Thiên Sư Hạ Sơn

Chương 86: Mời Anh Ta Ăn Cơm, Có Lầm Không Vậy?




“Tên oan gia này, chị đây đang thay em kết thúc đó, lẽ nào chị không đến, em còn chuẩn bị giết Trịnh Dương Vĩ, dù sao thì ở đây nhiều người nhìn như vậy, nếu như em chê hắn chướng mắt, chị có thể âm thầm ra tay giải quyết hắn giúp em!”

Nói xong, Lý Phượng Hoàng lại kéo tay Lưu Minh.

“Giết hắn có gì mà không thể!”

Lần này vào lúc Lưu Minh không thu mình, mà mặc cho Lý Phượng Hoàng kéo đi, thật ra thì vừa rồi quả thật anh có chút tức giận, tưởng rằng Lý Phượng Hoàng đang cố ý bảo vệ cho bố con kia.

Bây giờ nghe Lý Phượng Hoàng giải thích như vậy, vừa rồi mình dường như quả thật có chút kích động, nếu quả thật g.iết ch.ết Trịnh Dương Vĩ, khỏi phải nói, chắc chắn cảnh sát sẽ tới làm phiền mình.

Hai người tìm một chiếc sofa ngồi xuống, phục vụ rất có mắt nhìn liền bưng đến hai ly rượu vang, cẩn thận để lên bàn.

“Em trai à, em nói xem đây có được xem như là lần đầu tiên hẹn hò của hai chúng ta không!”

Lý Phượng Hoàng cười nói, sau đó khom người, đưa rượu vang cho Lưu Minh, bởi vì hành động quá lớn nên lộ ra một vùng lớn trắng như tuyết.

Lưu Minh không nói gì, chỉ híp mắt nhìn chằm chằm Lý Phượng Hoàng.

“Tên sắc lang, em thích ngắm chị như vậy, chi bằng buổi tối chúng ta thuê phòng, chị để cho em nhìn đủ!”

Lý Phượng Hoàng nhấp một ngụm rượu, liếm liếm môi, cực kỳ quyến rũ nói.

“Tôi chỉ đang nghĩ xem rốt cuộc chị có thân phận gì!”

Một bà chủ lầu trà lại nói có thể âm thầm giải quyết Trịnh Dương Vĩ giúp mình, điều này khiến Lưu Minh không kiềm được có chút tò mò.

Lúc này, trong một phòng hội nghị lớn ở đại sảnh tầng ba, người đã lấp kín.

Người có thể đi vào phòng hội nghị, ít nhất tài sản phải hơn trăm triệu, đương nhiên người có tài sản trên trăm triệu ở trong phòng hội nghị này vốn không có chỗ ngồi, chỉ có thể đứng.

Lý Giai chậm rãi đứng dậy từ vị trí chủ, ông ta gật đầu nói với những người đang ngồi đây: “Hôm nay gọi mọi người đến đây, chủ yếu là để thương lượng chuyện của phong hội, bây giờ đã xem như xong, mọi người có thể đi xuống tầng tự do giao lưu trao đổi, còn có một vị tiểu thần y tôi quen hai ngày trước, mọi người có bệnh trạng nghi vấn khó xử lý, có thể cùng tôi đi xem một chút!”

“Ông chủ Lý, ông đang quảng cáo ấy hả, đối phương cho ông bao nhiêu tiền quảng cáo thế? Ở Đường Hải tôi chưa từng nghe nói qua tiểu thần y gì đó, tôi chỉ quen ông Lâm thôi, người mà ông nói chắc không phải một tên lừa đảo chứ, quảng cáo kia liệu có phải cũng là giả không!”

Một ông lão đầu bạc trắng lại vô cùng có tinh thần, nửa đùa nửa thật nói.

“Ông Diệp, không phải ông không biết, con người Lý Giai tôi mặc kệ làm người hay làm việc, tất cả đều lấy thành thật làm gốc, nói thật cái mạng này của tôi chính là do tiểu thần y cứu!”

Lý Giai cười nói.

“Ha ha, vậy lão phu ngược lại muốn xem xem tên tiểu thần y kia rốt cuộc là thần thánh phương nào!”

Ông Diệp cười khanh khách nói.

Mạc Liên Y ngồi trên ghế nghe Lý Giai nói, trong đầu lập tức nổi lên bóng dáng của Lưu Minh, chẳng lẽ tên khốn kiếp này cũng tới đây?

Sau khi hội nghị kết thúc, Mạc Liên Y theo sát sau lưng Lý Giai, hôm nay quả thật cô ta có chuyện muốn tìm Lưu Minh, có một vài việc cô ta muốn phát tiết một chút, không biết tìm ai để bày tỏ, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có người đó.

Sau khi đi xuống tầng, Mạc Liên Y nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia, cuối cùng nhìn thấy Lưu Minh ở trong góc, chỉ có điều bây giờ Lưu Minh đang ngồi trên sofa nói chuyện với Lý Phượng Hoàng, hơn nữa hai người còn vừa nói vừa cười.

Lập tức cô ta chỉ cảm thấy tức giận xông thẳng vào trong lòng.

“Ông nội, ông đã lớn tuổi như vậy rồi còn tham gia tiệc rượu có ích lợi gì chứ?”

Lâm Thu Vũ vừa lái xe, vừa không nhịn được hỏi.

“Nhóc con cháu ý nói ông nội già rồi chứ gì!”

Ông Lâm giả bộ tức giận, trong giọng điệu có chút không vui.

“Không già, không già, ông nội mới vừa bảy mươi, sao tính là già chứ! Chỉ là trước kia ông chưa từng thích tham gia mấy cuộc họp doanh nghiệp thế này, hôm nay sao đột nhiên lại thay đổi!”

“Hôm nay tiểu thần y gọi điện thoại cho ông, nói ông giúp cậu ấy tìm mấy bệnh nhân có bệnh trạng nghi vấn khó xử, ông liền muốn đến tiệc rượu tham gia chút náo nhiệt, ôn lại chuyện xưa với mấy ông bạn cũ, nói không chừng sẽ có phát hiện mới thì sao!”

Ông Lâm nói.

“Lại là cái tên khốn kiếp đó!”

Ban đầu Lâm Thu Vũ còn nghĩ không ra tại sao ông nội lại tham gia tiệc rượu như vậy, bây giờ cuối cùng cô ta đã hiểu.

“Thu Vũ, không được vô lễ với tiểu thần y!”

“Nếu không phải anh ta, cháu gái ông sao có thể mất mặt trong bệnh viện như vậy!”

Lâm Thu Vũ bất mãn nói.

Nhắc tới Lưu Minh, cô ta hận đến ngứa răng.

Qua chuyện đó, cả bệnh viện đều biết chuyện giữa hai người.

Hai cô bạn thân của mình thường xuyên hỏi mấy câu như cô ta và tiểu thần y có hẹn hò không, có liên lạc với tiểu thần y không.

Đám người trong bệnh viện kia ngoài mặt thì cung kính với mình, nhưng đã có người bắt đầu âm thầm gọi cô ta là phu nhân thần y.

Thật là tức chết mà.

“Chuyện lần đó vốn dĩ chính là do tính phóng khoáng tự do của cháu mới tạo thành dáng vẻ đó mà, nếu không phải tiểu thần y thay cháu giải vậy, cháu sẽ có kết cục thế nào đây? Cháu nên sắp xếp thời gian rảnh mời riêng cậu ấy ăn một bữa, cảm ơn cậu ấy thật tốt!”

Mời anh ta ăn cơm, có lầm không vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.