Chương Vạn Triệu nhìn Vương Tuyết một cái, không nhịn được thở dài một hơi, loại phụ nữ như này cũng chỉ có thể để chơi thôi, không xứng với mình.
“Đúng rồi, Tử Đằng, Lưu Minh đó thực sự chỉ là một tên vô danh tiểu tốt à, sao hắn không cần thiệp mời mà cũng vào được?”
Chương Vạn Triệu không nhịn được hỏi, nói thật, hắn vẫn rất canh cánh trong lòng với chuyện vừa nãy.
“Lúc đó tôi đặc biệt sai người điều tra hoàn cảnh gia đình cậu ta, bố mẹ đã chết hết, sống ở một thôn ở khu Thành Nam, người như này có thể có bối cảnh gì, còn về tại sao có thể vào được, tôi nghĩ chắc hẳn cậu ta là nhân viên làm việc ở đây!”
Đỗ Tử Đằng suy nghĩ một lúc nói.
“Đi thôi, đưa các cậu đi gặp vài người, hôm nay nói gì thì cũng phải tìm lại thể diện, nhất định phải dạy bảo tên nhà quê đó một trận tử tế!”
Chương Vạn Triệu gật đầu, hình như ngoài cách giải thích này, bảo vệ không có lý do gì để Lưu Minh vào.
Chương Vạn Triệu đã lớn từng này tuổi, chưa từng bị mất mặt như hôm nay.
Một tên nhãi thối tha không cần thiệp mời cũng được vào, hơn nữa hai tên bảo vệ còn tôn kính anh như vậy.
Nói thế nào mình cũng là một cậu ấm, lại bị mấy tên bảo vệ làm khó.
Với hắn, việc mình bị bảo vệ làm khó có liên quan lớn đến Lưu Minh.
Với những buổi tiệc rượu như này, Lưu Minh cũng không xa lạ, trước đây anh và lão bất tử xuống núi, cũng thường xuyên tham dự tiệc rượu của chủ nhà.
Ăn chút đồ ăn lấp đầy cái bụng ở khu ăn uống, Lưu Minh bưng một ly rượu, tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, lặng lẽ nhìn mọi người chúc tụng nhau, anh vốn đã quen yên tĩnh, có chút không chịu được những nơi huyên náo.
“Tiểu Nguyệt, cậu xem anh chàng đó, thật sầu muộn, giống như nam chính bi thương trong truyện ngôn tình, khiến người ta phải yêu thích!”
“Cẩn Tịch, con mắt cậu kiểu gì vậy, anh ta ăn mặc cũ rách, sao có thể là nam chính, cùng lắm cũng coi là hoàng tử ếch!”
Trên chiếc ghế sofa khác, hai cô gái bưng ly rượu lén liếc nhìn Lưu Minh, nhỏ tiếng bàn tán.
Hai cô gái này, một người nhỏ nhắn đáng yêu tên là Vương Tiểu Nguyệt, một người mảnh mai duyên dáng, khí chất phi phàm, tên là Phan Cẩn Tịch.
Hai mỹ nữ nhanh chóng thu hút ánh mắt của rất nhiều chàng trai có mặt, có mấy người còn chậm rãi đi về phía bên này.
“Anh Chu, hai người đẹp đó rất được đấy!”
Hôm nay Bàn Tử uống hơi nhiều, ngà ngà say nói.
“Đúng là rất đẹp, không biết hai cô em là thiên kim nhà nào, chúng ta có thể làm quen không?”
Chu Hầu cười dâm đãng, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Phan Cẩn Tịch.
“Anh là ai, tôi không quen biết anh được không, tránh xa tôi ra!”
“Uống chút rượu, trò chuyện, chẳng phải là quen rồi sao?”
“Anh cút ra, đồ thần kinh toàn thân đều là mùi rượu, buồn nôn muốn chết, đừng động vào tôi!”
Chu Hầu cũng không phải dạng vừa gì, động tay động chân với Phan Cẩn Tịch.
Tiếng cãi cọ của mấy người nhanh chóng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt, nhưng họ không dám lên tiếng, tuy Chu Hầu không được tính là cậu ấm hàng đầu ở Đường Hải, nhưng cũng miễn cường đạt đến mức hạng hai, nhân vật như vậy không dễ chọc vào.
Lưu Minh cũng chú ý đến cảnh này, đặt ly rượu xuống, nhìn Chu Hầu từ xa.
“Anh Chu, anh Chu, tôi nhìn thấy Lưu Minh, người đó có phải Lưu Minh không?”
Ngô Phi mặt sưng như đầu heo phát hiện ra Lưu Minh ngồi ở một bên, sợ đến lời nói cũng không lưu loát.
Chu Hầu nghe thấy cái tên này cũng phải run lên, vội vàng đứng dậy từ sofa.
Quả nhiên sát tinh đó đang nhìn mình!
“Làm thế nào, anh Chu?”
Bàn Tử sợ đến sắc mặt trắng bệch, lắp bắp hỏi.
“Còn có thể làm thế nào? Mau chạy thôi!”
Chu Hầu nói.
Lúc đó bị đánh ở câu lạc bộ không có nhiều người nhìn thấy, cho nên không mất mặt lắm, nếu hôm nay bị tát ở đây, há chẳng phải mất hết sạch mặt mũi ư.
Cậu Chu đưa theo đàn em của mình lui lủi bỏ chạy.
“Anh chàng đó là ai, tại sao một ánh nhìn thì đã dọa mấy tên khốn đó sợ bỏ chạy?”
Phan Cẩn Tịch có chút hiếu kỳ nhìn người đàn ông cô đơn cách mình không xa.
Cô ta định qua nói lời cảm ơn Lưu Minh, nhưng lại không lấy nổi dũng khí.
“Mẹ kiếp, lại có người không nể mặt cậu em Chương của tao, đúng là không nể mặt Trịnh mỗ này, người anh em, cậu yên tâm, hôm nay anh nhất định tìm lại thể diện cho cậu!”
Trịnh Dương Vĩ vỗ ngực mình, ra vẻ phóng khoáng.
Đọc nhanh tại AzTruyen.net
Nhưng hắn ta thực sự có thực lực nói những lời này, hắn ta là tay sai số một dưới quyền Triệu Bân, hơn nữa Trịnh Tịch bố của hắn ta cũng là nhân vật mánh khóe thủ đoạn, khởi nghiệp dựng nhà từ xã hội đen, phát triển bằng chính trị, là bá chủ khu Thành Đông Đường Hải, người người gọi là bá chủ Trịnh ở Thành Đông.
“Vâng, có anh Trịnh giúp đỡ, nhất định có thể xử lý tên nhóc đó tử tế!”
Chương Vạn Triệu gật đầu cười nói.
Trong lòng Đỗ Tử Đằng và Vương Tuyết vô cùng đắc ý, họ dường như đã nhìn thấy bộ dạng Lưu Minh bị đánh tàn phế.
“Anh Trịnh, chính là hắn!”
Mấy người đi quanh tiệc rượu một vòng, nhanh chóng phát hiện bóng dáng của Lưu Minh.
Trịnh Dương Vĩ đưa theo đám người khí thế bừng bừng đi về phía Lưu Minh, không nói nhiều, trực tiếp đập ly rượu tron tay về phía đầu của Lưu Minh.
Lưu Minh lạnh lùng hừ một tiếng, ly rượu trực tiếp vỡ tan trước mặt anh.
Nói thật, từ khi đi theo sư phụ lão bất tử, lần đầu tiên có người dám hống hách như vậy trước mặt mình..