Thiên Sứ Của Gió

Chương 11




Lại phải đến trường với những bài học chán ngắt, sức khỏe của Ngân Phong không còn nguy hiểm, Thiên Thanh cũng không thể tiếp tục ở nhà trông coi con bé, mà cơ bản cô cũng không muốn,...Đương nhiên cô mong được ở gần em gái, nhưng trong lúc con bé cứ yên lặng như vậy, cô lại không thể chịu nổi tình trạng trước mắt, hình ảnh đó như đâm xuyên vào trái tim cô, khiến mắt cô, và lòng cô nhức nhối...Nắng tháng tám dịu dàng phủ lên cảnh vật, Thiên Thanh nhịp từng bước đều đều trên con đường sáng ấm, vẫn khoác lên mình bộ váy trắng đơn giản, cặp sách vỗ nhè nhẹ lên lưng theo từng bước chân...Một cái vỗ vai, Thiên Thanh hơi nheo nheo mắt quay lại, nhìn thấy một nụ cười tươi với hai má lúm lấp ló, chớp chớp đôi mắt nhung với hàng mi dài đen bóng, cô hơi lúc lắc mái đầu rồi cúi mặt xuống, lại tự nhiên nhịp từng bước chân. Dường như chẳng thèm để ý đến thái độ không hề chào đón của cô, Bình Minh ung dung đi bên cạnh, nói liến thoắng từng hồi,...Mặc dù, Thiên Thanh biết mình sống theo kiểu nội tâm, không ưa có nhiều mối quan hệ hay những lời hỏi thăm xen vào thế giới của mình, nhưng khi ở gần cậu bạn này, cô không hề cảm thấy phiền, ngược lại, còn cảm thấy có chút gì đó...là lạ không thể gọi tên. Nắng trải dài miên man, tràn lên cả người cô và cậu, cái hương hoa sữa hắc tỏa trong không khí cho người ta nhận thức rằng thu đã sang rồi, cô hơi chun chun mũi hít vào một chuỗi mùi hương đó, nó không khó chịu như nhiều người bảo, mà vẫn có chút dịu dàng, hòa với nét ấm ngọt của nắng thu, của khí thu....

Tiếng ồn ào vẳng ra từ một con ngõ vắng, Thiên Thanh chợt dừng bước chân, tò mò tìm kiếm chuỗi âm thanh ấy, sau những tàng lá rậm rạp, khuất bởi hai bên bức tường rêu cũ kĩ, hơi ẩm bốc lên phả vào cánh mũi, rất khó khăn mới có thể để tầm mắt mình rơi vào đúng chỗ, nhưng những hình ảnh sau đó khiến cô hốt hoảng, tưởng chừng như có thể bật kêu thành tiếng...Bình Minh bên cạnh cũng dõi mắt theo, khuôn mặt cậu sau khi nhìn thấy những hình ảnh đó tái mét lại, và gần như ngay lập tức, cậu nắm tay cô chạy đi. Trước khi rời hẳn khỏi chỗ đó, Thiên Thanh vẫn có thể nhìn thấy được ánh mắt đột ngột quay lại nơi cô, đôi mắt tròng đen vằn vện những tia máu đỏ dữ dội, nhìn cô mà cũng như xuyên cả linh hồn cô... Chạy được một quãng khá xa Minh mới nới lỏng cổ tay cô ra đứng lại thở hồng hộc, mồ hôi bết lại trên trán, Thiên Thanh cũng chẳng khá khẩm gì hơn, đôi gò má tái nhợt đã hơi ửng sắc hồng, mắt mở to cố gắng tự điều chỉnh nhịp thở, bắt gặp cảnh đó, Minh thấy mặt cậu trở nên nóng bừng... Ngừng lại vài phút lấy hơi, cô hơi lắc nhẹ tay mình nãy giờ vẫn nằm trong lòng bàn tay cậu, ý chừng muốn cậu thả ra...Minh giật mình buông tay cô, hơi cười cười đẩy nhẹ gọng kính che đi đôi mắt đầy sự bối rối rồi lại bước song song với cô đến trường.

Thiên Thanh không hề biết, cái sự vụ tình cờ mà cô và cậu bạn bắt gặp hôm nay nó mang sẽ đến cho mình nguy hiểm như thế nào, lại cũng không biết rằng sau ngày hôm nay, cô lại vô tình "nhặt" được thêm hai người bạn mới, những người sẽ bảo vệ cô, sánh bước cùng cô, yêu thương cô không khác gì ruột thịt...Họ là những chiếc chìa khóa, hay là những mảnh ghép giúp cô mở ra cánh cửa luôn khóa kín trong tâm hồn, tìm lại được những gì cô đã đánh mất và lấy lại sự cân bằng cho cuộc sống của cô...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.