*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trương Huyền theo mọi người tới phòng nghỉ, đó là một phòng lớn, khách sạn năm sao chỉ nhìn bài biện thôi cũng cho người khác cảm giác tráng lệ, cậu đánh giá xung quanh tặc lưỡi: “Tôi vì tìm các cậu mà mệt sứt đầu mẻ trán, không ngờ các cậu lại sống tốt như vậy, ở đây một đêm tốn nhiều tiền lắm hả?”
Ngân Bạch như không có gì quay đầu sang chỗ khác, Chung Khôi vội vàng đổi đề tài: “Kỳ thực chuyện chúng tôi trải qua mấy ngày nay cũng rất kích thích, nghe tôi từ từ kể.”
Mọi người ngồi xuống, thưởng thức trà Tố Vấn pha, nghe Chung Khôi kể lại những chuyện xảy ra, đại thể giống như Tạ Phi nói, nhưng về phần sao họ tới được nơi này, lại không tìm được cách giải thích hợp lý, Trương Huyền trả di động lại cho Chung Khôi, chỉ vào cái gương nhỏ treo bên dưới nói: “Cái này gọi là phệ hồn kính, có thể mê hoặc hồn phách người khác, chuyện các cậu trải qua không chừng liên quan đến nó.”
“Nhưng chúng tôi là xuyên qua, không phải bị mê hoặc.”
“Mê hoặc chỉ là một cách hình dung, có lẽ nói là bị ảnh hưởng thì thích hợp hơn, ảnh hưởng loại này có thể tốt, cũng có thể xấu.”
Bên này Sơ Cửu cùng Tố Vấn hàn huyên một hồi, thấy Tố Vấn chậm rãi khôi phục lại hình thức ở chung như lúc bình thường, tâm trạng hắn dần tốt lên, chủ động giải thích: “Ý niệm của con người vô cùng lớn, người tu đạo thì càng mạnh hơn, mà lúc phệ hồn kính ảnh hưởng đến suy nghĩ của các cậu, đúng lúc vô hình trung thúc đẩy ý niệm phát triển. Sau khi các cậu cảm nhận được nguy hiểm, ham muốn muốn rời khỏi đạt đến đỉnh điểm, ý niệm rất có khả năng sẽ được thực hiện, đương nhiên, không phải ai cũng có thể thành công lợi dụng loại ý niệm này, việc này còn phải nhờ vào thiên thời địa lợi, còn có pháp lực cao cường.”
Trương Huyền nhớ cậu cũng từng tiến vào thế giới ý thức của Nhiếp Hành Phong ở Tạ gia, quá nửa cũng là tác dụng của phệ hồn kính, có lẽ linh lực mỗi người khác nhau, nên hiệu quả đạt được cũng khác nhau, mà bọn Chung Khôi lại là nhờ sự giúp đỡ của cái gương mà thoát khỏi cảnh khốn cùng.
“Vậy sao không trốn về nhà, mà lại chạy tới nơi này?” Cậu giơ tay đặt câu hỏi.
Việc này Sơ Cửu không trả lời được: “Có lẽ người nào đó trong bọn họ từng tới đây, nên trong tiềm thức cho rằng nơi này là an toàn nhất.”
Huynh đệ Ngân Bạch lắc đầu, họ ở lâu trong núi thẳm, cho dù thỉnh thoảng vào đời, cũng sẽ không ở nơi đắt đỏ như này, Tố Vấn hẳn là cũng không, thế là mọi người đồng loạt chuyển ánh mắt đến Chung Khôi, Chung Khôi còn đang để tâm thưởng thức trà, hồi lâu mới phát hiện mình thành tiêu điểm chú ý, lập tức lắc đầu liên tục.
“Cũng không phải tôi, tôi từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, cách nơi này tám trăm dặm…”
Đôi mi thanh tú của Trương Huyền hơi nhíu, nguyên nhân này không phải trọng điểm, cậu quan tâm đến một vài vấn đề khác, thấy mọi người vừa thưởng thức trà vừa nói chuyện phiếm, nói đến khí thế ngút trời, cậu lui ra, đi đến hành lang.
Thấy cậu không bình thường, Nhiếp Hành Phong theo sau, Trương Huyền khoát khoát tay: “Em muốn đi loanh quanh một chút, Chủ tịch anh cùng họ nói chuyện đi, biết đâu sẽ tìm được đầu mối gì.”
Nhiếp Hành Phong gật đầu, không phiền cậu nữa, sau khi dặn cậu cẩn thận liền trở lại, Trương Huyền đút hai tay vào túi, thong thả đi bộ tới cửa cầu thang, theo cầu thang đi xuống dưới.
Mọi người đều bình an vô sự là chuyện tốt, nhưng cậu càng muốn biết vì sao thái độ Tố Vấn đột nhiên trở nên rất kỳ quái? Tiêu Lan Thảo ở đâu? Mê hồn trận là ai làm ra? Những con quỷ ở Tạ gia tuy rằng lợi hại, nhưng nếu nói có thể đánh cho đám tinh quái tu đạo như Ngân Bạch đến mức không còn chút sức đánh trả, cậu không thể tin được, mấy người Ngân Bạch cũng sẽ không nói dối, vậy rốt cuộc chỗ nào có vấn đề?
Đi được nửa cầu thang, lại chẳng nghĩ ra được gì, Trương Huyền lấy lại tinh thần, thấy mình sắp đi xuống tầng trệt, xung quanh thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt, đó là mùi nước hoa Tiêu Lan Thảo thường dùng, cậu khẽ động tâm, theo mùi thơm đi vào hành lang, một đường đi thẳng tới nơi phát ra — phòng nghỉ phía cuối tầng trệt.
Còn nghĩ rất chu đáo, nhấn chuông cửa cậu nghĩ, phòng ở gần tầng một, bất kể là ẩn nấp hay chạy trốn đều rất tiện.
“Cửa không khóa, vào đi.”
Bên trong truyền đến tiếng nói chuyện của Tiêu Lan Thảo, Trương Huyền đẩy cửa đi vào, liền thấy Tiêu Lan Thảo đang ngồi trên ghế mây bày cạnh cửa sổ. Cửa sổ sát đất có thể khiến hắn dễ dàng nhìn thấy tình hình phía dưới khách sạn, trên bàn tròn đặt trà bánh, hắn đang uống trà, trong tay nghịch móc treo điện thoại di động. Trương Huyền biết cái móc treo kia, đó là viên đạn Mã Linh Xu đưa cho Tiêu Lan Thảo để giết Khánh Sinh trong sự kiện tá thọ, sau đó Tiêu Lan Thảo lấy đầu đạn làm thành đồ trang trí vẫn luôn mang theo bên người, thấy đầu đạn kia, trong mắt lam của Trương Huyền hiện lên màu sắc phức tạp.
Thấy Trương Huyền để ý đến đầu đạn, Tiêu Lan Thảo cười cười, ngồi thẳng người, giống như lần gặp gỡ trước, hắn mặc một bộ quần áo thể thao có mũ, râu ria được cạo, nhìn qua tinh thần cũng không tệ lắm, nếu không phải khí tức lười biếng quá rõ ràng, hắn thật sự có điểm giống Ngụy Chính Nghĩa.
“Mi đúng là lớn mật.” Trương Huyền đi tới, ngồi xuống bàn tròn đối diện, trêu chọc: “Cũng không sợ người tới là cảnh sát.”
“Tôi biết là cậu, bởi vì tôi đang đợi cậu.”
Tiêu Lan Thảo phát ra tiếng cười khẽ, ánh mặt trời khiến cho nụ cười thêm phần rạng rỡ, Trương Huyền bị hấp dẫn tim chợt nảy lên, vẻ quyến rũ của tên này là trời sinh, cho dù cười một tiếng giản đơn cũng thấm đầy phong tình, nếu không phải quen biết hắn đã lâu, cậu nhất định cho rằng Tiêu Lan Thảo đang dùng mị thuật với mình.
“Hứa Nham đâu?”
So với căn phòng bọn Chung Khôi ở, phòng nghỉ này nhỏ hơn, Trương Huyền quan sát một vòng, không thấy lão xui xẻo kia, nhịn không được hỏi.
“Ở sát vách, tôi nói chuyện với bạn, không muốn bị người ngoài nghe thấy.”
Nếu bạn chỉ dùng để lợi dụng, vậy cậu trăm phần trăm là bạn không sai.
Vẻ mặt hậm hực quá rõ ràng, Tiêu Lan Thảo không khỏi nở nụ cười, rót trà cho Trương Huyền, hỏi: “Vụ án của tôi không tạo cho cậu phiền phức quá lớn chứ?”
“Mi nói xem?” Vừa nói đến việc này, Trương Huyền liền tức giận: “Ta cho mi biết Tiểu Lan Hoa, ta thu tiền làm việc cũng là nhìn người, thành thật đem chuyện của mi từ đầu đến cuối nói rõ ràng cho ta, bằng không đừng trách ta không nói chuyện tình cảm!”
“Tôi sẽ nói, bằng không cũng không để cậu đến, kỳ thực ấy, tôi muốn nói với cậu, rắc rối kế tiếp còn lớn hơn nữa, vẫn hy vọng cậu thông cảm nhiều hơn.”
“Thông cảm cái đầu ấy, mi còn chê ta giờ chưa đủ phiền phải không…”
“Ta là Trương Huyền, năm nay năm tuổi.”
Trương Huyền hơi sửng sốt, những lời này thật quen thuộc, hình như rất nhiều năm trước cậu từng nói, với một con cáo trắng suýt bị thiên lôi đánh chết. Thấy cậu sững sờ, Tiêu Lan Thảo cười: “Ngươi còn nói với ta, tương lai nếu muốn báo thù, cứ tới tìm ngươi, cho nên ta đã tới.”
“A a a, quả nhiên là ngươi!”
Được nhắc lại như vậy, Trương Huyền làm sao còn nghĩ không ra? Vốn cậu đã đoán được, nhưng đoán được với trực tiếp lật bài vạch trần chân tướng vẫn không giống nhau, trên dưới quan sát Tiêu Lan Thảo, rất khó liên tưởng cái tên thèm đòn này với con cáo trắng hấp hối thoi thóp kia, kêu lên: “Ngươi cũng quá hẹp hòi rồi, gây cho ta nhiều phiền toái như vậy, sớm biết thế lúc đó đã lột da ngươi làm áo khoác!”
Tiêu Lan Thảo bị phản ứng của cậu chọc cười ngả nghiêng: “Ngươi nghĩ vậy là sai rồi, năm đó may mà có ngươi cảnh tỉnh, ta mới nghĩ nên làm thế nào, nhiều năm như vậy mà ta vẫn luôn nhớ đến ngươi, nên đã dùng điều kiện đổi mặt để hỏi Mạnh Bà về hành tung của ngươi, cố ý đến báo ân cho ngươi.”
Được Tiêu Lan Thảo nói, lại liên tưởng đến những lời Mạnh Bà từng nói ở Phong Đô, Trương Huyền lập tức liên hệ tiền căn hậu quả với nhau, cả giận: “Bớt dài dòng, ngươi phí hết tâm tư, rốt cuộc đã tìm được cái tên xui xẻo kia chưa?”
“Tìm được rồi.” Nói đến tình nhân, Tiêu Lan Thảo thu lại nét cười, thần sắc hòa nhã trầm tĩnh lại: “Y ở trong lòng ta.”
“Cho nên đây mới là mục đích thực sự ngươi bám thân?”
Không phải là vì thân phận địa vị của ký chủ, cũng không phải muốn mượn thân thể con người để lưu luyến ở nhân gian, hắn chỉ muốn thông quan cách này dùng linh lực kéo dài sinh mạng của ký chủ.
Nhìn hắn, Trương Huyền nói: “Nhiều năm không gặp, ngươi vẫn ngốc như vậy.”
“Chắc là vậy, ta mệt rồi, không muốn tìm y đời này sang đời khác, nên lần này ta muốn tranh đoạt với ông trời một lần, có điều linh lực của ta không đủ để nghịch thiên cứu y, nên ta tìm đến thần thụ, đây là thần thụ thông thiên trong truyền thuyết, dùng lực của thần vật để kéo dài sinh mạng cho y.”
Tiêu Lan Thảo vỗ vỗ vào ba lô đặt bên chân, bên trong đó chứa thần linh chi vật có thể khiến người ta cải tử hồi sinh, hắn muốn đánh cược một lần, thắng tất nhiên là tốt, thua, thì coi như tất cả đều chưa từng xảy ra.
Trương Huyền há há miệng, vốn định khuyên hắn, nhưng nhớ đến vẻ quyết tuyệt khi con cáo trắng gặp thiên kiếp năm đó, lại nghĩ nếu đổi vị trí, bản thân có lẽ cũng sẽ chọn như vậy, nuốt lại lời khuyên, hỏi: “Ngươi nắm chắc mấy phần?”
“Năm mươi năm mươi thôi, có điều gần đây bị đám cảnh sát kia đuổi sát quá, trì hoãn đã quá lâu, nên kết quả như nào, ta cũng không biết.”
“Ai bảo ngươi không có việc gì đi chọc vào Tiêu gia, kết quả gây ra nhiều phiền toái như vậy.”
“Không phải ta chọc họ, là họ chọc ta.”
Nói đến vụ này, mắt phượng Tiêu Lan Thảo híp lại, lệ quang hiện ra. Lúc đầu hắn bám trên người ký chủ, vẫn không biết sợi dây treo mạng y là do Tiêu Tĩnh Thành ra tay, sau khi phục chức, hắn bị ám sát quá nhiều lần, trong lúc lần theo đủ loại dấu vết, hắn tra ra được tổ chức của Tiêu Tĩnh Thành, hắn âm thầm điều tra nghe ngóng dẫn đến một vài người biết nội tình bị giết. Trương Chính chưa hỏi phải trái đúng sai đã cho là hắn muốn kéo dài tính mạng, mới thông quan hút hồn tăng cường pháp thuật.
“Ngươi không giải thích với Trương Chính?”
“Hắn cho rằng ấn tượng đầu tiên là đúng, sẽ không nghe ta giải thích, hơn nữa sự kiện kia liên quan rộng lớn, ta cũng không dám nói ra tin tức trước khi chuyện xảy ra, sau đó lại xảy ra vụ án đường hầm, ta liền nhân cơ hội nặc danh khiếu nại lên trên, hy vọng cấp trên phái người điều tra Tiêu Tĩnh Thành, làm cho hắn hết cách phân thân, không tới gây phiền toái cho ta nữa.”
Thì ra người mật báo kia là Tiêu Lan Thảo, lúc trước vì vấn đề này cậu và Chủ tịch còn phải thảo thuận rất lâu cơ đấy.
Trương Huyền tức giận nói: “Thực ra ngươi hoàn toàn không muốn giết chết hắn đúng chứ?”
Tiêu Lan Thảo cười không đáp, nhưng có thể Trương Huyền nói đúng, Tiêu Tĩnh Thành dám hại người của hắn, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua, hơn nữa Hứa Nham cùng Tiêu Tĩnh Thành có qua lại, để không bị gây trở ngại, diệt trừ Tiêu Tĩnh Thành cũng là cần thiết, nhưng hắn không ngờ người bị phái đi xử lý án không làm tròn trách nhiệm lại là Ngụy Chính Nghĩa, tình hình sau đó có phần mất khống chế, sau khi phát hiện mình bị để mắt tới, Tiêu Lan Thảo giữa chừng thay đổi chủ ý, mượn cớ tra án dễ dàng lấy được danh sách tội phạm, lại mang Hứa Nham từ trại tam giam ra ngoài.
“Ngươi muốn thần thụ, có cả đống cách, vì sao nhất định phải mang theo cái gánh nặng là Hứa Nham này?”
“Ai bảo lão ta mạnh miệng, một mực nói sức mạnh của thần thụ có căn cứ khoa học? Nên ta muốn lão tận mắt mở mang kiến thức một chút, trên đời này có rất nhiều chuyện không thể dùng khoa học để giải thích.”
Lý do này ma nó tin, làm bạn với Tiêu Lan Thảo lâu như vậy, Trương Huyền hiểu hắn rất rõ, một khi gặp phải vấn đề không muốn trả lời, hắn sẽ nói bậy một hơi, dù sao việc này không quan trọng, cậu giờ khá quan tâm đến một vấn đề khác — “Danh sách kia ở đâu? Ngươi định xử lý thế nào?”
Tiêu Lan Thảo nghiêng đầu suy nghĩ một chút, dường như cảm thấy không biết xử trí củ khoai lang nóng bỏng tay này thế nào: “Còn chưa nghĩ ra, đợi nghĩ xong sẽ nói lại với ngươi.”
“Đợi ngươi nghĩ xong, người cũng vào nhà giam rồi, mấy tay cảnh sát thường phục và cảnh sát hình sự đang bao vây ngươi khắp nơi, chính là muốn lấy danh sách, ngươi còn không khẩn trương buông tay, chê rắc rối chưa đủ nhiều đúng không?”
“Giờ mà buông tay thì mất vui lắm đấy.”
Lời chỉ trích của Trương Huyền đổi lấy tiếng cười khẽ của Tiêu Lan Thảo, xoay chén trà trong tay, nghĩ thầm nếu đây là quả bom hẹn giờ, thì đương nhiên phải dùng vào nơi hữu hiệu nhất mới được.
Kỳ thực mục đích của Tiêu Lan Thảo chỉ là cứu người, đối với tranh chấp trong cuộc sống hắn hoàn toàn không có tâm tư để ý đến, là những người đó hùng hổ hăm dọa, nếu trò chơi này là bọn họ bắt đầu trước, vậy thì đừng trách hắn thủ đoạn ác độc!
Hàn huyên nửa ngày, Tiêu Lan Thảo nhìn thì có vẻ nói rất nhiều nội tình, trên thực tế lại chẳng có giá trị gì, Trương Huyền không nhịn được, nói: “Việc này cũng không nói, việc kia cũng không nói, vậy ngươi gọi ta tới rốt cuộc vì cái gì?”
“Giúp đỡ.” Tiêu Lan Thảo đứng lên nhìn dưới lầu một chút, thu lại vẻ tươi cười: “Cảnh sát tới rồi, đều là mưu tính của cái người sư huynh đồng môn của ngươi làm ra, hừ, tưởng rằng cảnh sát có thể vây hãm ta sao, thật là ngu ngốc.”
“Vậy kẻ không ngu ngốc là ngươi định làm thế nào né tránh cơ sở ngầm của cảnh sát để rời đi?”
Trương Huyền vừa hỏi xong, liền thấy ánh mắt Tiêu Lan Thảo ném tới, trong mắt tràn đầy tính toán, cậu gần như có thể nhìn thấy trong con ngươi Tiêu Lan Thảo có một con tiểu bạch hồ đang đắc ý cười to với mình, không nhịn được run lên, đang nghĩ có phải tên này muốn để mình giả trang thành diện mạo hắn dẫn cảnh sát rời đi không, Tiêu Lan Thảo đi tới, tay đáp lên vai cậu, cười nói: “Ngươi giúp ta dẫn sư huynh ngươi đi là được rồi.”
Dẫn đi thế nào?
Câu này còn chưa được hỏi ra miệng tử tế, Trương Huyền chỉ cảm thấy bên phải cổ chợt đau, không biết Tiêu Lan Thảo châm thứ gì vào người cậu, trong phút chốc trước mắt cậu hoa lên, thần trí mơ hồ, không tự chủ được dựa lên lưng ghế.
“Tiểu Lan Hoa, con hồ ly chết tiệt nhà ngươi!” Nhìn bóng chồng lờ mờ trước mắt, cậu thì thào chửi bới.
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ, tay nắm vai cậu của Tiêu Lan Thảo siết chặt hơn, ghé sát vào cậu nói: “Đừng vậy mà, lúc trước chính ngươi nói muốn ta tới tìm ngươi báo thù, việc báo thù này có thể loáng cái là xong, cũng có thể chậm rãi làm, ai bảo ta đây thích ngươi chứ, thiên sư đại nhân.”
Ngữ điệu êm ái trêu chọc khiến Trương Huyền đỏ mặt, rất muốn vung một đấm tới để bày tỏ sự tức giận của mình, nhưng tiếp đó việc cậu làm lại là gục đầu xuống thấp hơn, hoảng hốt thấy Tiêu Lan Thảo tháo viên đạn treo trên di động xuống, bỏ vào trong túi áo cậu, nhẹ giọng nói: “Cái này tặng ngươi, bởi vì ta không cần nữa.”
Này, đồ không cần cũng đừng ném đi có được không? Cậu cũng không phải trạm thu mua phế phẩm.
Nhìn Tiêu Lan Thảo một lần nữa treo cái móc điện thoại hình hồ ly bằng bạch ngọc lên chỗ trống trên di động, Trương Huyền rất muốn hét lên — Nào có người tự luyến đến thế, treo cái móc điện thoại hình tượng của mình lên điện thoại di động chứ!
Đáng tiếc đầu cậu càng lúc càng nặng, chẳng kêu được tiếng nào, chỉ mơ hồ thấy Tiêu Lan Thảo rời đi, bóng dáng kia dao động trước mắt, liền bị cửa phòng che lại.
Chuyện sau đó nữa Trương Huyền nhớ được rất mờ nhạt, cậu mơ màng lịm đi trên ghế, bên ngoài hình như truyền đến tiếng còi cảnh sát, xung quanh huyên náo, thần trí lúc gần lúc xa, dẫn đến mọi tạp âm nghe vào như đang phát ra từ một không gian khác. Lại qua một hồi, cửa phòng bị đá văng ra, có người vọt tới trước mặt cậu gọi to, láng máng là giọng Trương Chính, Trương Huyền không nghe rõ hắn đang chửi cái gì, nhưng nghe ra được giờ hắn khá phẫn nộ.
Rất nhanh có người tới đỡ lấy cậu, mặt bị vỗ nhẹ, gọi ý thức cậu tỉnh lại, theo dược tính từ từ yếu đi, cậu mở mắt, thấy người đỡ mình là Nhiếp Hành Phong, mà Trương Chính thì đang đứng đối diện, nét mặt âm trầm.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Cậu hỏi.
“Tiêu Lan Thảo phá thiết bị cung cấp điện của khách sạn, lại nhấn chuông báo cháy, khiến toàn bộ khách sạn bị vây trong khói mù.” Thấy Trương Huyền tỉnh lại, Nhiếp Hành Phong yên tâm, nói: “Hắn hình như còn làm mê hồn thuật gì đó trong phòng, nên Trương Chính tiên sinh nghĩ em là hắn, rất tốn sức mới tiến vào được, ai ngờ…”
Ai ngờ con hồ ly này đã sớm chạy mất.
Tưởng tượng lúc mình mê man, trong khách sạn xảy ra một loạt chuyện gà bay chó sủa, Trương Huyền liền nhịn không được muốn cười, nếu không phải thấy săc mặt Trương Chính không tốt, cậu đã trực tiếp mở miệng khen Tiêu Lan Thảo mấy câu, chỉ muốn nói với Trương Chính, buông tha cho hắn đi, hắn tính không lại Tiêu Lan Thảo đâu, ngay cả mình cũng từng bị đùa giỡn rất nhiều lần rồi.
“Nhất định hắn ngụy trang thành cảnh sát, thừa dịp lúc lửa cháy hỗn loạn chạy mất, con hồ ly giảo hoạt kia.” Cậu than thở.
“Nào chỉ có vậy.”
Cơn tức của Trương Chính đã qua, thấy Trương Huyền tựa trên người Nhiếp Hành Phong cử chỉ thân mật, không khỏi cảm thấy chướng mắt, ném đạo bùa bị rách một nửa cho cậu, cười nhạt: “Đây là bùa độn thân cậu cho hắn đúng không? Chiêu thay mận đổi đào này các người làm rất thành công, giờ đạo bùa của tôi hoàn toàn không truy lùng được hắn.”
Trương Huyền nhận lấy nhìn một cái, là đạo bùa bản môn không sai, rất giống kiểu chữ của cậu cũng không sai, nhưng cái này chẳng có chút quan hệ nào với cậu.
“Oan uổng quá, đây không phải tôi cho hắn, tôi cũng là người bị hại đây này. Vừa rồi còn bị hắn làm ngất.” Trương Huyền xoa cổ, chỗ bị kim đâm vẫn còn đau đớn kìa.
“Đạo bùa kia là chuyện gì?”
“Tôi cũng rất muốn biết là chuyện gì.”
Lời này Trương Chính nghe vào chẳng khác nào đùn đẩy, đồng môn biết loại bùa chú này không nhiều lắm, ngoài Trương Huyền, hắn không nghĩ ra còn ai sẽ giúp Tiêu Lan Thảo, hỏi thẳng: “Trước khi đi, Tiêu Lan Thảo có nói cho cậu biết hắn muốn đi đâu không?”
“Không có, hắn chỉ nói cái chết của những người đó không liên quan đến hắn, đều là tổ chức phạm tội của Tiêu Tĩnh Thành làm ra.”
“Lời như vậy mà cậu cũng tin?”
Khí tràng của Trương Chính quá hấp tấp, rất khác hắn trước kia, nhớ tới lời nhắc nhở của Hamburger, Trương Huyền nghiêm mặt nói: “Trương Chính, tôi nghĩ trong chuyện này cậu quá nôn nóng, nếu cậu chịu buông một chút thành kiến và định kiến ra, có lẽ sẽ trợ giúp cho việc tu hành của cậu sau này.”
Trương Chính giật mình, lần này hắn không nói gì nữa, gật đầu bước nhanh rời đi, thấy hắn đi vội vã, Trương Huyền không khỏi lại phỏng đoán mục đích hắn gấp gáp, ngáp một cái, vẫn cảm thấy rất mệt, dứt khoát nhào tới phía trước, ngã thẳng vào lòng Nhiếp Hành Phong.
“Sao anh tìm tới được?” Cậu hỏi.
Nhiếp Hành Phong ngồi ở bên cạnh, mặc cho cậu dựa vào, nói: “Theo Trương Chính đi tìm, rất dễ tìm được em.”
Sau khi nghe thấy tiếng chuông báo cháy, anh liền biết không ổn, mọi người từ trong phòng đi ra, thấy cả tòa nhà đều là khói dày đặc, anh bảo đám người Chung Khôi rời đi trước, mình thì đi tìm Trương Huyền, nửa đường gặp Trương Chính, Trương Chính nói đây là Tiêu Lan Thảo giở trò quỷ, nhưng khí tức thuộc về yêu loại không giấu được, hắn biết Tiêu Lan Thảo ở chỗ nào, xuất phát từ hiếu kỳ, Nhiếp Hành Phong liền đi theo, nửa tờ đạo bùa bị đốt rụi cũng là Trương Chính tìm thấy trong khói mù.
“Chiêu tài miêu xấu xa, kỳ thực lúc đó anh đã biết Tiêu Lan Thảo sớm rời đi rồi đúng không?”
Nhiếp Hành Phong cười không nói, lúc anh đang tìm Trương Huyền thì tình cờ phát hiện chiếc lông đuôi màu mực kia phất phơ trước cửa sổ, anh nghĩ có Mã tiên sinh và tiểu ưng hỗ trợ, Tiêu Lan Thảo hẳn là có thể thuận lời chạy thoát.
“Tuy tôi không biết việc Tiêu Lan Thảo chấp nhất phục sinh như vậy đến tột cùng là đúng hay sai, nhưng vẫn hy vọng hắn có thể thành công.”
“Đối với tình địch, anh đúng là quá rộng lượng.” Nghỉ ngơi xong, Trương Huyền đứng lên, đi tới trước gương kiểm tra vết thương bị đâm trên cổ, thấy chỉ có một vết nhỏ như lỗ kim, nể tình Tiêu Lan Thảo nhiều năm như vậy vẫn tâm tâm niệm niệm đối với cậu, Trương Huyền quyết định tha thứ cho hắn: “Chủ tịch, anh có biết hắn muốn theo đuổi em đến thế nào không.”
“Đây là chuyện hài buồn cười nhất tôi được nghe trong năm nay đấy, Trương Huyền.”
Từ trong gương thấy vẻ mặt buồn cười của Nhiếp Hành Phong, Trương Huyền quay đầu lại, tức giận hỏi: “Ý của anh là người yêu anh không có sức hấp dẫn gì?”
“Này cũng không phải, có điều hắn chỉ đang trêu em thôi.” Nhiếp Hành Phong nghiêm túc nói: “Bởi vì thực sự thích một người, sẽ không coi người ấy là thẻ đánh bạc để đem đi tuyên chiến, nên khi hắn nói với tôi muốn theo đuổi em, tôi liền biết hắn chỉ đang đùa giỡn.”
“Vậy sao lúc nào dáng vẻ anh cũng khẩn trương thế?”
Nhiếp Hành Phong nhướng mày, không nói ra là anh sợ Tiêu Lan Thảo gây bất lợi cho Trương Huyền, về phần tình địch tuyên chiến, anh cho tới giờ chưa từng để ý đến, dù sao khiêu chiến cũng chỉ làm tăng thêm gia vị tình thú mà thôi, Tiêu Lan Thảo thích chơi thì cứ để hắn chơi đi.
“Em sẽ không thực sự cho rằng hắn thích em đấy chứ?” Thấy bộ dạng Trương Huyền như chịu đả kích, Nhiếp Hành Phong nhịn không được hỏi.
“Đương nhiên! Đương nhiên… không có!”
Được rồi, mỗi lần gặp Tiêu Lan Thảo đều bị tỏ tình, cậu vẫn có một chút cảm giác tự mãn, hiếm khi cậu cùng Chủ tịch đứng chung một chỗ, lại có người đặt ánh mắt lên người cậu, sao có thể không để ý chứ, nào ngờ nói tới nói lui chỉ là cậu tự mình đa tình, Trương Huyền khó chịu, hỏi lại: “Nên ngay từ đầu anh đã biết?”
Nhiếp Hành Phong không nói gì, nhưng biểu cảm nhịn cười chứng tỏ đúng là như thế, sau mấy giây im lặng nhìn nhau, một hộp khăn giấy ném qua, Trương Huyền gào lên: “Chiêu tài miêu, anh bớt đả kích em một lần thì chết à!”
Hồ ly bạch ngọc