Chương 311
Chương 311
Chuyện một lần nữa thất hẹn với Giang Hạ Hàn dù sao cũng đã nằm trong dự đoán của Diệp Phùng Đây là học trò xuất sắc nhất của anh, kế thừa gần như toàn bộ kỹ năng của bản thân anh. Chỉ cần cậu ấy cố ý, cho dù bản thân muốn tìm cũng chỉ sợ là chuyện không hề đơn giản Chẳng qua, anh cũng không nổi giận. Anh tin sẽ có một ngày nào đó, anh sẽ gặp được Giang Hạ Hàn, sau đó xách lỗ tai cậu ta lên, gõ vào đầu cậu ấy, nói cho cậu ấy biết, ở bên ngoài chịu ấm ức cũng đừng một mình chịu, người thầy này vẫn chưa chết, vẫn có thể bảo vệ tốt học trò của mình!
Sau đó, anh từ chối khéo lời mời giữ lại của nhà họ Nguyệt và nhà họ Hoàng, Diệp Phùng một nhà ba người một lần nữa quay trở lại thủ đô Diệp Phùng khai giảng, dạy học vào tháng bảy như thường lệ. Mà khoảng thời gian Hà Tố Nghi rời đi này, tập đoàn Tố Nghi cũng tồn đọng không ít các mối làm ăn. Hà Tố Nghi vừa về chưa kịp nghỉ ngơi đã phải lấy tốc độ nhanh nhất tiến vào trạng thái làm việc Có việc để làm, có người để yêu, vợ hiền con ngoan, cuộc sống bình phàm mà ấm áp, tràn ngập cảm giác hạnh phúc này kéo dài đến một tháng sau, một nhân vật đặc biệt xuất hiện liền phá vỡ khung cảnh bình yên này “Alo? Đầu bếp trưởng Tạ của nhà hàng Hữu Thiên đã đồng ý lời mời tối nay?”
“Cảm ơn sự giúp đỡ của anh!” “Xong việc, tôi sẽ đích thân đến cảm ơn!”
Nhìn thấy Hà Tố Nghi cầm điện thoại vẻ mặt đầy phấn khích, Diệp Phùng có chút khó hiểu. Nhà hàng Hữu Thiên là nhà hàng lâu đời trăm năm, có tiếng ở thủ đô. Khách mỗi ngày có thể nói là đông không kịp thở, đầu bếp ở đây toàn là đầu bếp từng phục vụ cho những buổi quốc yến cao cấp “Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao? Dự định mời cả bếp trưởng của nhà hàng Hữu Thiên đến mở tiệc Tiểu Táo sao?” Diệp Phùng trêu ghẹo.
Hà Tố Nghi trợn mắt nhìn anh: “Mời bếp trưởng đến mở tiệc Tiểu Táo, anh nghĩ chúng ta là nhà giàu nhất thủ đô à?”
“Đây đều là vì chuẩn bị cho tối nay, em phải dùng quan hệ của rất nhiều người mới nhờ được đầu bếp trưởng Tạ trăm công nghìn việc đến giúp chúng ta. Tối nay thành bại của mối làm ăn này phải nhờ ông ấy rồi!”
“Oh! Chẳng lẽ khách hàng đến công ty em lại là một vị khách sành ăn?”
Vốn dĩ chỉ là lời nói đùa, ai biết Hà Tố Nghi vậy mà nghiêm túc gật đầu: “Anh nói đúng rồi!”
“Ông ấy không chỉ là một người sành ăn, những ngày tháng sau này của tập đoàn Thiên Ngân có thể thành công ra mắt thị trường hay không phải xem lần hợp tác này!”
Vị khách quý sắp đến này không phải ai khác mà chính là nhà thiết kế đá quý nổi tiếng hàng đầu thế giới, James Karen, được xưng là nhà thiết kế đá quý truyền kỳ của thế giới Mỗi một tác phẩm thiết kế của ông ấy đều là thước đo của đá quý thế giới, làm vô số nhà giàu tranh nhau mua Đổi một cách nói khác, đá quý chỉ cần là do đại sư James thiết kế đều được kinh doanh mà không sợ lỗ, hơn nữa còn là một món hời lớn Hơn nữa một nhân vật truyền kì như vậy, vậy mà lại mang bản thảo thiết kế mà bản thân đắc ý nhất trong năm năm gần đây đến thủ đô, mục đích là để tìm đối tác cùng hợp tá!
c Một khi ông ấy đến sẽ khiến cho toàn bộ tập đoàn đá quý ở thủ đô này chấn động.
Không chỉ riêng ngành sản xuất đá quý mà toàn bộ các ngành nghề khác đều sẽ rục rịch ngóc đầu dậy. Mỗi người đều biết bản thảo trong tay đại sư James đại biểu cho khối tài sản kếch xù Mà tập đoàn của Hà Tố Nghi vừa mới đầu tư hơn ba chục ngàn tỉ, chuẩn bị tiến vào ngành đá quý!
Nếu như lần này có thể nắm được mối hợp tác với đại sư James thì dựa vào sức ảnh hưởng không có gì để nghi ngờ trên thế giới của ông ấy, Hà Tố Nghi tin rằng tập đoàn Thiên Ngân của cô ấy sẽ trở thành một trong những nhà sản xuất đá quý thu hút nhất trên thế giới!
Vì vậy, thuận theo mong muốn của các lãnh đạo cấp cao của ngành đá quý thủ đô, tối nay tại khách sạn suối nước nóng, sẽ tổ chức một bữa tiệc để chào đón đại sư James, mời tất cả các nhân vật nổi tiếng, cao cấp. Mà tập đoàn Thiên Ngân hiện nay cũng được xem là một tập đoàn lớn và đang không ngừng phát triển ở thủ đô. Loại yến tiệc cao cấp như thế này, với tư cách là chủ tịch, Hà Tố Nghi đương nhiên cũng được mời!
Vì để giành được sự tôn trọng của đại sư James, người nào cũng đang vặn hết óc nghĩ cách lấy lòng ông ấy, mà Hà Tố Nghi cũng phải dốc hết sức mới nghe ngóng được ông ấy thích ẩm thực.
Đặc biệt là đối với những món ăn có từ lâu của nước mình, vì vậy, cô mới mời bếp trưởng của nhà hàng Hữu Thiên. Bữa tiệc tối nay cô muốn đích thân xuống bếp làm một bàn thức ăn vì James, tranh thủ chiếm được ấn tượng tốt.
Sau khi nghe xong nguyên nhân kết quả, Diệp Phùng gật đầu: “Nói như vậy, tối nay chẳng phải là cuộc hội tụ của các nhân vật có máu mặt trong giới thượng lưu hay sao?”
“Tất nhiên,nghe nói tối nay, một nửa các nhân vật máu mặt của thủ đô sẽ có mặt, cho dù có một số người không phải là thuộc ngành đá quý thì cũng muốn làm quen một chút với vị đại sư đá quý đỉnh cấp này, dù sao cũng là một việc có lợi!”
“Bản thảo thiết kế chỉ có một nhưng những công ty đá quý muốn giành giật thì không chỉ dưới mười công ty.”
“Tập đoàn chúng ta không xuất thân từ ngành đá quý, nếu muốn lọt vào mắt xanh của vị đại sư này không phải là chuyện nhỏ!”
“Chẳng qua, nếu không nỗ lực mà giành lấy thì làm sao biết bản thân có hợp hay không hợp?”
Nhìn dáng vẻ tự cỗ vũ bản thân của Hà Tố Nghi, đầu mày đuôi mắt của Diệp Phùng đều đang nhịn cười, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, cười nói: “Vì vậy em liền chuẩn bị trang phục đi dự bữa tiệc cấp cao này?”
Hà Tố Nghi rất đẹp, trên người cô là chiếc váy dài màu trắng, tự nhiên trang nhã, giống như tiên nữ vậy Nhưng một thân y phục này hình như có chút giản dị. Dự tiệc tối thì lễ phục dạ hội là tiêu chuẩn tối thiểu nhất rồi Hà Tố Nghi không có tiền sao?
Tất nhiên là không phải!
Lợi nhuận mà tập đoàn Thiên Ngân mỗi ngày mang về cho cô trên dưới cũng khoảng vài trăm triệu. Nhưng những ngày cực khổ mà cô ấy đã trải qua trước đây đã tạo cho cô ấy thói quen, cho dù bây giờ đã dư dả rồi, những có thể tiết kiệm thì cô vẫn tiết kiệm, quần áo đối với cô ấy mà nói, chỉ cần gọn gàng sạch sẽ là được, không cần thiết phải theo đuổi xa xỉ phẩm gì cả Nhìn vẻ mặt của cô ấy, Diệp Phùng cũng đoán được suy nghĩ trong lòng cô, lập tức cười lắc đầu: “Anh không phải nói đơn giản là không tốt, chỉ là bữa tiệc cao cấp kiểu này, những vật xa xỉ sẽ là vé vào cửa để em có thể trò chuyện bình đẳng với họ mà thôi”
Diệp Phùng nói rất đúng, dù sao mọi bước đầu của việc hiểu nhau đều thông qua ánh mắt. Cho dù thắt lưng của bạn quấn bạc triệu, nhưng toàn thân chỉ là bộ đồ tâm thường thì căn bản cũng không thể hiện được thực lực của bạn. Chỉ sợ đối phương ngay cả cơ hội tìm hiểu nhau cũng không cho, thì còn nói chuyện hợp tác gì nữa?
“Bây giờ thời gian còn sớm, chúng ta đi chắc vẫn còn kịp”
“Anh định làm gì?” Hà Tố Nghỉ vô thức hỏi.
“Đưa em đi thử lễ phục!”