Thiên Sư Tái Xuất

Chương 316: Chap-397




Chương 397

Ngay sau đó, anh ta bỗng bước lên một bước, vươn tay định ôm ghì lấy Diệp Phùng, điên cuồng la lớn: “Anh đã muốn lấy mạng tôi! Thế thì cứ chết chung với tôi luôn di!”

“Có đường đường để sư đi một đoạn đường cùng, cũng đáng! Ha ha ha…”

Bóng dáng trong người mắt ngày một lớn dần, mặt Diệp Phùng đanh lại, sắp tung một cú đá lôi đình thì đúng lúc ấy một bóng dáng bỗng lao vào giữa hai người, ôm Hạng Hòa đang bùng nổ.

“Diệp Phùng! Tránh ra!”

“Hạng Thiếu Quân! Mày cút ra một bên cho tao!”

Hạng Hòa điên cuồng gào thét.

Không sai, bóng người bất chợt chen ngang kia chính là Hạng Thiếu Quân vẫn uôn quan sát bên cạnh.

Chỉ thấy trong mắt Hạng Thiếu Quân óe lên ý đoạn tuyệt, không những không ránh ra mà còn ôm chặt Hạng Hòa hơn, hai nắt đỏ bừng, gào thét nói: “Cậu thôi ngay đồ là tổn thương anh em tôi đi!”

“A a a!!!”

Liền đó dùng hết toàn bộ sức lực, ỗng đẩy mạnh Hạng Hề về sau.

“Đừng!”

Rất nhanh! Nhanh quá mức!

Nhanh đến nỗi cả Diệp Phùng cũng hông phản ứng kịp.

Hạng Thiếu Quân đẩy Hạng, cứ thế tù ầng mười bảy của tòa nhà cũ, ngay giữa Tàn đêm mịt mù, cứ thế cả hai bỗng chốc Tến mất trước mặt Diệp Phùng!Gió trở nên lạnh hơn, dường như đã đóng băng quả tim Diệp Phùng lúc này!

Đùng!

Một tiếng kêu rền rĩ vang tới, Diệp Phùng bỗng giật mình bừng tỉnh. Giờ phút này, Diệp Phùng dù đứng trước núi thấy biển máu cũng không hề biến sắc ấy vậy lại có hơi thất thần.

“Ngài… ngài Diệp..

Đứng bên cạnh, La Bằng dè dặt mở miệng nói.

Bịch!

Diệp Phùng đẩy La Bằng ra, cơ thể bỗng lao vụt đi như một con báo săn.

La Bằng bám sát đi xuống, đợi khi anh ta xuất hiện ở dưới tầng, Diệp Phùng đã ngồi xổm dưới đất, trong lòng ôm một cơ thể đã bầy nhầy máu thịt, cúi đầu không nói.

“Diệp… Diệp Phùng…”

Một giọng nói yếu ớt truyền tới. Khỏe môi Hạng Thiếu Quân chảy máu tươi, run rẩy đưa tay phải ra, con người sắp tan rã cổ gắng muốn nhìn rõ hình dáng Diệp Phùng.

Diệp Phùng nắm chặt tay Hạng Thiếu Quân, dùng sức mạnh tới nỗi gân xanh trên mu bàn tay nổi lên bần bật.

Cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay, Hạng Thiếu Quân dường như hồi quang phản chiếu, hít mạnh một hơi, khỏe miệng cong lên một nụ cười mỉm: “Từ nhỏ anh đã biết mình là đứa ngốc nghếch chậm hiểu, không phải mầm non tốt có thể chèo chống cả gia tộc. Vậy nên khi còn nhỏ tuổi, anh lựa chọn một mình đi du lịch phương xa, mà cũng chính khi đó, anh vô tình gặp được em.”

“Anh, anh đừng nói nữa, em lập tức dẫn em đi tìm bác sĩ… ”

“Không! Diệp Phùng! Em nghe anh nói!”

Hạng Thiếu Quân họ sặc sụa mấy tiếng liền, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt thêm nhợt nhạt nhưng lời nói lại mạch lạc hơn rất nhiều: “Những tháng ngày cùng xông pha chiến đấu với em kia chính là quãng thời gian anh vui vẻ nhất đời này!”

“Khi đó anh đã nghĩ là trong cơ thể bé nhỏ này của em rốt cuộc phải có bao nhiêu sức mạnh kia chứ, là cái gì đã giúp cho em =ó thể không e dè mọi thứ tới vậy?”

“Sau đó, em đi du lịch khắp chín châu, anh cũng trở về nhà họ Hạng!”

“Khi nghe nói em trở thành đế sư luôn người ngưỡng mộ, anh thật lòng rất Từng cho em.”

“Trước giờ anh không cảm thấy là gười làm đế sư như em có thể mang lại ho mình lợi ích gì. Nhưng anh em mình làm được việc mà cả đời này cậu ấy mong muốn làm nhất, làm chuyện cậu ấy yêu nhất, anh thực sự cảm thấy vui thay cho cậu ấy.”

Một câu nói, đâm sâu vào tim Diệp Phùng!

Nhìn gương mặt thật thà trước mặt, hốc mắt Diệp Phùng cũng dần hoe đỏ!

Anh nắm chặt lấy tay Hạng Thiếu Quân, nét mặt đau khổ.

Nếu khi xưa không có anh giúp đỡ tài trợ, có lẽ từ lâu Diệp Phùng em đã thành một bộ xương khô chết đói ven đường, làm sao có được vinh dự như ngày hôm nay?

Trong mắt Hạng Thiếu Quân lấp lánh tia sáng, anh ta nhìn Diệp Phùng, cất tiếng nói: “Diệp Phùng! Hứa với anh! Đừng bảo thù cho anh làm gì!”

“Trước khi chết có thể nhìn thấy người anh em duy nhất, đời này Hạng Thiếu Quân anh đã không còn tiếc nuối…”

Dứt lời thì khẽ quay đầu đi, nhìn về hướng nhà họ Hạng ở đằng xa, tia sáng cuối cùng trong mắt dần tan rã: “Ba, con xin lỗi, con khiến người thất vọng rồi…”

“Mẹ, Thiếu Quân, nhớ mẹ rồi…”

Bàn tay buông thống, Hạng Thiếu Quân đã xám xịt không hơi thở.

Diệp Phùng cứ giữ tư thế nửa quỳ như thể, không mảy may cử động.

Chẳng biết từ lúc này, từ khắp bốn phương tám hướng bỗng có vô số người xuất hiện. Không ai nói chuyện, tất cả đều cung tay đứng thẳng, chậm rãi cúi đầu.

Những người này, chính là thiết kỵ bắc cảnh mà Thiết Chinh Nhạc bí mật sắp xếp.

Hồi lâu sau, Diệp Phùng ôm lấy Hạng Thiếu Quân, cúi đầu nhìn gương mặt không còn có một cảm xúc tình cảm nào của Hạng Thiếu Quân, đột nhiên khỏe mỗi cong lên thành một nụ cười. Anh à, anh nói đúng, ngày thường anh ngốc nghếch biết điều, thậm chí còn nhút nhát không chủ kiến, nhưng nếu anh có thể cứ mãi như thế thì thật tốt biết mấy!

Tên phế vật Hạng Hòa kia, em có thể tránh được mà!

Nhưng còn anh, tại sao đến lúc ấy lại đột nhiên trở nên dũng cảm, lao tới kia chứ!

Anh à, lời dặn của anh, em đã nghe rõ. Khi xưa hai ta chung sống với nhau, em không ngoan làm trái lời anh rất nhiều lần, lần này, đứa em là em sẽ trái lời anh lần cuối, hẳn anh sẽ không trách em chứ…

Diệp Phùng cúi gầm đầu, nỗi đau khổ và sát ý đáng sợ đan vào nhau, vờn quanh cơ thể.

Không biết đã trôi qua bao lâu, đúng lúc mây đen che khuất mặt trăng, một cột sấm sét giáng xuống, hai mắt Diệp Phùng đỏ bừng, đột nhiên ngửa mặt lên trời hét lớn: “A!!!”

Tựa như sát thần nơi địa ngục, hạ cánh xuống nhân gian! Năm ngàn thiết kỵ bắc cảnh sợ hãi khắp toàn thân!

Đứng ngay phía đầu, Thiết Chính Nhạc và La Bằng nhìn Diệp Phùng trông hệt như Tu La giảng thế lúc này, lập tức quỳ một chân xuống, trong mắt chớp lên vẻ sợ hãi không tài nào che giấu nổi!

“Lụa trắng quấn tay! Sắt đen đúc quách!”

“Thiết Chinh Nhạc, lấy danh nghĩa để sư ta đưa anh cả về nhà!”

“Tuân lệnh!”

Tiếng gào thét tới từ địa ngục này, hát vang lên bài chiến ca chết chóc!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.