Thiên Sư Chấp Vị

Quyển 3 - Chương 1




Đêm khuya, Niếp Hành Phong thư thái tắm nước nóng xong, rót một cốc rượu đỏ, đi vào phòng khách mới vừa bật TV thì tiếng chuông cửa vang lên.

Anh đi tới cửa nhìn xem mắt mèo, trợ lý Trương Huyền của anh đang cười hì hì đứng ở bên ngoài.

Nghĩ đến số phận bi thảm các đồ vật sa hoa trong nhà sắp gặp phải mấy lá bùa độc hại, Niếp Hành Phong do dự một lúc mới mở cửa.

“Đã trễ thế này, có chuyện gì sao không nói ở công ty? Cậu tới nhà của tôi làm gì?”

“Công ty có cung cấp chổ ở cho nhân viên không?”

Trương Huyền đẩy ông chủ của mình ra, kéo theo một cái túi du lịch ngông nghênh đi vào phòng.

“Cái gì?”

“Tôi nói – chủ tịch, bởi vì anh keo kiệt, không tốt, độc tài, nên tháng này tôi không thể giao tiền nhà đúng hạn, cho nên bị chủ nhà hồ ly của chúng tôi đuổi ra khỏi nhà , tôi hiện tại ngay cả tiền ở tạm khách sạn cũng không có, đành phải đến chỗ này nương tựa anh vậy.”

“Cậu không phải có rất nhiều bằng hữu sao?”

“Đúng vậy, có điều là người thì không có mấy. Hơn nữa, bởi vì anh mà tôi mới nghèo túng thành thế này, tôi không đến tìm anh thì tìm ai? Làm phiền, tránh đường.”

Trương Huyền nói chuyện nhưng không chậm trễ làm việc, mở túi du lịch ra, lấy đồ dùng sinh hoạt đặt tới những nơi thích hợp, đồ đáng răng rửa mặt để vào toilet, Niếp Hành Phong đi theo sau muốn hỏi, còn chưa mở miệng chén rượu cầm trong tay đã bị đoạt mất, Trương Huyền ngửa đầu uống sạch, có vẻ thích nâng cốc lại trả lại cho anh.

“Thật là khát, lấy cho tôi thêm một ly nữa.”

Hóa ra là bởi vì không có tiền lương nên bị đuổi ra khỏi nhà, bất quá việc này hình như là không liên quan gì đến mình mới đúng? Ai bảo cậu ta không xin phép trước, bị tài vụ cho là nghĩ làm không có phép cũng là bình thường.

Không thèm chấp nhặt với trợ lý của mình, Niếp Hành Phong đi đến quầy rượu một lần nữa rót thêm một chén, sau khi quay lại phát hiện Trương Huyền đã vào phòng ngủ, thả người nhào lên giường, vừa lòng hô to: “Không hổ là giường King Size, thật thoải mái.”

Niếp Hành Phong dựa người vào khung cửa, từ từ hỏi: “Thật thoải mái đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Cái giường này là tôi đặt làm từ bên Đức, có thể mất đến nửa năm tiền lương của cậu; còn có chén rượu này, đủ để cậu làm nửa tháng để trả.”

Trương Huyền ngẩng đầu, tỉnh táo nhìn anh, hỏi: “Có ý gì?”

“Ý là cậu muốn ngủ trên cái giường này cũng được, Có điều tháng sau, rồi tháng sau nữa tiền lương có thể đều phải tốn thành phí trọ ở đây. . . . . .”

Thấy hoa mắt, Trương Huyền nhanh chóng thoát ra khỏi phòng ngủ.

“Hì hì, chủ tịch, anh tuy rằng là giai cấp bóc lột, nhưng cũng sẽ không đến nổi không có tình nghĩa đúng không, nằm thử một chút anh sẽ không tính tiền tôi đúng không? Còn có chén rượu này, tôi cũng là uống phần còn lại của anh, nói ra thì là gián tiếp hôn môi, tôi còn là rất có gánh nặng tâm lý, dù sao chúng ta môn bất đương hộ bất đối (câu này ngược nghĩa với câu môn đăng hộ đối ấy.Từ đương và từ đăng trong tiếng trung là từ biến âm. Nói dễ hiều hơn là hai anh không môn đăng hộ đối). . . . . .”

“Câm miệng!”

Mấy ngày hôm trước kiểm tra sức khoẻ, bác sĩ nói huyết áp anh có chút hơi cao – có thể không cao sao? Cả ngày ở cùng với tiểu thần côn ngu ngốc này, anh không hộc máu là đã tốt lắm rồi .

Niếp Hành Phong buông chén rượu, dùng sức xoa xoa hai bên huyệt Thái Dương, Trương Huyền thấy thế, vội tiến lên tự động xung phong: “Anh đau đầu? Không sao, tôi lấy cho anh một tấm bùa giảm đau, bảo đảm ngăn ngừa được cả bệnh.”

Chiêu tài miêu của cậu ngàn vạn lần không thể có việc gì, thân mình cường tráng mới có thể kiếm tiền vào bảo khố được, tuy rằng keo kiệt một chút, có điều anh ta đại nhân đại lượng, sẽ không so đo.

“Ngừng!”

Niếp Hành Phong lập tức nâng tay ngăn Trương Huyền tới gần. Ở chung lâu, anh thật sự rất hiểu biết những thói hư tật xấu của Trương Huyền, nếu lấy lá bùa giảm đau này dùng, sáng mai trên bàn làm việc của anh nhất định sẽ xuất hiện hóa đơn. Cho tới bây giờ trong ngăn kéo của anh đã đầy một đống hóa đơn, nếu để cho ông nội biết anh thiếu nợ nhiều như vậy chưa trả, chỉ sợ một cước đá anh ra tận ngoài vũ trụ lữ hành.

Niếp Hành Phong chỉ tay vào một khách phòng ở đối diện, “Ngủ gian phòng kia, phụ trách một ngày ba bữa cơm, cấm đàm thần luận quỷ, lớn tiếng ồn ào, dán bùa lung tung. Đồng ý thì tôi thu nhận cậu.”

Điều kiện thật là hà khắc, mỗi một cái với cậu mà nói đều như khổ hình.

Đôi lông mày xinh đẹp của Trương Huyền nhăn lại , nghĩ đến tình cảnh trước mắt, đành phải miễn cưỡng gật đầu, thở dài: “Tổ sư gia, trên đời này có bùa chú nào nhanh chóng trở thành người giàu có hay không a?”

Trương Huyền cứ như vậy bị bắt ở lại, hơn nữa phi thường may mắn chính là giao ước một ngày ba bữa cơm, ở ngày hôm sau Niếp Hành Phong liền tự động giải trừ, bởi vì nếu ăn cơm do Trương Huyền làm thì còn phải uống thêm mấy chục viên thuốc dạ dày, Niếp Hành Phong cảm thấy được vẫn là tự mình nấu cơm thì sáng suốt hơn.

“Trương Huyền, cậu làm gì thế, việc nhà thuê người làm là được rồi, cẩn thận đừng để mệt mỏi quá.”

“Không sao, không sao, trẻ em nhà nghèo sớm đã phải làm việc nhà, việc này tôi từ nhỏ đã làm quen .” Trương Huyền phơi quần áo thực khiêm tốn nói.

“Anh hai có thể gặp gỡ cậu, thật sự là hảo phúc khí mà.”

Nghe được em trai đứng ở ban công bên cạnh nói đầy hâm mộ, Niếp Hành Phong tay cầm tờ báo rung lên, cười lạnh ra tiếng.

Chậm rãi khoác lác đi, đừng đem lời nói dối thổi lớn quá không cứu vãn nổi là tốt rồi. MuốnTrương Huyền giặt quần áo? Chỉ sợ cậu ta đến bây giờ ngay cả máy giặt dùng như thế nào cũng không rõ.

Chuông cửa vang lên, Trương Huyền hô: “Chủ tịch, đừng ngồi xem báo như mấy ông già thế, đi mở cửa a.”

Nghe trợ lý phân phó, Niếp Hành Phong đi mở cửa, đứng ở cửa làm em trai Trương Huyền – Hoắc Ly, một con tiểu hỏa hồ ly mới tu thành hình người, bên cạnh chân còn đặt một cái túi du lịch nho nhỏ.

Hình ảnh này giống như đã từng gặp qua.

“Niếp đại ca xin chào, em có thể vào không?”

Có loại cảm giác, để người tiến vào có thể là sau này mời mãi không chịu đi.

Bất quá Niếp Hành Phong đành chấp nhận, để cho Hoắc Ly vào, lại đi rót cho nó một cốc nước nho, chờ sau khi quay lại, liền phát hiện tiểu hồ ly đem đồ dùng sinh hoạt theo thứ tự lấy ra khỏi túi du lịch, quen thuộc xếp đặt ngăn nắp chỉnh tề.

“Bởi vì không có tiền, bọn em nghèo rớt mồng tơi, cho nên em bị Tiểu Bạch nhà em đuổi ra ngoài, hiện tại không có nhà để về.”

Hoắc Ly ngửa đầu nhìn Niếp Hành Phong, mắt đồng xinh đẹp nước mắt lưng tròng, “Niếp đại ca, em có thể giúp anh làm việc nhà, giặt quần áo, nấu cơm, làm ơn thương xót, thu lưu em đi.”

Ở trong đầu cố gắng tưởng tượng con mèo đen so với bàn tay lớn hơn không được bao nhiêu kia, Niếp Hành Phong cực độ hoài nghi độ chân thật trong lời nói của tiểu hồ ly.

Cũng may nhà ở đủ lớn, Niếp Hành Phong quyết định phát huy một chút tình yêu, dù sao cũng đã thu nhận một người, thêm một cũng không nhiều.

“Cám ơn niếp đại ca!”

“Không cần.”

Nếu sớm biết rằng không trả thù lao đổi lấy kết quả này, anh nhất định lúc đầu liền sảng khoái nhanh chóng đem tiền thanh toán hết đống hóa đơn.

Sáng sớm sau ngày thu lưu tiểu hồ ly, chuông cửa lại một lần nữa vang lên, Niếp Hành Phong mở cửa, phát hiện dưới chân sủng vật của Hoắc Ly ngồi chồm hổm – chính là con mèo đen tên là Tiểu Bạch.

Niếp Hành Phong để nó vào, hỏi: “Ngươi lại là bị ai đuổi ra khỏi nhà?”

“Ta tự đi. Bọn họ đều đi rồi, ta một người ở lại trong nhà còn không phải sẽ bị đói chết sao? Cho nên cứ tới đây . Chủ tịch, anh không ngại thu nhận một con miêu chứ?”

Tiểu Bạch nhảy lên sô pha, nhàn nhã bước, khí phái tao nhã làm cho Niếp Hành Phong cảm thấy được chính mình mới là đối tượng đòi thu nhận.

“Không, có điều ta rất tò mò ngươi là làm sao ấn được chuông cửa?”

Nó vứt một tờ giấy cho Niếp Hành Phong, anh mở ra vừa thấy, mặt trên xiêu xiêu vẹo vẹo viết một hàng chữ.

Anh chàng đẹp trai, làm ơn giúp ta ấn chuông cửa.

“Ta đem này tờ giấy đặt ở trên mặt đất, em trai anh nhìn thấy, liền vẻ mặt cười tủm tỉm giúp ta ấn chuông cửa.”

“Ngươi không có nói cảm ơn nó đấy chứ?”

Thần kinh em trai cũng không cường giống như vẻ ngoài, nếu nó nhìn thấy một con miêu nói chuyện với nó, nhất định sẽ ngất xỉu ngay.

“Đương nhiên là không, ta cũng không phải con hồ ly ngu ngốc kia.”

Tiểu Bạch một chút cũng không tự giác mình là sủng vật, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ châm biếm chủ nhân của mình.

Niếp Hành Phong ánh mắt đảo qua cổ nó, một viên ngọc màu xanh mượt mà trong sáng được xâu qua một sợi dây màu đỏ, đeo tại cổ nó, nếu không nhìn lầm, đó là viên ngọc anh đưa cho Trương Huyền.

Tiểu Bạch cúi đầu nhìn viên ngọc kia, “Là Trương Huyền tặng cho ta chơi mài móng, có điều ta cảm thấy được nó thích hợp làm trang sức để đeo hơn, nếu anh thích, ta tặng cho anh, xem như tiền thuê nhà.”

Niếp Hành Phong tức giận đến hàm răng cắn chặt.

Tiểu thần côn chết tiệt, cậu ta cư nhiên dám đem viên ngọc mình tặng cho con mèo này làm đá mài móng. . . . . .

“Trương Huyền!”

Thấy gia chủ mặt mày biến sắc, Tiểu Bạch lập tức chạy tới phòng khách, bên chổ Hoắc Ly đang ngồi ở sàn nhà chơi game.

“Chủ tịch, anh gọi tôi?”

Trương Huyền còn ở trong phòng bếp ăn cơm, nghe thấy tiếng kêu, vội bưng bát chạy tới.

Hít sâu hai lần, Niếp Hành Phong cố gắng để mình duy trì khí độ chủ tịch, bình tĩnh nói: “Cơm nước xong, cậu dọn dẹp tất cả các phòng, quần áo đều giặt sạch, sau đó là ba chiếc xe của tôi, rửa xe, lau xe, chùi đèn, buổi tối đi mua đồ ăn, Tiểu Ly và Tiểu Bạch đến đây, tôi nghĩ nên ăn mừng một chút.”

Trương Huyền nháy mắt mấy cái, đôi mắt xanh thẳm tràn đầy khó hiểu, “Hôm nay hình như là cuối tuần mà.”

“Cho nên tôi mới bảo cậu làm!” Vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, Niếp Hành Phong vẻ mặt nhe răng cười, “Cậu là trợ lý của tôi, cậu làm việc tôi rất yên tâm.”

“Vậy còn anh?”

“Tôi đáp ứng mang Tiểu Ly đi công viên trò chơi, chậm rãi làm, buổi tối tôi trở về kiểm tra.”

Sửng sốt hơn nữa ngày, Trương Huyền mới bộc phát ra một tiếng hét thảm: “Chủ tịch, anh là đồ giai cấp bóc lột độc ác!”

*******

Đầu tuần Niếp Hành Phong đến công ty, ngồi im lặng trong văn phòng, trong lòng thầm may mắn chính mình dự kiến trước, may là anh phải tạm thời rời đi một thời gian, trong khoảng thời gian này, trong nhà để cho ba kẻ dở hơi muốn làm gì thì làm.

“Chủ tịch!”

Cửa bị đẩy ra, Trương Huyền giống như gió vọt vào, chạy tới trước mặt Niếp Hành Phong, đưa hai vé máy bay điện tử cầm trong tay cho anh, con ngươi xanh tràn đầy ánh sáng hưng phấn.

“Anh sao biết tôi nghĩ đi du lịch Tokyo? Còn đặt vé trước? Ngày đi sắp tới rồi, cho dù anh nghĩ muốn làm cho tôi kinh hỉ, cũng nên trước tiên nói một tiếng, tôi có thiệt nhiều đồ vật này nọ muốn mua. . . . . .”

Niếp Hành Phong ra hiệu ngừng nói “Tôi khi nào thì nói muốn dẫn cậu đi du lịch?”

Trương Huyền nháy mắt mấy cái, “Không phải tôi?”

“Không phải là cậu không được đi du lịch, tôi phải đi Tokyo tham gia một hội chợ thương mại quốc tế.”

Niếp Hành Phong chỉ chỉ vé máy bay điện tử, trên đó viết tên thư ký Lý Đình. Lý Đình đã từng làm việc ở chi nhánh ở Tokyo, đối với nơi đó tương đối quen thuộc, cho nên lần này hành trình đi Tokyo là hai người bọn họ, căn bản không có việc của Trương Huyền.

“Vậy tôi thì sao?”

“Cậu? Cậu đương nhiên ở lại làm việc.”

Biết ngay là sẽ không dễ dàng trở nên tốt bụng như vậy mà, làm hại cậu mừng hụt một hồi. Trương Huyền chưa từ bỏ ý định, Ngay sau đó cố thuyết phục: “Chính là, chỉ có anh và Lý Đình hai người, cô nam quả nữ, thực dễ dàng gây ra chuyện xấu, không bằng để tôi đi, tốt xấu tôi cũng vậy trợ lý tổng giám đốc, nếu không, thêm cả tôi đi nữa cũng được mà, giúp hai người xách hành lý. . . . . .”

Niếp Hành Phong gỏ gõ mặt bàn, cắt ngang lời Trương Huyền, ” Tư liệu hội nghị sáng hôm nay của ban giám đốc, cậu chuẩn bị cẩn thận chưa?”

“Tư liệu gì?”

“Chính là tư liệu hội nghị tôi bảo cậu chuẩn bị cuối tuần trước! Cậu đừng có nói với tôi là cậu quên chưa làm đấy!”

Vừa dứt lời, Trương Huyền đã vèo một tiếng chạy trốn ra bên ngoài văn phòng, Ngay sau đó tiếng lẩm nhẩm lầm rầm vang lên.

Niếp Hành Phong cười khẩy, lấy tài liệu mà trước đó Trương Huyền giao cho anh từ trong ngăn kéo ra.

Tài liệu đã chuẩn bị tốt rồi mà cũng quên, người này làm trợ lý đúng là hồ đồ, còn muốn dựa vào tiền của công ty để đi du lịch? Để cho cậu ta đi, lịch trình chuyến đi còn không biết là ai thông báo cho ai.

Ngày xuất phát, Trương Huyền lái xe đưa Niếp Hành Phong và Lý Đình ra sân bay, vào đại sảnh, Niếp Hành Phong bảo Lý Đình đi quầy phục vụ xác nhận, anh mới vừa đặt vali hành lí xuống, đã bị Trương Huyền ôm cổ.

“Chủ tịch, tôi sẽ rất nhớ anh!”

Sân bay quốc tế to và rộng nơi nơi đều đứng đầy người, đột nhiên nhìn thấy hai thanh niên đẹp trai tuấn tú ôm nhau, đều ghé mắt lại xem, có mấy cô gái còn lớn mật đem điện thoại di động ra chụp ảnh.

Niếp Hành Phong hoảng sợ, nhỏ giọng nói: “Cậu làm cái gì vậy? Tôi bất quá chỉ phải đi có một tuần, rất nhanh sẽ trở lại. . . . . .”

“Chính là, một ngày không thấy, như cách tam thu, hic hic!”

Trương Huyền nước mắt nói đến là đến, đảo mắt một cái đôi mắt lam nhạt liền ngập đầy nước mắt, làm người ta thấy thương xót. Mắt thấy người xem càng lúc càng nhiều, Niếp Hành Phong cả khuôn mặt đều tái đi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hiểu rồi, lần sau tôi nhất định mang cậu đi, cậu buông ra được không?”

“Thật không?”

“Tôi lấy danh dự ra thề!”

Cũng không biết trải qua sự kiện ôm ấp lần này ở sân bay, mình không biết có còn danh dự hay không?

Lý Đình đi xác nhận quay lại, thấy chủ tịch và trợ lý thân mật ôm nhau, cô vẻ mặt xấu hổ nghĩ đến gần cũng không phải, tránh đi cũng không được.

Nghe xong Niếp Hành Phong thề, Trương Huyền vừa lòng buông tay ra, chạy đi kéo xe đẩy đặt hành lý đến, đem vali du lịch của hai người đặt lên đó, nói với Lý Đình: “Chủ tịch liền nhờ cô vậy .”

“Yên tâm.”

Trong lòng sớm nhận định bọn họ là một đôi, Lý Đình liên tục gật đầu, lại phi thường thông minh đẩy xe đẩy rời đi trước.

“Chủ tịch, ngươi còn có cái gì muốn nói với ta nói?”

Không có, anh hiện tại không có lời nào để nói. Niếp Hành Phong hữu khí vô lực ra hiệu hẹn gặp lại: “Hảo hảo làm việc, chờ tôi trở lại.”

Công đạo xong, anh xoay người bước đi, tiếp tục đứng đây đối mặt với ánh nhìn chằm chằm của mọi người, huyết áp nhất định lại tăng cao.

“Từ từ, từ từ!”

Mới đi được vài bước, Trương Huyền đột nhiên lại đuổi theo, kéo tay anh, đem ấn ký chữ S trên cổ tay cậu ta kề sát lên cổ tay anh, lại giơ ngón trỏ tay trái lên làm một ký hiệu kỳ quái, sau đó đem ngón trỏ đặt ở giữa cổ tay bọn họ.

“Thệ huyết đính ước, thật là lãng mạn nha. . . . . .”

Nghe được chung quanh mơ hồ truyền đến lời nói, Niếp Hành Phong có cảm giác nghĩ muốn ngất xỉu, cắn răng hỏi: “Trương đại tiên, cậu nhất định phải ở trong này khoe khoang đạo thần sao! ?”

“Lúc trước đã quên làm, hiện tại làm bù vào thôi. Anh đi lâu như vậy, tôi sợ một cái vòng tay phật châu không đủ dùng, giúp anh thêm chút bùa bảo vệ.”

“Tôi là đi tham gia hội chợ, không phải đi gặp quỷ!”

Bị Trương Huyền gây sức ép, Niếp Hành Phong nguyên khí mất đi hơn phân nửa, xoay người vội vàng rời đi, đầu cũng không dám quay lại.

Nhìn theo anh đi xa, Trương Huyền trên mặt lộ ra nụ cười giả tạo.

Vừa rồi cái ôm lúc chia tay hiệu quả không tồi, xem chiêu tài miêu về sau còn dám không dám bỏ rơi mình một người chạy đi ra nước ngoài chơi nữa không, tốt nhất tổ sư gia phù hộ làm cho anh ta gặp quỷ, cho anh ta biết mình quan trọng thế nào.

Trương Huyền xoay người rời đi, lấy một cái bình nhỏ từ túi quần ra, ném vào thùng rác gần đó.

“Thuốc nhỏ mắt này không biết Tiểu Ly mua ở đâu, hiệu lực quá mạnh, nhỏ có hai giọt mà nước mắt liền ngừng không được, lãng phí cảm tình. . . . . .”

*******

Tới sân bay đón người chính là người phụ trách chi nhánh Tokyo của tập đoàn tài chính Niếp thị – Hajimu Iyoshi, hơn bốn mươi tuổi, Niếp Hành Phong trước kia có tiếp xúc với ông ta vài lần. Nghe cấp dưới nói ông ta năm ngoái ông ta bị ung thư dạ dày, vài lần bệnh tình nguy kịch phải nằm viện, lúc này gặp mặt, Niếp Hành Phong thấy ông ta tinh thần khá tốt, căn bản không giống người bị bệnh nặng.

“Ông thân thể thế nào?”

“Cảm ơn chủ tịch quan tâm, tôi rất khỏe.” Hajimu Iyoshi vỗ vỗ ngực, sang sảng cười nói.

“Nói ra thì Lê tiên sinh thật sự là mạng lớn, bác sĩ thông báo là bệnh tình nguy kịch, thế nhưng vài ngày sau ông liền khỏi hẳn, chỉ có thể nói nhân loại vĩnh viễn có thể sáng tạo thần kỳ.”

Nói chuyện chính là Aota Shigeru người đi cùng Hajimu Iyoshi, là bạn tốt Niếp Hành Phong quen biết khi du học ở nước ngoài, hiện tại làm cảnh sát ở phòng điều tra chống tội phạm bạo lực của cục cảnh sát Tokyo. Bởi vì có quan hệ với Niếp Hành Phong, anh ta và Hajimu Iyoshi có quen biết với nhau, nghe nói Niếp Hành Phong đến Tokyo, lập tức liền đề nghị cùng nhau tới đón.

“Hành Phong, đã lâu không gặp!”

Aota Shigeru tiến lên nhiệt liệt ôm Niếp Hành Phong một cái, “Nghe nói cậu được gọi về làm việc ở trụ sở chính, chúc mừng.”

“Nghe nói cậu cũng quang vinh được thăng lên làm đội trưởng, tôi còn chưa kịp chúc mừng cậu.”

“Vậy cùng vui, đêm nay tôi làm chủ, mọi người không say không về.”

Vì có liên quan đến nghề nghiệp, Aota Shigeru có thể nói lưu loát tiếng Trung, anh ta cùng Niếp Hành Phong đi tới khách sạn làm thủ tục thuê phòng, đêm đó lại rủ bọn họ đi nhà hàng kiểu nhật gần đó dùng cơm. Lâu ngày gặp lại, Aota Shigeru không ngừng mời rượu, thấy Hajimu Iyoshi ai mời cũng không – cự tuyệt, Niếp Hành Phong có chút lo lắng.

“Ông bệnh nặng mới khỏi, không nên uống nhiều.”

“Chủ tịch, anh hiểu lầm , căn bản không phải cái gì bệnh nặng, chỉ là loét dạ dày thôi, hơn nữa đều đã bình phục, mọi người khó được có cơ hội gặp nhau, đêm nay nhất định phải uống vui vẻ, đến, tôi kính chủ tịch một ly.”

Niếp Hành Phong tửu lượng không tốt, bị Aota Shigeru cùng Hajimu Iyoshi không ngừng mời rượu, chỉ chốc lát sau bắt đầu ngà ngà say, tiếp theo lại bị kéo đi hát Karaoke, thừa dịp bọn họ hát vang, anh gọi điện thoại cho Trương Huyền.

“Cậu đang làm gì?”

[Làm việc, vì không để bị anh sa thải, tôi đang cố gắng tăng ca.]

Nhìn nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ, ở bên đó là mười một giờ, khó được gặp Trương Huyền chịu khó như vậy, Niếp Hành Phong không nghĩ quấy rầy cậu ta, nói: “Vậy là làm việc đi.”

[Di, cố ý gọi điện thoại về không phải có việc muốn phân phó sao? Nếu có cứ nói, tôi kiên quyết sẽ hoàn thành nhiệm vụ! ]

Điện thoại kia đầu không ngừng truyền đến âm thanh gõ bàn phím cạch cạch, tựa hồ đang chứng minh mình có bao nhiêu cố gắng, Niếp Hành Phong có chút buồn cười, “Không có việc gì, chỉ là muốn hỏi một chút cậu có thích cái gì, để lúc về tôi mua cho cậu. . . . . .”

[Thật không? Nếu chủ tịch đã nói như vậy, tôi đây sẽ không khách khí. Mang mấy bình thanh rượu về, còn có rượu mơ, bên trong nhất định phải có quả mơ đấy; Nhật Bản thịt bò khô xắt miếng rất ngon, anh mua mấy bao thịt bò khô về, sau này để khi chúng ta muốn làm BBQ dùng; đúng rồi đúng rồi, tôi muốn chơi nhâm thiên đường DS, phải là loại màu trắng đấy; còn có, nước hoa CK mùa hè số lượng có hạn anh xem còn có thể mua được không. . . . . . ]

Niếp Hành Phong đã muốn ngắt điện thoại.

Anh chỉ biết, muốn Trương Huyền hiểu được cái gì kêu là tiết chế, còn khó hơn so với việc một con cá chết đuối.

Tụ hội vẫn làm ầm ĩ đến rạng sáng mới chấm dứt, mọi người đều tự kêu xe taxi về nhà, trên đường Lý Đình cười nói: ” Hajimu Iyoshi thoạt nhìn một chút cũng không giống đã từng bị nặng bệnh, tôi xem ông ta liều mình uống rượu như vậy, thật tình rất sợ thân thể ông ta chống đở không nổi.”

“Tôi vừa rồi nghe ông ta nói kỳ thật là bác sĩ chẩn đoán lầm, ông ta chỉ là bị loét dạ dày thôi, chứ không phải là ung thư dạ dày.”

“Nghe đồng nghiệp nói khi đi bệnh viện thăm ông ta, thân thể ông ta tình trạng rất kém, ngồi xuống đứng lên đều phải cố hết sức, chỉ có thể ăn đồ ăn lỏng. . . . . .”

Thấy Niếp Hành Phong vẻ mặt hơi say, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi, Lý Đình nói đến một nửa, liền thông minh ngừng đề tài.

Quay lại khách sạn, Niếp Hành Phong tắm vòi sen xong, thay áo ngủ, ngửa người nằm lên giường.

Chuông điện thoại vang lên, anh ấn nút nghe máy, không hề ngoài ý muốn, là Trương Huyền.

[Vừa rồi điện thoại sao lại đột nhiên bị ngắt thế? Tôi gọi vài lần đều tiếp mà không được.]

Đương nhiên sẽ không nói là chính mình cố ý ngắt máy, Niếp Hành Phong nói: “Có thể là do mạng không tốt.”

Trương Huyền không hoài nghi, hỏi: [anh uống rượu ? ]

“Ừm, đi cùng với người bạn lâu ngày không gặp, uống nhiều một chút.”

Đêm nay thật tình là uống hơi nhiều, đầu vẫn choáng váng, có điều thỉnh thoảng say rượu cảm giác cũng không tồi.

[Không xảy ra chuyện gì chứ? ]

“Xảy ra chuyện?”

[Đúng vậy, vừa rồi tiếp điện thoại của anh xong, tôi cảm thấy tim đập mạnh. Tôi nói với anh, loại thể chất như của anh tốt nhất uống ít rượu một chút, người say rượu hồn phách hỗn độn, hơn nữa thể chất của anh lại thuần âm, quả thực chính là điều kiện tốt để gặp quỷ. ]

Quả nhiên là bản tính đúng là khó thay đổi, tiểu thần côn không thể có một ngày không đàm thần luận quỷ sao?

Niếp Hành Phong thực bất đắc dĩ nói: “Tim đập mạnh? Trước khi lo lắng cho tôi thì lo lắng cho chính cậu đi, tôi đã sớm nói trái tim của cậu có vấn đề, bảo cậu đi khám xem thế nào, cậu vẫn không thèm nghe. . . . . .”

Lần này là Trương Huyền ngắt điện thoại trước.

Nghe bên tai truyền đến tiếng tút tút, Niếp Hành Phong gọi lại, lại làm thế nào cũng không thấy ai nghe máy, rượu bắt đầu ngấm, anhnắm di động hỗn loạn chìm vào mộng đẹp.

Dám ngắt điện thoại của anh, sau khi trở về nhất định phải giáo huấn dạy dỗ lại tên trợ lý không biết trời cao đất rộng này. . . . . .

******

“Chủ tịch? Chủ tịch?”

Ngay cả vài tiếng kêu cũng không thấy đáp lại, di động yên lặng khác thường, yên tĩnh đến độ làm cho người ta hoảng hốt.

『 a! 』

Một tiếng thê lương kêu thảm thiết đột nhiên từ microphone vang lên, Trương Huyền vội đem điện thoại dời ra xa, tim đập bình bịch, cậu ôm ngực há mồm thở gấp.

Giác quan thứ sáu thông linh chết tiệt, mỗi lần đều như vậy đột nhiên gây sức ép cậu.

Hơn nữa ngày tâm mới chậm rãi yên tĩnh trở lại, nhưng điện thoại thì không cách nào gọi được.

Thật sự là những lúc không cần linh nghiệm thì lại linh, chiêu tài miêu vốn mệnh cách thuần âm, còn cả ngày nói cái gì gặp quỷ, giờ thì tốt rồi, gọi quỷ tới rồi.

Càng nghĩ càng lo lắng, Trương Huyền chạy tới phòng khách, lấy sáu đồng tiền xu thời Càn Long từ trong ngăn kéo ra, tùy tay hướng trên bàn vung một cái.

Hoắc Ly và Tiểu Bạch đang ở phòng khách chơi điện tử, Tiểu Bạch cầm không được điều khiển, chỉ có thể đem điều khiển đặt ở trên mặt đất, này hạn chế tốc độ chơi của nó, vì thế ở trong tiếng hoan hô của Hoắc Ly, Tiểu Bạch lại một lần nữa bại trận.

“Tiểu Bạch, lại chơi thêm một ván!”

“Đừng đùa, đại ca ngươi hình như có việc, đi nhìn xem.”

Tiểu Bạch nhảy lên bàn, đi qua đi lại mấy bước, nghiêng đầu xem mấy xu tiền đồng trên bàn.

“Chấn vi lôi, đoái vi trạch, lôi trạch quy muội, vị quy muội, chinh hung, vô du lợi, là quẻ cực hung nha.”

Hoắc Ly cũng ghé lại, xem không hiểu, liền hỏi: “Đại ca, anh bói cho ai vậy?”

Tiểu Bạch xem thường liếc mắt nhìn tiểu hồ ly một cái.”Thực là ngốc, không thấy được vừa rồi đại ca ngươi nói chuyện điện thoại với ai sao? Đương nhiên là chủ tịch của cậu ta rồi.”

Đôi mắt xanh nhạt của Trương Huyền hiện lên một tia sầu lo, nghĩ nghĩ, thu hồi mấy đồng tiền, nói với Hoắc Ly: “Lập tức giúp anh đặt vé máy bay đi Nhật Bản, phải là chuyến bay sớm nhất.”

“Đã trễ thế này, công ty du lịch sớm đã hết giờ làm việc.”

“Vậy gọi cho công ty kinh doanh hai tư trên hai tư giờ, nếu không thì lên mạng đặt vé, nhanh!”

Trương Huyền phân phó xong, liền chạy tới phòng ngủ lấy túi du lịch bắt đầu thu thập hành trang.

Khó được nhìn thấy đại ca nghiêm túc như vậy, Hoắc Ly không dám nói những lời vô nghĩa, vội lấy danh bạ tra số điện thoại của các công ty du lịch, Tiểu Bạch thì nhảy đến trước máy tính tìm nơi đặt vé.

“Đại ca hình như là rất lo lắng cho Niếp đại ca nha.”

“Ngươi bây giờ mới phát hiện ra? Ngốc đã chết, ta đã sớm biết.” Tiểu Bạch dùng vuốt mèo di chuyển con chuột, vừa tìm kiếm vừa nói: “Ta còn thấy Trương Huyền và chủ tịch hôn môi. . . . . .”

“Hôn môi!”

Tiểu Bạch vội vàng làm động tác chớ có lên tiếng, ngăn Hoắc Ly kêu to, nhỏ giọng nói: “Tiểu hồ ly, không bằng chúng ta cũng đi cùng với Trương Huyền đi, ở nhà mãi thật nhàm chán.”

Hoắc Ly nghĩ nghĩ, lắc đầu thở dài: “Đại ca nhất định không cho chúng ta đi.”

Tiểu Bạch lảo đảo đứng không vững, từ bên cạnh bàn ngã xuống, may là túm giữ dây điện đúng lúc, lại lần nữa trèo lên trên bàn, thấp giọng rống: “Trên đời này sao lại có một con hồ ly ngốc như ngươi chứ, quả thực là cực phẩm! Chúng ta có thể trộm đi theo, ừm, động vật mà đi máy bay thì có chút phiền phức, không bằng ngươi biến ta thành thú bông là được, này, ngươi đừng có nói với ta là ngay cả một chút tiểu pháp thuật như thế ngươi cũng không biết?”

Hoắc Ly không phục trừng mắt nói: “Ta đương nhiên biết, có điều không thể để cho đại ca biết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.