Thiên Sư Chấp Vị

Quyển 8 - Chương 10




Ngân Bạch để em trai ở lại trông Tạ Phi, ba người họ đi ra ngoài chia nhau hỏi, cũng không mất bao lâu đã hỏi hết một tầng này, nhưng không gặp được Tiêu Lan Thảo và Hứa Nham, về đến phòng, Tạ Phi vẫn còn mê man, xem ra mấy ngày nay tâm ma giày vò hắn không nhẹ, tiếng nói chuyện của mọi người hoàn toàn không ảnh hưởng đến hắn.

Thấy họ không có đầu mối, Ngân Mặc nói: “Có phải Tiêu Lan Thảo không muốn để ý đến chúng ta, nên mới giả vờ phòng không có người, không lên tiếng trả lời?”

“Cũng có thể.”

Ngân Bạch nhíu mày trầm ngâm, đáng tiếc mấy người họ đều không quen Tiêu Lan Thảo, không có đồ tùy thân của hắn, không cách nào dùng pháp thuật tìm người, hơn nữa nói không chừng sau khi Tiêu Lan Thảo gặp Chung Khôi xong, để tránh phiền phức, giữa chừng đổi ý thuê phòng.

“Chúng ta ngoài đợi ra, còn có cách gì khác không?” Chung Khôi hỏi.

Tố Vấn rơi vào trầm tư, một lát sau lắc đầu, nếu ngay cả Sơ Cửu cũng không thể xông vào pháp trận này, thì có thể tưởng tượng được pháp thuật của kẻ vây khốn họ lợi hại đến thế nào, hành động thiếu suy nghĩ đối với họ không hề có lợi.

“Ài…”

Sau khi phát hiện sự thực này, mọi người cùng nhau thở dài, không hẹn mà cùng nhớ tới Trương Huyền.

“Có lẽ nếu là Trương Huyền, mọi vấn đề đều sẽ dễ dàng giải quyết nhỉ?”

Để nói vì sao họ bị nhốt ở chỗ này, vậy thì nói ra rất dài.

Hôm đó họ nhờ sự trợ giúp của Tố Vấn thuận lợi tới tiệm quan tài Tạ gia, lại thất vọng phát hiện đó là một cửa hàng bỏ hoang đã lâu, sau khi đi vào, họ rất nhanh đã tìm được Tạ Phi đang trong tình trạng mắc chứng cuồng loạn bị quan tài vây khốn, nhưng tất cả kiếp nạn chỉ mới bắt đầu.

Sau khi hội hợp với Tạ Phi, họ cũng bị nhốt trong cửa hàng, oan hồn lảo đảo xung quanh, không ngừng tấn công về phía họ, ngoại trừ Chung Khôi, pháp thuật của những người khác đều coi như không tệ, lại chẳng biết vì sao thần lực một mực không thi triển được, trái lại cùng với sự tăng lên của oan hồn, khí lực của họ nhanh chóng tiêu tan, gắng gượng ngăn chặn oan hồn đã là cực hạn, chứ nói gì đến lao ra khỏi trận bao vây.

Mà tình hình Tạ Phi đặc biệt nghiêm trọng, hắn bị một người phụ nữ trẻ tuổi và một bé gái giữ lấy suốt không tha, mấy quỷ mị tử trạng đáng sợ khác thì không ngừng vung vẩy khảm đao về phía người hắn, khảm đao là vật hư vô do oán niệm ngưng tụ lại, tuy không một đao trí mạng, nhưng mỗi một đao chém xuống, trên người Tạ Phi lại thêm một vệt đen, trên tay hắn rõ ràng có đạo bùa, lại không dám ném ra, chỉ dùng la hét để ngăn lại sợ hãi, trong trạng thái hỗn loạn cực độ hồn phách của hắn từ từ tách rời thân thể, mắt thấy hắn sắp bị ác quỷ kéo đi, Chung Khôi kịp thời đuổi tới, cứu hắn từ trong tay ác quỷ ra.

Nhắc tới cũng lạ, những con quỷ kia đều hết sức e ngại Chung Khôi, không dám tới quá gần y, chuyển sang tấn công nững người khác. Ngân Mặc bị thương trên người, Ngân Bạch để chiếu cố hắn, không cách nào đối phó với địch, đều là Tố Vấn một mình ứng phó, theo thời gian kéo dài, linh khí mấy người đều từ từ hao hết. Khí tức đau khổ còn quấn lấy họ, rõ ràng bên ngoài mặt trời rực rỡ chiếu rọi, lại không cách nào xuyên qua bóng tối trong tiệm, tâm tư của họ bị màu sắc u ám mê hoặc, dường như thấy được chuyện cũ phủ bụi trong quá khứ xa xưa, vô số chuyện đáng tiếc, lưu tâm, thương cảm, không như ý đồng loạt xông lên đầu, không còn tâm tư đối đầu với ác quỷ nữa, chỉ muốn ném binh khí, khóc lóc thảm thiết một trận.

Tình huống càng lúc càng gay go, mọi người đều biết ý định bó tay chịu trói là không nên có, lại không thể nào khống chế được suy nghĩ của mình. Cũng may là tâm trạng Chung Khôi không bị ảnh hưởng, thấy tình thế không ổn, y lấy điện thoại ra muốn cầu cứu Trương Huyền, nhưng không ngờ trong lúc gấp gáp di động rơi xuống đất, cái gương treo trên điện thoại cũng rơi xuống cùng.

Gương đồng móc phải đằng trước lan can, vừa vặn chiếu vào cửa gỗ đóng chặt đối diện, ánh sáng chiếu vào bị mặt kính phản xạ lại, nháy mắt phóng ra một vòng sáng trong không gian, vòng sáng chiếu lên tường, nhất thời hào quang vạn đạo, thấy ánh sáng kia, trong đầu Chung Khôi nảy ra ý nghĩ, quay về phía áng sáng kia làm ra một chuỗi thủ quyết ngay cả chính y cũng không hiểu, hô lên: “Đi!”

Thế là, mọi người có mặt liền theo tiếng hô của y đồng loạt chìm vào trong ánh sáng, đạo cương khí kia quá mạnh, đánh mấy con quỷ kéo lấy Tạ Phi không buông bay ra ngoài, đợi sau khi tất cả bình tĩnh lại, họ đã xuất hiện trong đại sảnh khách sạn này.

Mọi người không nhìn rõ làm sao tới được đây, ngay cả bản thân Chung Khôi cũng không rõ ràng lắm, lúc đầu họ còn cảm thấy vui vẻ vì thoát khỏi vây hãm, nhưng chưa được bao lâu đã phát hiện còn phải đối mặt với tình hình bết bát hơn — khách sạn thực sự tồn tại, người bên trong họ cũng có thể tiếp xúc được, nhưng giới hạn bên trong tòa nhà, đến khi họ ra khỏi khách sạn, sẽ mất đi phương hướng, bất kể đi như thế nào, đích đến cuối cùng đều là khách sạn, nói cách khác, họ bị vây trong không gian riêng biệt này, không cách nào bước ra ngoài.

Có thể làm ra kết giới này trong thế giới thật, pháp thuật người kia cao đến mức không thể tưởng tượng nổi, họ đều không đoán được là ai, hơn nữa từ sau khi tới, tâm trạng Tạ Phi vẫn luôn rất kích động, mọi người bèn tính toán một chút, quyết định ở lại trước, xem xét tình hình rồi quyết định.

Chẳng ai ngờ vào ở mấy ngày liền, bất kể điện thoại di động hay điện thoại công cộng đều không thể liên lạc được ra bên ngoài. Ngân Bạch từng nhờ nhân viên phục vụ khách sạn giúp họ đánh điện thoại liên lạc với Trương Huyền và Nhiếp Hành Phong, nhưng điện thoại của những người khác có thể gọi ra, lại đều không kết nối được đến người họ quen, dùng cả cách gửi tin nhắn, cũng biệt tăm biệt tích như thế.

Tình hình Tạ Phi trong mấy ngày này càng lúc càng nặng, hắn như nhớ ra gì đó, nói liên miên lải nhải về chuyện kiếp trước của mình cho mọi người, nói mình là ông chủ cửa tiệm quan tài kia, không biết tại sao lại giết hại từng người một từ vợ, con gái cho đến người làm thuê trong tiệm, nhét vào trong quan tài, nên giờ báo ứng đến rồi, vợ con kiếp trước của hắn tới tìm hắn báo thù, không ai trốn thoát được.

Để giúp Tạ Phi cởi bỏ áp lực, Chung Khôi cố ý mượn mạt chược của khách sạn về chơi, không ngờ hoàn toàn phản tác dụng, một ván nhất đồng quy tây khiến tâm trạng của hắn càng căng thẳng hơn, còn liên lụy đến người khác, huynh đệ Ngân Bạch im miệng không nói, Tố Vấn cũng như đi vào cõi thần tiên, chẳng biết nghĩ cái gì.

Y đành phải mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc: “Các anh nói lời Tạ Phi có thật không?”

“Hẳn là hắn không cần phải nói dối.”

Hình như là vậy, nhưng luôn cảm thấy là lạ chỗ nào, Chung Khôi quay đầu nhìn Tố Vấn, Tố Vấn trong trạng thái hồn lìa khỏi xác, hoàn toàn không chú ý đến đối thoại của họ, y đành hỏi: “Anh làm sao vậy? Từ sau khi đến vẫn luôn không yên lòng.”

“Nhất định là đang nghĩ đến Sơ Cửu.” Ngân Bạch nghịch đuôi hắc xà trong tay, cười nói.

“Không phải.” Tố Vấn lấy lại tinh thần, nghe câu nói đùa của Ngân Bạch, mặt y hơi đỏ lên: “Ta chỉ muốn nhớ lại một vài chuyện, cảm thấy có chút mê muội.”

Ngày đó sau khi bị ánh sáng trắng của phệ hồn kính chiếu phải, linh thức nào đó của y hình như bị đánh thức, một vài ký ức mơ hồ hiện lên, giống như bản thân từng trải qua, lại vừa giống lần đầu tiên gặp, cảm giác quen thuộc mà xa lạ quấn quanh y, khiến y không thể tự thoát khỏi, dường như đó là một cánh cửa cấm kỵ, rõ ràng trong tầm tay, lại bởi vì kiêng kỵ nào đó mà không dám mở ra.

“A, nhất định là những việc trải qua lần này tình cờ kích thích trí nhớ của anh hồi phục lại!”

“Hồi phục ký ức gì?”

Phát giác mình nói lung tung, Chung Khôi che miệng nhìn hai bên: “Đến giờ ăn cơm rồi, các anh muốn ăn gì? Tôi đi gọi.”

Y chạy đi lấy thực đơn, hành động giấu đầu lòi đuôi, Tố Vấn nhịn không được hỏi Ngân Bạch: “Các ngươi có phải đang giấu ta gì không?”

“Không có, chúng ta đều là người ngoài, cho dù biết một ít cũng đều là sơ qua.” Ngân Bạch vuốt ve lưng hắc xà, lười biếng nói: “Rất nhiều nghi hoặc cần chính ngươi tự mình giải đáp.”

Tố Vấn cau mày, nhìn về phía ngoài cửa sổ, khí trời rất tốt, ráng hồng phía xa xa chiếu lên kính thủy tinh, khiến y lần đầu phát hiện ra màu hồng này lại đẹp đến mức khiến người ta lóa mắt, bảo kiếm treo trên tường dưới nắng chiều lấp lánh rực rỡ, dẫn dắt y đứng lên, đi tới phía trước bảo kiếm.

Đây chỉ là bảo kiếm trang trí, thân kiếm khá ngắn, ngay cả mũi kiếm cũng chưa mở, trên vỏ kiếm khảm rất nhiều châu báu mô phỏng, là đồ trưng bày rất lộng lẫy, nhưng chẳng có chút giá trị thực dụng nào, Tố Vấn đưa tay muốn sờ thanh kiếm kia, nhưng sau khi ngón tay đến gần lại theo bản năng rụt về.

“Sao ở đây lại có kiếm?” Y lầm bầm hỏi.

“Vẫn treo suốt mà, ông chủ khách sạn thích đồ trang trí, mỗi phòng đều treo mấy thứ loại này, có lẽ anh không chú ý thấy chăng?”

Chung Khôi cầm thực đơn qua, thuận miệng nói, họ thuê ba phòng, nên rất rõ bài trí của khách sạn. Có điều mọi người bình thường hầu như đều làm ổ trong một phòng, để đề phòng lúc xảy ra chuyện lại không cách nào trông nom lẫn nhau.

Nói vậy cũng có lý, mắt y không tốt, nên đối với vật thể cố định độ nhảy cảm không cao, Tố Vấn quay đầu lại, thấy Chung Khôi cùng huynh đệ Ngân Bạch đang lật thực đơn, liền nói: “Tôi gọi một bát mỳ chay là được rồi.”

“Hình như anh không muốn ăn uống gì.” Chung Khôi ghi lại cho y: “Cơ mà khẩu vị của tôi rất tốt, tôi quyết định ăn hết một lần toàn bộ món chiêu bài của khách sạn năm sao này.”

“Vậy ta gọi hai phần bò bít tết hạng sang.”

“Gọi thêm bát mỳ kiểu Nhật không? Mỳ chỗ này nhìn có vẻ không tệ.”

“Thêm một nồi lẩu là được, mùa đông cần tẩm bổ.”

Đối thoại hăng hái bừng bừng, khiến Tố Vấn nghi ngờ họ giờ không phải là bị vây khốn, mà là đang đi du lịch, hỏi: “Gọi nhiều vậy, mấy người ăn hết không?”

“Được hưởng thụ, thì sao phải chịu khổ chứ?” Gọi đồ ăn xong, Ngân Bạch đẩy thực đơn ra, thoải mái nói: “Dù sao không phải ta bỏ tiền.”

“Cũng không phải tôi.” Chung Khôi giơ tay.

Ánh mắt hai người nhìn về phía Tố Vấn, Tố Vấn vội vàng lắc đầu, y bình thường lại không cần dùng đến tiền, nên trên người chỉ mang theo ít tiền lẻ thôi.

“Hở? Vậy chúng ta dùng tiền của ai?”

Chung Khôi vừa dứt lời, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng hô: “Tôi!”

Y quay đầu lại, thấy Tạ Phi đã tỉnh, lảo đảo đứng lên, đang muốn hỏi hắn có tiền đài thọ à? Liền thấy Tạ Phi đưa tay chỉ vào hướng đối diện, lớn tiếng nói: “Là tôi giết các người, tới tìm tôi báo thù đi, tới đi!”

Chung Khôi theo hướng hắn chỉ nhìn lại, góc tường bên kia trống không, Tạ Phi lại giống như nhìn thấy gì, gào to xông lên, móc đạo bùa vỗ loạn một trận, hoa chân múa tay một lúc lâu mới dừng lại, quay đầu hài lòng nói: “Oán linh đi rồi.”

Trên mặt hắn nổi lên nụ cười, dưới ánh tà dương nụ cười chiếu ra bóng mờ rõ ràng, cộng thêm mất ngủ dẫn đến vành mắt thâm quầng, khiến hắn thoạt nhìn khác hẳn bình thường, Chung Khôi rùng mình một cái, nhìn những người khác, nhỏ giọng nói: “Tôi có thể nói tôi hoàn toàn không nhìn thấy đồng loại của mình không?”

Chung Khôi không nhìn thấy, những người khác lại càng không thấy được, Ngân Bạch cho rằng tinh thần Tạ Phi xuất hiện vấn đề, nếu oán linh cường đại đến mức có thể theo đến đây, họ không thể một chút cảm nhận cũng không có.

Tạ Phi ngủ một giấc, lại xua đuổi được oán linh, tâm trạng ôn hòa xuống, thấy thực đơn trên bàn, hỏi: “Mấy người đều gọi gì rồi? Gọi thêm cho tôi một phần.”

Hắn nói xong, cả buổi không thấy đáp lại, bỗng nhiên vạt áo bị kéo, hắn cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy bé gái máu me đầy mặt, bím tóc của bé gái được tết rất dài, máu từ trên bím tóc từng giọt từng giọt nhỏ xuống, một âm thanh non nớt nói với hắn: “Ba, đi theo con.”

Tạ Phi sợ quá quát to một tiếng, đẩy bé gái ra, chính hắn cũng vì dùng sức quá mạnh mà lắc lư về phía sau, phía sau có người nâng hắn lên, xúc cảm lạnh như băng khiến hắn giật mình, run rẩy nơm nớp quay đầu lại, liền thấy người phụ nữ áo trắng tóc dài rủ xuống đất kia.

Trong trí nhớ đây là vợ của hắn ở kiếp trước, cũng bị hắn giết chết, bị đôi mắt đen ngòm kia nhìn chằm chằm, Tạ Phi nghe thấy tiếng bốp bốp, mỗi một phát đập, liền truyền đến tiếng sọ bị đánh vỡ, màng tai bị chấn động phát đau, hắn không nhịn được kêu to, đồ trên bàn trà bị hắn hất đổ, rơi đầy xuống đất.

Chung Khôi vừa rồi kéo áo Tạ Phi chỉ muốn hỏi hắn ăn gì, ai ngờ phản ứng của hắn dữ dội như vậy, thấy hắn có xu thế phát điên, hai tay vung vẩy loạn xạ, chỉ cần đụng vào đồ, liền cầm lên ném ra, vội vàng nhảy lên né tránh, kêu: “Thằng cha này điên rồi sao?”

“Chắc chắn hắn thấy được thứ chúng ta không thấy.”

Ngân Bạch vừa nói xong, một thứ đồ sứ men xanh liền nện về phía hắn, hắn nghiêng người né ra, Ngân Mặc nói: “Hoặc là hắn hoàn toàn coi chúng ta là oan hồn tới lấy mạng.”

Thấy Tạ Phi thỉnh thoảng tấn công họ, thỉnh thoảng lại tấn công vào chỗ hoàn toàn không có người, một phòng khách đẹp đẽ rất nhanh đã trở thành một đống hỗn độn, Ngân Bạch than thở: “Cũng có thể, không ngờ pháp thuật của tên này chẳng ra sao, mà lực phá hoại lại rất mạnh.”

Lúc này Tạ Phi hoàn toàn không nghe thấy họ nói gì, trong tai hắn chỉ có tiếng bốp bốp và tiếng phụ nữ kêu gào, không ngừng lặp lại ba chữ “Tạ Bảo Khôn” kích thích hắn gần như phát điên, hắn thấy xung quanh ngoài đứa bé gái và người phụ nữ, còn có thêm rất nhiều khuôn mặt âm trầm, mỗi một khuôn mặt đều bầm đen dữ tợn, chứng tỏ chúng từng chết thê thảm thế nào.

Bị vây vào giữa, hắn dường như quay trở về tình cảnh bị nhốt trong tiệm quan tài, mỗi con quỷ đều không cam lòng buông tha hắn, muốn kéo hắn vào địa ngục, điều này ngược lại khơi dậy ham muốn được sống của hắn, theo bản năng móc đạo bùa ném bừa, trong miệng không ngừng niệm chú, làm ra thủ quyết giết quỷ hướng về phía lũ quỷ mị.

Lũ ác quỷ hành hạ khiến Tạ Phi gần như sụp đổ, nhưng những người khác trong phòng lại không cách nào đồng cảm, họ chỉ hấy một mình Tạ Phi đang nổi đóa. Vì hắn dùng bùa và niệm chú lung tung, khiến cho cuồng phong cuốn lên trong phòng, đồ sứ bài trí rơi khắp nơi, Tố Vấn và huynh đệ Ngân Bạch rất khó chịu, vậy mà Tạ Phi vẫn coi họ thành ác quỷ, thỉnh thoảng xông tới tấn cong.

Pháp thuật Tố Vấn không bằng Ngân Bạch, binh khí roi mềm đã bị mất ở tiệm quan tài, bị hắn ép cho liên tiếp lùi về phía sau, gắng gượng tránh đạo bùa, bảo kiếm trang trí trên tường lại bị cương khí chấn động, chợt phóng về phía y, Ngân Bạch kịp thời bắt được vỏ kiếm, nhưng không ngờ thân kiếm dưới sự lôi kéo của sức mạnh tự động bắn ra, chớp mắt đã áp sát mặt Tố Vấn.

“Cẩn thận!”

Trong tiếng kêu sợ hãi của Chung Khôi, Tố Vấn giơ tay lên, lúc thân kiếm gần cắt ngang về phía mình khó khăn lắm mới bắt lại được, động tác chuẩn xác đến mức khiến những người khác đồng loạt giật mình.

Bảo kiếm chưa mở lưỡi, nhưng lớp ngoài mạ một tầng ánh sáng, mắt Tạ Phi bị ánh sáng chiếu đến, động tác điên cuồng nhất thời dừng lại, Tố Vấn cầm ngược chuôi kiếm, thân kiếm đặt lên cổ Tạ Phi, lạnh giọng quát: “Tránh ra!”

Tiếng quát trong trẻo lạnh lùng dễ dàng áp đảo ác quỷ đang kêu gào quẩn quanh bên tai Tạ Phi, hắn hoảng hốt nhìn về xung quanh, theo ánh mắt hắn, Tố Vấn kinh ngạc phát hiện trên hai tay hai chân hắn lại đang treo mấy bóng quỷ đen thùi lùi, có con còn bóp chặt cổ hắn, mỗi bóng quỷ đều rất mơ hồ, nhưng dáng dấp biểu tình lại đều giống hệt Tạ Phi. Trong tiếng kêu gào của chúng, vẻ mặt Tạ Phi lại rơi vào hoang mang, Tố Vấn sợ hắn lại bị mê hoặc, hai tay cầm kiếm, bổ xuống cánh tay hắn!

“Đừng giết anh ta!”

Lời của Chung Khôi còn chưa dứt, liền phát hiện một kiếm kia đâm về bên cạnh Tạ Phi, Tố Vấn theo sát vung thêm mấy kiếm, đâm vào mấy bóng quỷ vây quanh người Tạ Phi, lại đá một cước vào chính giữa ngực hắn, lúc Tạ Phi ngã xuống, bóng quỷ treo trên cổ hắn bị đánh văng ra, Tố Vấn đuổi lên trước chém một kiếm, cho đến khi toàn bộ bóng quỷ biến mất.

Y hạ kiếm quá ác, mỗi kiếm lại không rời quanh thân Tạ Phi, đá một cước cuối cùng kia càng tàn nhẫn, thấy Tạ Phi cả buổi không đứng lên được, Chung Khôi cũng cảm thấy đau thay hắn, lấy cùi chỏ huých huých Ngân Bạch, nhỏ giọng hỏi: “Lang Bạch Bạch có phải bị Tạ Phi lây bệnh điên không?”

“Không, hắn chỉ đang nói cho chúng ta biết, sau này ngàn vạn lần đừng đắc tội hắn.”

Nhờ thần uy đại hiển của Tố Vấn mà nguy hiểm được hóa giải, thấy đạo bùa rơi ở xung quanh, Tố Vấn thấy chướng mắt, vung kiếm chém chúng thành mấy mảnh, sau đó cắm mũi kiếm xuống đất, ào ào thở dốc.

“Tố Vấn, anh thật lợi hại!”

Chung Khôi chạy tới, giơ ngón cái về phía Tố Vấn, nhưng dưới ánh mắt rét lạnh của y lại lặng lẽ thu ngón tay về, Tố Vấn không giống với bình thường, ngay cả màu đồng tử cũng chói mắt hơn rất nhiều, căm hận nói: “Ta hận nhất người tu đạo!”

“Nhìn ra được, nhìn ra được.”

Chung Khôi kéo hai vai Tạ Phi, từ từ kéo hắn đến vị trí an toàn bên cạnh, Tạ Phi bị giày vò một phen, thần trí lấy lại thanh tỉnh, được Chung Khôi đỡ ngồi xuống, lát sau, nói: “Tôi nghĩ thông suốt rồi.”

“Cái gì?”

“Điểm ngọn nguồn của tất cả tội ác đều ở tiệm quan tài Tạ Ký, nên bất kể tôi sợ thế nào tránh né ra sao, đều không trốn được, tôi nghĩ đến lúc cần phải chính thức đối mặt rồi.”

Trong lời nói tràn ngập mệt mỏi, lại không thiếu ý giải thoát, Chung Khôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tạ Phi, không giống đang nói đùa, quay đầu nói với Tố Vấn: “Hình như anh đánh anh ta choáng váng rồi.”

Tố Vấn vẫn giữ tư thế chân sau điểm xuống đất, lời của Chung Khôi khiến y lấy lại tinh thần, đôi mắt đảo qua bảo kiếm nắm chặt trong tay, ánh sáng trên thân kiếm lay động khiến tim y đập mạnh một hồi, hoảng hốt nghe bên tai có một thanh âm quát to: “Không được dùng kiếm, bằng không ta sẽ giết ngươi!”

Độ chấn động do giọng nói quen thuộc mang đến khá mãnh liệt, Tố Vấn sợ hãi, theo bản năng hất tay ném kiếm ra, Ngân Bạch thấy nét mặt y kỳ quái, vội vàng tới đỡ y, Chung Khôi cũng muốn tiến tới hỏi, nhưng sau khi Tạ Phi nói xong liền đi thẳng ra ngoài, Chung Khôi sợ hắn đi lung tung, đành phải đuổi theo, ở cửa la lên với Ngân Bạch: “Trông nom Tố Vấn cho tốt, ta sẽ quay lại ngay.”

Đợi y dặn dò xong đi ra ngoài, Tạ Phi đã vào thang máy, cửa thang máy vừa vặn đóng lại lúc y xông ra, Chung Khôi tức giận đấm cửa, nhìn số tầng, chấp nhận số phận chạy tới cầu thang bộ, theo cầu thang một đường đuổi xuống.

Cũng may Chung Khôi không phải nhân loại, tốc độ chạy có thể điều chỉnh thông qua ý thức, y đuổi tới tầng một, liền thấy Tạ Phi vừa mới từ cửa xoay đi ra ngoài, vội vàng đẩy cửa lao ra khỏi tòa nhà khách sạn, xung quanh có thể nhìn thấy đều là cảnh vật giống nhau, xa xa vẫn là một màn sương mù mờ mịt, sương mù dày đặc tựa như một bức tường kết giới tự nhiên, xuyên qua rừng cây rất um tùm, vây họ vào giữa, người bên ngoài có thể tiến vào, họ lại không cách nào ra ngoài được.

“Tạ Phi, rốt cuộc anh muốn đi đâu?” Thấy bóng người trong sương mù, Chung Khôi đuổi tới.

Lần này Tạ Phi không tránh y, dừng lại chờ y đến gần, nói: “Đi kết thúc tiền oán.”

Từ lúc tới nơi này, lần đầu tiên Tạ Phi biểu hiện bình tĩnh như vậy, Chung Khôi hơi không ích ứng, hỏi: “Anh có thể ra ngoài sao? Nơi này chúng ta đã thử qua rất nhiều lần, nếu có thể đi, đã sớm ra ngoài rồi.”

“Tôi không biết, tôi nghĩ cứ phải thử một lần xem sao, tôi không thể trốn cả đời ở chỗ này…”

Mặt Tạ Phi ẩn trong hoàng hôn, khiến Chung Khôi cảm thấy bản thân sự hiện hữu của hắn đã chập chờn như sương mù, lo hắn sẽ biến mất, vội vàng đưa tay nắm tay áo hắn, nói: “Thì có vấn đề gì chúng ta có thể cùng nhau giải quyết mà.”

“Có một số việc cần tự mình đối mặt, vừa rồi Tố Vấn khiến tôi hiểu được một chuyện, thì ra toàn bộ quỷ dữ đều đến từ nội tâm của tôi, đây mới là điều đáng sợ nhất.” Tạ Phi đẩy tay Chung Khôi ra: “Lần đầu tôi học đạo đã từng nghe trưởng lão nói đến siêu độ, siêu độ cũng không nhất định dành cho cô hồn dã quỷ, cũng có thể là siêu độ bản thân, giờ tôi muốn quay về tiệm quan tài để siêu độ chính mình.”

Chung Khôi nghe đến u mê: “Vậy nếu không siêu độ được thì sao?”

“Cùng chết.”

“Không cần phải tàn nhẫn như vậy chứ?”

“So với bị oan hồn bức điên hoặc tự sát, kết quả cùng chết có lẽ tốt hơn.”

Tạ Phi nói xong xoay người rời đi, Chung Khôi lấy lại tinh thần, kêu lên: “Nhưng anh phải đi thế nào đây? Đợi tôi chút!”

Y đuổi theo bóng dáng Tạ Phi chạy vào màn sương, nhưng rất nhanh đã phát hiện Tạ Phi biến mất, y vòng qua vòng lại rất lâu ở xung quanh cũng không tìm thấy, ngược lại lần nào cũng thuận lợi quay về cửa khách sạn. Chạy tới chạy lui mấy lần như thế, sau một lần nữa nhìn thấy tấm biển chúc bình an của khách sạn phía trên tòa nhà, y rốt cuộc từ bỏ, cất bước đi lên cầu thang khách sạn.

Một cái lông đuôi chim lướt qua trước mắt Chung Khôi, y không để ý, tiếp tục đi về phía trước, lông chim phấp phới trong gió, theo gió lần thứ hai bay về phía y, dính lên đầu vai, theo y cùng đi vào khách sạn.

Trong phòng khách, nhờ Ngân Bạch trấn an, sắc mặt Tố Vấn khá hơn nhiều, nhưng vừa rồi bị đạo thuật của Tạ Phi dày vò một phen, cả phòng loạn như bão quét, tưởng tượng ra vẻ mặt kinh ngạc người phục vụ lộ ra khi tới quét dọn, Chung Khôi thở dài.

Hy vọng mọi thứ đừng trở nên tệ hơn.

Nghe Chung Khôi kể lại xong, Ngân Bạch rơi vào trầm tư, hồi lâu mới nói: “Biết đâu hắn thật sự ra khỏi kết giới này nhỉ.”

“Ngươi cũng cảm thấy anh ta sẽ không sao?”

“Hắn có sao hay không ta không biết, nhưng ít ra so với bị vây trong tâm ma không thể tự thoát khỏi thì tốt hơn nhiều, Tố Vấn nói y chém rơi bóng quỷ bám trên người Tạ Phi, những cái bóng này dáng dấp đều giống hắn như đúc.” Ngân Bạch nói: “Ta nghĩ hẳn đây không phải là bóng quỷ, mà là tâm ma của Tạ Phi, tâm ma sinh sôi, nên hắn nhìn thấy những thứ chúng ta không thấy được, đạo bùa chú ngữ đều vô dụng, mà đến khi những cái bóng này nhiều đến mức không thể khống chế, Tạ Phi cũng sẽ bị nuốt sạch.”

Thì ra là vậy, thảo nào vừa rồi Tạ Phi nói tất cả quỷ đều đến từ nội tâm hắn, xem ra hắn cũng nhìn rõ chân tướng này.

“Lẽ nào những gì Tạ Phi trải qua không phải là ảo giác của anh ta?”

“Xem cái này.”

Ngân Bạch lấy mấy tờ giấy in bên cạnh đưa cho Chung Khôi xem: “Đây là tư liệu lúc trước ta nhờ phục vụ tìm, hắn vừa đưa tới, tiệm Tạ gia đúng là có tồn tại, nhưng là cách đây hơn ba mươi năm, sau đó nam chủ nhân của cửa hàng giết cả nhà, bản thân cũng thắt cổ tự sát, hắn ta tên là Tạ Bảo Khôn.”

Chung Khôi theo bản năng ngắm nhìn bốn phía: “Phục vụ đến đây nhìn tình trạng chỗ này, phản ứng nhất định rất giật mình đúng không?”

“So với gặp quỷ thì khá hơn chút.”

Nghe Ngân Bạch chế giễu, Chung Khôi xem tư liệu chuyện lạ người phục vụ tra được trên mạng, thất thanh nói: “Thì ra cảnh tượng chúng ta nhìn thấy trong kính chiếu yêu cũng từng xảy ra ở kiếp trước của Tạ Phi, anh ta chỉ đang lặp lại hành vi của kiếp trước?”

“Đúng, Tạ Phi có lẽ chính là Tạ Bảo Khôn chuyển thế, nhưng người bị hắn giết chết lại bởi vì oán niệm mà không thể luân hồi, một mực quanh quẩn bồi hồi trong tiệm quan tài, mà có người tìm Tạ Phi tới đuổi quỷ liền thành thời cơ, thế là người quỷ gặp nhau, vòng quay báo thù bắt đầu chuyển động, sau khi trải qua từng trận sợ hãi, Tạ Phi nhớ lại chuyện cũ đời trước, cho đến lúc tâm ma xuất hiện.”

“Nói cách khác Tạ Phi tháo bỏ tâm ma, là có thể ra ngoài, vậy chúng ta cũng có thể chứ?”

“Nói trên lý thuyết là như thế, nhưng tâm ma của chúng ta là gì? Ta cảm thấy mình không có.”

“Ta hình như cũng không.”

Việc này Chung Khôi không giải đáp được, quay đầu rất khâm phục nhìn Tố Vấn: “Tố Vấn anh thật lợi hại, sao anh thấy được tâm ma của Tạ Phi?”

Y đưa tay khua khua trước mắt Tố Vấn, luôn cảm thấy cặp nhãn đồng kia trong suốt sáng sủa, không giống tình trạng mù mờ lúc trước.

“Tôi cũng không biết, chỉ… nhìn thấy như vậy.” Tố Vấn hơi hoảng hốt, gục đầu xuống nhỏ giọng nói.

Cảm nhận duy nhất của y là nhìn đồ vật không tệ như lúc trước nữa, nếu tới gần thêm một chút, y có thể nhìn thấy rõ ràng tướng mạo đối phương, thị lực giống như theo ký ức khôi phục từng chút một, y lại không vui vẻ như trong tưởng tượng, trái lại cảm thấy sợ hãi, bên tai vẫn luôn quẩn quanh tiếng quát của Sơ Cửu.

“Không được dùng kiếm nữa! Bằng không ta phải giết ngươi!”

Giọng nói kích động tàn nhẫn, tràn đầy sát khí, nhưng trong trí nhớ, Sơ Cửu cho tới giờ chưa từng nói với y như vậy, trừ phi đây không phải là ký ức hoàn chỉnh của y.

Tố Vấn lại thất thần, Chung Khôi cùng Ngân Bạch nhìn nhau, cố ý hắng giọng, nói: “Vậy chúng ta trước tiên cứ mặc kệ tâm ma với Tiêu Lan Thảo, giống Tạ Phi, tự mình thử đi ra ngoài.”

“Nhưng trước đây đã thử qua nhiều lần rồi, đều vô ích.” Ngân Bạch nói: “Ta nghĩ có lẽ chúng ta bỏ quên một vài yếu tố then chốt, ngọn nguồn toàn bộ sự kiện kỳ thực nằm ở tiệm quan tài.”

“Giống như cánh cổng bị khóa, chỉ cần lấy được chìa khóa, là có thể thuận lợi mở ra.” Đột nhiên nói chen vào xong, lại ngẩng đầu nhìn về họ: “Vậy chìa khóa ở nơi nào?”

Vấn đề này rất khó trả lời, mọi người đang suy tư, lông đuôi chim đang dính trên đầu vai Chung Khôi tự động bay lên, lững lờ trong không trung, giống như có gió thổi, vẫn không hề rơi xuống. Ngân Bạch chú ý thấy, đưa tay muốn đỡ lấy nó, nó lập tức bay đi, trôi đến nơi khá xa.

Căn phòng quá lộn xộn, sự tồn tại của lông chim thoạt đầu không làm Chung Khôi chú ý đến, nhưng theo nó bay lượn trong màn đêm, ký ức chuyến đi tới Phong Đô được đánh thức, Chung Khôi thất thanh kêu lên: “Ưng con!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.