Thiên Sứ Của Gió

Chương 3




Bóng hình Thiên Thanh đã khuất xa khỏi tầm mắt, Minh Quân thẫn thờ nhìn theo bóng lưng cô, cánh tay vẫn vươn ra đằng trước trong một dáng hình bất động và trong mắt anh chỉ có một chuỗi đau thương và vỡ vụn. Thả mình ngồi xuống chiếc ghế xoay vẫn vương hơi ấm của cô như một sự cười nhạo vào cái bóng dáng cô độc giữa căn phòng rộng lớn của anh, nụ cười trên môi anh đông cứng như một tảng băng, anh không cho phép mình được khóc, nhất là khi đứng trước mặt cô, anh không muốn cô nhìn thấy mình yếu đuối...Bao nhiêu ngày tháng, anh đến đây, ngắm nhìn cô trong bộ đồ màu trắng thuần khiết nhưng cô quạnh sắc buồn, bỏ lại sau lưng công việc bộn bề, chỉ để được nhìn thấy cô, dù chỉ một chút thôi, anh những mong một ngày nào đó cô sẽ mở lòng mình một lần nữa, lại cũng mong cô hãy tự tay kết liễu tính mạng của mình đi, để anh không phải dằn vặt về những tội lỗi mình đã gây ra cho cô, cô là người mà anh yêu nhất, cũng là người mà anh trân trọng nhất trên đời này,...anh sợ một ngày nào đó cô sẽ rời xa anh mãi mãi, mà không nhận ra rằng vốn dĩ cô đã cách anh rất xa, xa đến mức anh chẳng thể nào chạm vào bóng hình ấy thêm một lần,...giờ phút này, anh mới thấy được rằng khoảng cách giữa hai người nó đã kéo dài đến nhường nào, và anh cũng biết thứ gắn kết giữa cô và anh chỉ còn là một sợi tơ mỏng manh yếu ớt, chỉ cần chạm nhẹ một chút, nó sẽ đứt rời và đẩy hai con người vào hai ngã rẽ khác nhau...Thiên Thanh dạo bước trong vô định, cô cảm thấy mình như vừa rơi xuống một chiếc hố sâu thật sâu và chẳng thể nào kìm nén cảm xúc của mình lúc đó khi nhìn thấy Minh Quân. Cô không muốn mình dễ dàng để lộ cảm xúc của mình như vậy, đối với mọi thứ, cô chỉ muốn mình có thể giữ được thái độ trung lập, cô không muốn mình hành động như một con ngốc, càng không muốn hành động như một đứa trẻ giận dỗi điều gì đó,...Cô không muốn mình giống như những người đồng lứa, bởi cô không thuộc về thế giới của họ, vậy nên cô sẽ mãi mãi không thể được như họ, mãi mãi không thể làm một đứa trẻ chỉ biết vui đùa và học hỏi trong bất cứ thời khắc nào...Lấy lại chút bình tĩnh của mình, cô xoay người bước về phía hành lang cũ của Học Viện, nơi này không có ai được phép lui đến vì lý do không an toàn, lại gần như chẳng ai biết đó là một thế giới tuyệt đẹp ngăn cách với mọi thứ bên ngoài, như một đóa hoa lạ cần được che chở, khung cảnh tự nhiên nhất, cũng là khó tìm nhất ở nơi thành phố chỉ có người và người này. Mùi đất đai ẩm thấp, hòa với mùi lá và gỗ mục, tuy không dễ chịu lắm nhưng lại khiến cho người ta lấy lại được khoảng trống trong tâm hồn, làm cho lòng người lặng yên như một hồ nước không chút gợn...bước sâu vào trong một chút, những loài cây leo xanh rì rủ xuống những bức tường trông có vẻ cũ tạo nên một khung cảnh cổ kính, những bức tường đó bao quanh một khoảng sân khác chỉ toàn cây cối và các loài hoa xinh đẹp, gợi cho người ta thấy một cái gì đó hơi hoang dã, cũng rất bình lặng. Thiên Thanh dợm bước đến bên chiếc xích đu được cuốn quanh bởi rất nhiều vòng dây thường xuân, tuy không thể đung đưa để đón những cơn gió vô tình thổi qua nữa, nhưng lại rất mát lành do những làn hơi ẩm của tán lá tỏa ra xung quanh, cô ngồi xuống chiếc xích đu, sức nặng đột nhiên xuất hiện khiến cho chiếc xích đu phát ra những tiếng kêu kẽo kẹt khẽ rung nhẹ một chút, ngả tấm lưng mình xuống đó, Thiên Thanh nhắm mắt lại, cô muốn nghỉ một chút, sự phát tác lúc trước khiến cô cảm thấy mệt....

-Con bé đang ở đâu ?

-Tiểu thư đang ở khu hành lang cũ ạ...!

-... Cắt cử người trông coi cẩn thận xung quanh, đừng để ai đến làm phiền con bé ! ...Đứa trẻ đó, còn ở đấy không...?

-Cậu Minh Quân, thưa ông chủ ? Vẫn đang ở đó ạ, có vẻ như cậu ta vẫn chưa có ý định rời đi...!

-...Để kệ nó...!

Người đàn ông khẽ ra hiệu cho người đứng bên cạnh ra ngoài trước, còn mình ở lại trong căn phòng, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ về một nơi nào đó xa xăm...rồi nhẹ thở dài, ông tự hỏi lòng mình, bao giờ mọi chuyện mới có thể trở lại vòng quay ban đầu của nó...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.