Thiên Sư Tái Xuất

Chương 234: Chap-241




Chương 241

Vietwriter

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

Chương 241

Rầm!

Tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tiếp!

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

Trong óc mọi người giống như đều ngừng hoạt động!

Hiện tại thế giới này điên cuồng như vậy à?

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

Đánh nhau thì cứ trực tiếp dùng súng trường như Theo sau là một loạt tiếng nổ cùng tiếng súng máy móc giật vang lên! vậy sao?

Mấy bóng người cao lớn mang theo sát ý nồng đậm rảo chân bước đến!

Sắc mặt Lương Hữu Vân thay đổi, tay ông ta vô thức run rẩy, nhìn bảy người xếp thành hàng đứng trước mặt, kinh hồn táng đám mở miệng: “Mấy… Mấy người là ai?”

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

“Chiến thần Bắc Cảnh, Thiết Chinh Nhạc!”

“Chiến thần Nam Vực, Cổ Trọng Cung!”

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

Bát vị chiến thần ở biên cảnh, đứng một hàng trước måt!

Nhưng mà, lúc này mới chỉ là bắt đầu thôi!

Một tiếng cười sang sáng vang lên, truyền từ ngoài cửa vào, một đám đàn ông trung niên, mặc tây trang đi giày da đi đến!

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

Người đi đầu nở nụ cười, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lương Hữu Vân lại tràn đầy trào phúng: “Tuy nói tôi không phải người Thủ đô, nhưng nhà họ Lương trăm năm rực rỡ, sao mà chúng tôi có thể không chúc mừng một phen đây?”

Người bên cạnh nở nụ cười, ngay sau đó, một người khác mở miệng: “Anh Tống à, nếu nói đến chúc mừng thì đương nhiên không thể đến tay không được!”

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

“Cao Nhật Túc, tổng giám đốc tập đoàn Thiên Thần ở thành phố Hướng Dương tặng lễ vật, thu mua sản nghiệp khai thác khoáng sản của nhà họ Lương, lấy đó làm lễ!”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc!

Ông đây mà là tặng quà?

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

Ông rõ ràng là đến đây gây chuyện thì đúng hơn? Còn chưa chờ nhà họ Lương làm ra phản ứng gì thì những người bên cạnh đã mở miệng! “Tập đoàn Phong Thái, thành phố Đại Văn, thu mua sản nghiệp thời trang của nhà họ Lương!”

“Tập đoàn Thịnh Vượng ở thành Trường Bách, thu mua sản nghiệp ẩm thực của nhà họ Lương!”

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

Sau khi mọi người nói xong, trên mặt người đứng đầu hiện lên ý cười, ánh mắt nhìn về phía Lương Hữu Vân: “Ông chủ nhà họ Lương à, món quà tôi đưa lên, ông có vừa lòng không?”

Sắc mặt Lương Hữu Vân lúc này đã trang bạch không còn giọt máu, tuy rằng không phải danh gia vọng tộc ở Thủ đô nhưng bọn họ cũng là người đứng đầu một phương!

Tài sản này, so với nhà giàu bình thường ở Thủ đô cũng không biết nhiều hơn bao nhiêu!

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

Vài câu nói của bọn họ, nhà họ Lương to như vậy đã bị bọn họ chia cắt hầu như không còn!

Lương Hữu Vân nuốt nước miếng, đối mặt với khách khứa khắp phòng khách, ông ta nở nụ cười bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng: “Vậy… Thì thế nào?”

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

“Nhà họ Lương to như vậy, thế lực kéo dài trăm loại ngành sản xuất, chỉ bằng các người mà đòi nuốt trôi sao?”

“Chỉ cần gốc rễ nhà họ Lương còn ở thì vẫn còn một ngày có thể vùng dậy được!”

“Chậc chậc, ông chủ nhà họ Lương, thứ mà đàn em tôi ăn không được, không phải vẫn còn người anh là tôi đến ăn à?”

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

Người đứng đầu nhìn ông ta với ánh mắt nhìn kẻ đáng thương, trầm giọng lên tiếng: “Tổng Chính Đăng, Thần tài của Hồng Bắc, tài phiệt nằm gọn chín tỉnh, tài phú bằng cả chín tính, công kích tất cả sản nghiệp của nhà họ Lương!”

Lời này vừa ra, Lương Hữu Vân lập tức lảo đảo! Thần… thần tài Hồng Bắc sao?

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

Sao có thể là ông ta được?

Có lẽ là để xác minh lời nói của Tống Chính Đăng, điện thoại của người nhà họ Tống đột nhiên liên tiếp vang lên!

Sau khi nhận điện thoại, từng lời nói không thể tin quanh quẩn bên tay Lương Hữu Vân! “Ông chủ, không ổn, mó khai thác than của nhà họ Lương đã bị người ác ý thu mua!”

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

“Ông chủ, sản nghiệp thời trang của chúng ta đã bị tập đoàn Phong Thái thu mua toàn bộ!”

“Còn có sản nghiệp ẩm thực, sản nghiệp ẩm thực cũng xong đời rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

Phù phù!

Một ông cụ nhà họ Lương không chịu nổi sự kích thích này, mắt trợn ngược, trực tiếp ngã lăn ra sàn nhà! Những người còn lại nhà họ Lương lập tức luống cuống: “Ông chủ ba, ông chú ba bị sao vậy?”

“Bác sĩ, nhanh đi tìm bác sĩ!”

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

Đúng lúc này, một tiếng nói già nua vang lên: “Hừ! Chỉ sợ tìm khắp cái đất Thủ đô này thì các người cũng không tìm được bác sĩ dám chữa bệnh cho nhà họ Lương đâu!”

Lời nói vừa rơi xuống đất, chín bóng người già nua bỗng xuất hiện ở giữa sân! “Ông nói là ai mà dám nói bậy bạ ở chỗ này?”

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

“Nhà họ Lương chúng tôi có tiền mà còn sợ không tìm được bác sĩ à?”

Ông cụ đứng đầu lạnh lùng nhìn ông ta: “Chỉ bắng lời nói của Tịch Triều Mạnh tôi, ra lệnh cấm chữa bệnh cho nhà họ Lương!”

“Bác sĩ khắp thiên hạ không thể chữa bệnh cho nhà họ Lương, nếu không chính là kẻ địch của Tịch Triều Mạnh tôi đây!”

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

Sau đó, vài người liên tục tiếp lời: “Bác sĩ khắp thiên hạ đều không thể chữa bệnh cho người nhà họ Lương, nếu không sẽ là kẻ địch của Thành Cửu tôi!”

Chín bác sĩ giỏi nhất đất nước đều hợp tác ban hành lệnh cấm, không khác gì cắt đứt đường chạy chữa của nhà họ Lương!

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

Là thế hệ truyền thừa và cũng là người kế thừa của giới y học, chín bác sĩ giỏi nhất đất nước đã tự mình lên tiếng, vậy ngày hôm nay sẽ không có một bác sĩ nào dám chữa bệnh cho nhà họ Lương cá!

Tất cả mọi người ở đây đều chấn kinh rồi!

Lương Hữu Vân như là bị đánh mạnh một cái, lảo đảo thiếu chút nữa là té ngã xuống đất!

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

Lúc này, Lương Thành vội vàng xông lên đỡ lấy ba anh ta: “Ba! Ba cần phải tỉnh táo lại!”

“Nếu bây giờ ba mà ngã xuống thì cả nhà họ Lương coi như xong rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

“Đúng! Ba không thể ngã xuống! Ba phải chống đỡ!

Nhà họ Lương không thể sụp đổ, nhà họ Lương tuyệt đối không thể sụp đổ được!”

Lương Hữu Vân hít sâu một hơi, nhìn mọi người bên dưới, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng dữ ton: “Các người đã muốn nhà họ Lương chết, vậy tất cả chúng ta ai cũng đừng mong sống tốt!”

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

“Cùng lắm thì cá chết lưới rách, ngọc nát đá tan mà thôi!”

“Những kẻ là địch với nhà họ Lương, giết hết tất cả!” Ám vệ nhà họ Lương nghe được mệnh lệnh của ông chủ thì cả đám đắng đằng sát khí xông lên!

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

Bên phía Diệp Phùng, Vương Khinh Lâm không hề động, bảy vị chiến thần cũng không hề động, thậm chí ngay cả Tịch Triều Mạnh và Tống Chính Đăng tay trói gà không chặt cũng không hề động!

Ngay tại khi ám vệ sắp giết đến trước người Diệp Phùng, đột nhiên một bóng người từ phía sau nhảy lên qua đầu anh, bàn tay lớn như quạt hương bồ trực tiếp ngăn lại đầu một người, vặn mạnh một cái, một cái đầu to như vậy lại bị vặn thẳng xuống!

Đầu trọc nhe răng cười, một ám vệ từ bên cạnh đánh tới, đang muốn ra tay thì đột nhiên một vệt sáng đáng úp lại, lập tức bị chặt làm hai phần!

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

Nhìn người đàn ông giành ra tay trước, đầu trọc bóng loáng lập tức không vui: “Cái tên hải tặc này, ở đây có nhiều người như vậy mà không giết, lại đi tranh với ông làm gì?”

Người đàn ông ăn mặc như hải tặc cười ha ha: “Đậu má! Ông sợ tốn thời gian, ngồi thẳng lên thuyền hải tặc lao đến đây, trên đường còn bị hải quân của chính phủ Thiên Triều cho ăn vài pháo đấy!”

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

“Thật khó khăn chạy được đến nơi, anh còn không cho ông ra tay cho đã sao?”

Lời nói vừa rơi xuống đất, một bóng súng lập tức đánh úp lại, bốn áp vệ bị đạn xuyên thẳng vào tim! Một thanh niên mặc áo dài cao cổ lạnh lùng liếc nhìn bọn họ một cái: “Nhanh tay thì có, chậm tay thì không, hai người còn có thời gian để nói nhảm ở đây à?”

Người đàn ông đầu bóng loáng và người đàn ông mặc đồ hải tặc sửng sốt, tập trung nhìn lại, đậu xanh! Không biết từ khi nào mà một đám người chạy vào, không nói hai lời đã bắt đầu chém giết vào ám vệ ở đây!

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

Chỉ chốc lát sau, những người được gọi là cao thủ ở nhà họ Lương đều chết hơn nữa! “Đệch! Chậm một chút! Châm một chút! Để lại cho tôi một người đi chứ!”

“Này này! Ban nãy thuyền của tôi thiếu chút nữa là bị bắn cho lật, cho nên để lại người cuối cùng cho tôi đi!” Trong lúc nhất thời, khắp nơi điên cuồng giết chóc, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm! Tất cả khách khứa đóng vai trò là người xem, giờ phút này, không dám nói một tiếng nào, thậm chí mùi khai cũng truyền đến từ khắp nơi!

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

Không ít người bị cảnh tượng như luyện ngục này dọa ra nước tiếp!

Đều từng nghe hổ vào đàn cừu, ngay lúc này lại được trình diễn rõ ràng mười mươi ngay ở trước mắt!

Suốt trăm năm, được xưng là ám vệ tinh anh, ở dưới sự vây công của vô số cao thủ không biết xuất hiện từ nơi nào, hoàn toàn không có lực phản kích, không đến mười phút, thi thể chất đầy đất, chỉ còn lại hơn mười người bị máu tươi nhuộm ướt người, sát khí nồng đậm!

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

Râm!

Tự nhận là kinh qua vô số tình huống, lúc này, Lương Hữu Vân mặt cắt không còn giọt mát!

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

Thị thể năm trên mặt đất đều là tinh anh nhà họ Lương bỏ ra nhiều tiền bồi dưỡng!

Không đến mười phút! Không đến mười phút!

Đừng nói một đám người này, cho dù là một trăm người đúng chỗ này thì cũng không thể giết nhanh như vậy chứ! “Các… Các người rốt cuộc là ai?”

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

Người đàn ông đầu bóng loáng cười hắc hắc: “Quyền vương Bắc Âu, Mông Thành!”

Người đàn ông mặc đồ hải tặc, kiêu căng nhếch miệng: “Vua hải tặc Lý Tâm!” Thanh niên cầm súng lãnh đạm nói: “Súng Thiên Tử,

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

Hạng Trùng!”

Mấy người đó nói thân phận của mình ra, đối với nhóm quyền quý ở đây, bọn họ có thể không quá nổi danh, nhưng không ngoại lệ là mỗi người đều là sát tinh có năng lực chiến đấu hàng đầu một phương!

Lương Hữu Vân hoàn toàn điên cuồng, con ngươi đỏ hoe nhìn chằm chằm bọn họ: “Vi sao!? Đây là vì sao?” họ Lương chúng tôi đã đắc tội các người lúc “Nhà nào!”

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

Lương Hữu Vân không rõ, trong đám người này, phần lớn đều phát triển thế lực ở nước ngoài, nhà họ Lương của ông ta kết thù với họ lúc nào chứ?”

Mọi người đều lạnh lùng liếc nhìn Lương Hữu Vân một cái, sau đó quay ra nhìn Diệp Phùng, trong mắt mang theo vô tận tôn kính cùng vui sướng, không hẹn mà cùng quỳ một gối xuống, cúi đầu chào!

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

Tiếng nói đồng thanh vang lên, vang vọng khấp phòng khách: “Học trò ra mắt thầy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.