trưởng đang đợi ngài trong phòng, để tôi dẫn cậu vào trong.”

Diệp Phùng gật đầu, đi theo sau thư kí, đến một căn phòng tầng ba, gõ nhẹ ba tiếng vào cửa, cung kính đứng sang một bên: “Đế Sư Diệp, xin mời”

Diệp Phùng đứng trước cửa nhưng không động đậy.

Trải qua mười giây, miệng Diệp Phùng cong lên, thì tâm nói: “Ha ha… thú vị đấy…”

Sau đó mở cửa bước vào.

Trong phòng bày biện rất đơn giản, như một phòng làm việc ở những năm 1980, một lão già tóc bạc trắng với vẻ mặt bình tĩnh nhìn Diệp Phùng bước vào, nở một nụ cười: “Sớm đã nghe tin tức của Đế Sư, chỉ với sức mạnh của một người đã có thể đi khắp cửu châu, đã nuôi dưỡng nên vô số nhân tài cho Thiên triêu chúng ta.”

“Tôi thay mặt nhân dân, thay mặt tổ quốc vô cùng cảm ơn sự cống hiến to lớn của cậu.”

Nghe thấy lời nịnh nọt này, Diệp Phùng nhếch miệng cười, vô cùng tự nhiên tìm một chiếc ghế ngôi xuống.

“Ha ha… lão Hồ mời tôi đến đây không phải để khen ngợi thôi đúng không?”

Thủ tướng của Thiên triêu họ Hồ.

Nghe thấy giọng điệu chế giễu của Diệp Phùng, trong đáy mắt ông lóe lên tia tức giận, nhưng ngay sau đó lập tức trở lại trạng thái bình thường, ngồi đối diện với Diệp Phùng, tiếp tục cười và nói: “Sự việc của Cố Trọng Cung, tôi sẽ thay mặt tất cả mọi người xin lỗi Diệp Phùng.

Ụ “Đế Sư Diệp đã nuôi dưỡng nên một tướng sĩ ưu tú cho Thiên triều, chỉ vì giám sát nhất thời sơ xuất, đã dẫn đến cái chết của Cố Trọng Cung.”

“Cậu yên tâm, quốc gia sẽ không bao giờ quên công lao ấy, bây giờ tôi lập tức truyền lệnh xuống lập bia mộ anh hùng liệt sỹ cho Cố Trọng Cung, kêu gọi toàn thể binh sĩ và người dân noi gương học tập, toàn bộ người thân của Cố Trọng Cung sẽ được nhà nước chăm sóc.”

“Dĩ nhiên, hung thủ giết hại Cố Trọng Cung sẽ không được tha thứ.”

Nhạc Trọng Bính thân là quan lớn của Thiên triều, biết luật mà vẫn phạm luật, chức quyền đã bị tước bỏ, nay đã bị giam vào ngục, chờ ngày xét xử.

Nghe được những lời nói chính nghĩa này, Diệp Phùng mỉm cười, sau đó chau mày lại, nhìn gương mặt của lão già, nghiến răng mở miệng nói: “Xử phạt một mình Nhạc Trọng Bính mà đủ sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.