Thiên Sư Hạ Sơn

Chương 29: 29: Trả Giá




Lưu Minh so bì uống rượu với bạn trai cô ta có khác gì tự tìm đường chết.

“Được rồi, nếu đã vậy, tôi không khách sáo nữa”.

Lưu Minh không nói thêm lời vô nghĩa, trực tiếp cầm chai rượu trên bàn, ngửa mặt lên bắt đầu uống.

Không đến nửa phút, Lưu Minh đã đặt chai rượu xuống.

“Như này là không uống nổi nữa hả, vừa rồi tôi thấy anh chém gió ác lắm mà”.

Ngô Tuệ khinh thường nhìn thoáng qua Lưu Minh nói.

Chỉ có điều Lưu Minh không để ý đến phản ứng của cô ta, mà tự mình cầm lấy chai rượu thứ hai, dọc theo yết hầu nhấp nhô, rất nhanh rượu trong chai thứ hai cũng đã vào bụng anh.

“Này, này, chai thứ nhất anh còn chưa uống xong, sao đã mở chai thứ hai rồi”.

Lưu Minh liếc nhìn Ngô Tuệ như đang nhìn một đứa ngốc, cầm hai chai rượu úp ngược xuống bàn, trên bàn trống không, không có lấy một giọt rượu tràn ra ngoài.

Lúc này những người có mặt ở đó mới phát hiện rượu trong hai chai đã hết.

Người này là quái vật sao?

Nhanh như vậy đã uống hết hai chai Vodka, mà mặt không đỏ hay có dấu hiệu khó thở.

Mạnh Phàm Vũ lúc này mới uống hết một chai, trợn mắt há mồm nhìn hai chai rượu trong tay Lưu Minh, nhưng cậu ta không thừa nhận mình thua, nghiến răng nghiến lợi cầm chai rượu thứ hai lên rồi bắt đầu dốc ngược uống, cảm giác uống chai thứ hai không được thoải mái như chai đầu, bây giờ bụng cậu ta đã bắt đầu âm ỉ đau.

Bình thường, cậu ta có thể uống hai đến ba lít rượu, nhưng cũng không phải uống cách này.

Qua một hồi lâu, Mạnh Phàm Vũ cuối cùng cũng đặt chai rượu thứ hai xuống.

“Người anh em, có muốn tiếp tục không?”

Lưu Minh cười nhẹ nhìn thoáng qua Mạnh Phàm Vũ, anh lại cầm một chai lên, chuẩn bị mở ra.

“Từ từ, đợi chút”.

Mạnh Phàm Vũ một tay ôm bụng, một tay giữ lấy tay của Lưu Minh.

“Sao vậy, sợ rồi hả?”

“Ai sợ hả, tôi chỉ thấy uống rượu không thú vị lắm, chi bằng chúng ta đổi cách thức”.

Mạnh Phàm Vũ cố nén cơn xúc động, kiên nhẫn nói.

Người này không phải nói bản thân không biết uống rượu hả? Sao lại uống tốt đến vậy, uống hai chai Vodka đến cậu ta cũng hơi say sẩm mà Lưu Minh dường như chẳng hề hấn gì.

Cậu ta vốn muốn đổi Vodka thành bia, như vậy chính mình có thể nghỉ ngơi một lát, hơn nữa ma mới biết Lưu Minh có bộ dạng nôn mửa khi say không, nếu thực sự là vậy, chính mình không phải thắng rồi sao?

Có điều Lưu Minh nói một câu, thiếu chút nữa dọa chết Mạnh Phàm Vũ.

“Ừm, đổi cách thức cũng tốt, rượu ngoại cũng chỉ là rượu ngoại thôi, uống giống như nước lã vậy, không mấy thú vị”.

Sau đó, anh gọi người phục vụ vào rồi hỏi họ có loại rượu trắng nào mạnh hơn không.

“Thực ngại quá, anh ơi chỗ này chúng tôi không phục vụ rượu trắng”.

Nghe người phục vụ nói xong, Mạnh Phàm Vũ mới yên lòng, nhưng ngay sau đó, cậu ta lại hận không thể đánh chết tên phục vụ kia.

“Có điều, nếu anh cần, tôi có thể đi mua giúp anh”.

“Ồ, được, không cần mua quá nhiều, giúp tôi mua một thùng rượu xái Hồng Tinh, tốt nhất là loại có nồng độ 72, số tiền thừa còn lại bo cho anh”.

Nói xong, Lưu Minh lấy ra 200 tệ đưa cho người phục vụ, người này đáp lại một tiếng rồi đi ra ngoài.

“Một, một thùng sao, có, có phải là quá nhiều rồi không, chúng, chúng ta chỉ có hai người có thể uống hết sao?”

Giờ phút này Mạnh Phàm Vũ đã không thốt lên lời, đến nói chuyện cũng lắp bắp.

“Có gì mà không uống hết, cứ uống thoải mái đi”.

Lưu Minh cười sảng khoái đáp.

Mạnh Phàm Vũ hận không thể đâm đầu xuống đất mà chết, bản thân mình sao lại gặp phải một tên quái vật như vậy, sao lại thách đấu uống rượu với người ta làm gì, không phải tự rước rắc rối vào thân à?

Không hổ danh là người phục vụ ở một KTV lớn, anh chàng đó làm mọi việc rất nhanh nhẹn, một lúc sau, anh ta quay lại với một thùng rượu.

Lưu Minh lấy ra hai bình rượu, một bình đưa cho Mạnh Phàm Vũ, sau đó tự mình mở bình còn lại, ngửa đầu lên uống, rượu trong bình sủi bọt nổi lên, trong chốc lát tất cả đều được Lưu Minh uống cạn.

“Ừm, đây mới là rượu này”.

Lưu Minh hưng phấn lau rượu sót lại trên khóe miệng, hài lòng gật đầu, liếc nhìn Mạnh Phàm Vũ đang ngồi bên cạnh, phát hiện tên này còn chưa uống, anh nhịn không được bèn hỏi: “Người anh em, có cần tôi đợi cậu một lát không?”

“Cái, cái này…”

Tất cả mọi người trong khu ghế lô đều sợ ngây người, vừa rồi còn nói mình không uống được rượu mà hiện giờ uống rượu như nước lã.

“Ơ, không cần, không cần đâu”.

Đã nói đến mức độ này rồi, Mạnh Phàm Vũ cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì uống cho xong.

Sau khi uống loại rượu mạnh 72 độ xuống bụng, cậu ta chỉ cảm thấy có một luồng lửa xông thẳng vào dạ dày dọc theo thực quản, dạ dày vốn được nghỉ ngơi một lát giờ lại bỗng chốc quặn thắt, trong phút chốc, một loại cảm giác buồn nôn ập đến cổ họng, cậu ta vội vã ném nửa bình còn lại xuống rồi tức tốc chạy về phía nhà vệ sinh.

“Hầy, tôi thực sự không biết uống rượu, không ngờ cậu lại càng không biết”.

Lưu Minh bất đắc dĩ lắc đầu, lại mở thêm một bình nữa, ngửa cổ lên uống cạn.

Những người có mặt ở đây đều nghẹn họng nhìn trân trối.

Cái này đúng thật giả bộ quá rồi, nâng chai lên uống như nước lã vậy mà lại nói bản thân không biết uống rượu.

“Mọi người nhìn tôi làm gì, không phải đến đây hát sao?”

Nói xong, Lưu Minh cầm bình rượu qua một bên, nhường chỗ lại cho mọi người.

Lý Đình Đình chọn hai bài hát, mãi đến khi hát xong hai bài, Mạnh Phàm Vũ mới nghiêng ngả từ WC đi vào, lúc quay trở lại không nói được một câu liền nằm vật ra ghế sofa ngủ, nhìn bộ dạng chắc đến nửa ngày vẫn chưa tỉnh lại.

Trong mắt Lưu Minh không có lấy một tia thương hại, bất luận kẻ nào làm chuyện gì đều phải trả giá, chẳng qua có cái giá lớn, có cái giá nhỏ thôi….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.