Thiên Sư Hạ Sơn

Chương 8: 8: Đêm Khó Ngủ




“Chấn động, Thiên sư được nhờ đến trừ ma diệt quỷ, không ngờ con gái chủ nhà lại muốn tôi ngủ cùng! Tôi phải làm thế nào? Tình hình căng thẳng!”

Lưu Minh lấy điện thoại gửi tin nhắn wechat, gõ phím với tốc độ bàn thờ.

Anh nuốt một ngụm nước bọt, nhìn sang phía Mạc Thiên Nam, e dè nói: “Việc, việc này không ổn lắm nhỉ? Trai đơn gái chiếc, ở cùng một chỗ, đồn ra ngoài còn mặt mũi nào nữa!”

Thực ra trong lòng anh đang nở hoa, đêm dài đằng đẵng, xuân tiêu khổ đoản, anh không hề ngại “va chạm” một chút với người đẹp, nhưng dù sao bố người ta vẫn đang đứng ngay đó.

“Việc này, đích thực không ổn lắm!”

Mạc Thiên Nam khổ não nói, con gái ông ta sao bỗng dưng ăn nói mất kiểm soát vậy.

“Nhưng, nhưng con sợ!”

Hai mắt Mạc Liên Y đỏ hồng, bình thường cô ta chắc chắn sẽ không nói ra những lời như này, nhưng sự việc ban nãy quá khiếp đảm, cứ nhớ lại gương mặt mờ ảo đẫm máu kia là cô ta lại nổi hết da gà.

Cảnh tượng vừa rồi đã thay đổi thế giới quan của cô ta, thật không ngờ trên đời này thực sự có ma quỷ.

Hiện giờ, có lẽ chỉ Lưu Minh mới đem lại cảm giác an toàn cho cô ta.

“Cái này…”

Mạc Thiên Nam khổ sở, không biết phải nói thế nào.

Mặc dù tuổi trẻ bừng bừng, nhưng Lưu Minh đích thực là người có bản lĩnh, ngủ lại một đêm cũng chẳng hề gì, tuy vậy 2 người vừa gặp mặt đã qua đêm cùng nhau, có phải vội quá không?

“Cháu trai, hay là, hay là cháu ở lại với Liên Y, nhưng hai đứa phải chú ý giữ khoảng cách!”

Trông bộ dạng yếu đuối sợ hãi của con gái, Mạc Thiên Nam thở dài, bỗng chốc mềm lòng.

“Thế, đành vậy!”, người ta đã mở lời, Lưu Minh cũng phải giả bộ vô cùng miễn cưỡng.

Phòng ngủ Mạc Liên Y lấy xanh lam nhạt làm màu chủ đạo, rất hợp với tính khí xa cách của cô ta, phòng không lớn, nhưng rất gọn gàng sạch sẽ, hơn nữa còn thoang thoảng hương nước hoa nhạt thanh mát, không ngừng len lỏi vào tâm trí Lưu Minh, khiến anh bất giác hít một hơi sâu, cất lời khen: “Hương thơm thật!”

“Hứ, thấy gớm, đúng là biến thái!”

Mạc Liên Y nhìn bộ dạng Lưu Minh, trong lòng ghét bỏ.

“Tôi chỉ hít một hơi thôi, đắc tội gì với cô à?”

Lưu Minh vô tội nói.

Mạc Liên Y hừ lạnh một tiếng không đáp, ban nãy cô ta bị ma nữ áo đỏ dọa, chỉ có Lưu Minh ở đây mới khiến cô ta an tâm, cho nên không dám gây sự quá đáng với anh, thế nhưng Mạc Liên Y thực sự không có nổi chút hảo cảm nào với Lưu Minh.

“Haiz, vừa rồi còn run rẩy đáng thương, giờ đã biến thành bộ dạng lạnh lùng, không biết mặt cô làm từ gì nữa, muốn đổi là đổi!”

“Chẳng trách lão sư phụ nói phụ nữ giống như chó bị nhốt lâu ngày, lúc nào cũng sẵn sàng phát khùng!”

Lưu Minh lẩm bẩm, bực bội ngồi lên giường.

“Ê, anh làm gì đấy? Đây là giường tôi!”

Mạc Liên Y chống nạnh, trừng mắt nhìn Lưu Minh, giống như hận không thể ăn thịt tên chết dẫm dám động vào đồ cô ta.

“Chẳng phải đi ngủ à?”

“Ha, anh nghe rõ đây, tôi ngủ, anh đứng bên canh chừng!”

Dứt lời liền nhấc chân đạp Lưu Minh xuống giường.

Nhưng do nhấc chân quá cao, váy ngủ lại khá ngắn, Lưu Minh bỗng dưng nhìn thấy thứ không nên nhìn.

Hình như là…là…hình lợn Peppa! Thật trẻ con.

“Fuck, vậy tôi ngủ đâu hả!”

“Cùng lắm thì anh trải mền ngủ dưới đất đi…”

Vốn tưởng ngủ cùng phòng với người đẹp sẽ củi khô bén lửa, ai ngờ lại phải trải mền ngủ đất.

Đúng là thế sự vô thường.

Lưu Minh nằm dưới đất, không kiềm được cảm thán, anh lấy điện thoại ra, nhóm chat đang vô cùng náo nhiệt.

Vua của các vì sao: “Chủ nhà cho anh ngủ cùng, đúng là hi sinh vì nghiệp trừ ma nhỉ?”

Hòa thượng không muốn làm hòa thượng: “Ban đầu sau khi nghe chuyện tổ tiên dùng thịt nuôi đại bàng, dùng thân nuôi hổ, lão tử đã ước nguyện có thể lấy thân mình dâng hiến cho thiên hạ, thật không ngờ, lại để tên khác giành trước, không có chút thiên lí nào!”

Truyền nhân Âm Dương: "Được rồi, đừng có vớ vẩn, các anh nói đi đâu thế, đường đường là truyền nhân thuật Quan Tinh, ngày nào cũng ngồi trước cổng trường tiểu học bày sạp, sờ ngực bé gái xem mệnh, 1 tên thì mang danh nghĩa hòa thượng ngày ngày nghĩ cách giúp phụ nữ giải tỏa nỗi cô đơn, nhưng nhìn bộ dạng các anh đi, người ta còn không sợ chết khiếp!”

Hòa thượng không muốn làm hòa thượng: “Fuck, anh thì tốt đẹp lắm, một tên biến thái yêu thầm sư tỷ!”

Vua của các vì sao: “Đúng thế, lão phu chưa từng thấy kẻ nào mặt dày như vậy!”

Truyền nhân Quỷ Đạo: “Ai cha, náo nhiệt thế nhỉ!”

Lưu Minh không nhịn được gửi một đoạn chat thoại.

“Tên khốn nhà anh, thật sự coi đây là nhà mình à!”

Mạc Liên Y tức giận quát: “Mau tắt điện thoại!”

“Haiz, thôi nhé, người đẹp chủ nhà gọi tôi đi ngủ, mọi người cứ nói chuyện!”, Lưu Minh gửi kèm một icon vui vẻ.

Vì 2 người nói cùng lúc, cho nên những người trong nhóm chat đều nghe được giọng nói lạnh lùng của Mạc Liên Y, tức thì ngưỡng mộ phát khùng.

Diễn xong một màn, Lưu Minh mới tắt điện thoại nhưng lại không ngủ nổi, phí lời, ở cùng một phòng với người đẹp, ngủ được mới lạ.

Mạc Liên Y nằm trên giường cũng trằn trọc qua lại, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên một tên con trai lạ mặt bước vào phòng cô ta.

Đều tại con ma chết tiệt kia, dọa cô ta sợ chết khiếp, nếu không cô ta tuyệt đối sẽ không để anh ở lại phòng.

Đêm tối tĩnh lặng, một trên một dưới, thậm chí nghe được tiếng hít thở của nhau.

Hai người như có thỏa thuận ngầm, ai cũng không lên tiếng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.