Thiên Sư Chấp Vị

Quyển 1 - Chương 5




Công ty du lịch Thiên Dịch mặt tiền rất lớn, bên ngoài dán la liệt áp phích quảng cáo tuyên truyền, Niếp Hành Phong tùy tiện nhìn nhìn, sau đó đi vào.

Cô gái ở quầy tiếp tân thấy anh quần áo sang trọng, người lại có bộ dạng anh tuấn, trong mắt lập tức tim hồng bay bay, cười tươi rói, hỏi: “Xin chào ngài, xin hỏi ngài muốn đi du lịch ở đâu, đi một mình hay là cùng người nhà hoặc bạn gái?”

“Xin lỗi, tôi không phải đến để hỏi chuyện mua vé du lịch, tôi muốn hỏi một chút, mấy ngày hôm trước có vị nào tên là Trần Tuyết Nhi đến quý công ty mua vé hay không?”

Cô gái phục vụ nụ cười cứng đờ, “Thực xin lỗi, tiên sinh, có liên quan đến tư liệu cá nhân của khách hàng, chúng tôi không thể cung cấp cấp cho bên thứ ba, đây là quy định của công ty chúng tôi.”

“Chính là. . . . . .”

Trương Huyền đẩy Niếp Hành Phong ra, ngồi xuống bên cạnh anh, đưa thẻ căn cứ nhoáng lên một cái ở trước mặt cô gái, trịnh trọng nói: “Tiểu thư, chúng tôi là cảnh sát mặc thường phục của cục cảnh sát, hiện tại đang điều tra một vụ án gian lận tài chính, tình huống khẩn cấp, xin hãy hợp tác.”

Niếp Hành Phong thấy rõ, Trương Huyền dùng thẻ căn cứ để hù người là thẻ nhân viên ở công ty anh, anh dùng tay xoa xoa trán, coi như mắt không thấy, tâm không phiền.

Lát nữa đề nghị Trương Huyền đổi nghề làm việc cho văn phòng thám tử thì tốt hơn, tuyệt đối có tiền đồ phát triển hơn là ở Niếp thị.

Cô gái đó đúng thật là bị hù dọa, vội vàng chạy tới quầy sau, chỉ sau chốc lát, một người đàn ông đi tới, mời bọn họ đi vào văn phòng, thật cẩn thận hỏi: “Ngài sĩ quan cảnh sát, tôi là quản lý ở đây, xin hỏi tôi có thể giúp đỡ cái gì không?”

Trương Huyền cười cười với ông ta: “Đừng khẩn trương, chúng tôi chỉ là đi điều tra theo nguyên tắc, hy vọng các ông có thể cung cấp nhật trình tư liệu đặt trước có liên quan đến Trần Tuyết Nhi, ông yên tâm, trừ bỏ dùng phục vụ cho quá trình điều tra, chúng tôi sẽ không đem tư liệu cá nhân tùy tiện tiết lộ ra ngoài.”

Quản lý lập tức cho cô gái kia đi tìm tài liệu, vài nhân viên khác cũng chạy tới hỗ trợ, phát huy đầy đủ sự nhiệt tình hợp tác giữa cảnh sát và nhân dân, trong lòng lại đều suy nghĩ: hiện tại tuyển cảnh sát có lẽ điều kiện đầu tiên là tướng mạo, nếu không sao hai vị cảnh sát này đều đẹp trai như thế.

Quản lý lại tự mình dâng trà thơm, Trương Huyền nhếch chân bắt chéo đang muốn uống, bị Niếp Hành Phong đá một cước, dùng ánh mắt cảnh cáo cậu một vừa hai phải.

Cô gái ngồi máy tính kiểm tra nửa ngày, lắc đầu với bọn họ, “Thật xin lỗi, trong mấy tuần gần đây không có tư liệu liên quan đến vị hộ khách nào tên là Trần Tuyết Nhi, nếu là tội phạm lừa đảo, có khi nào là dùng tên giả không? Ngài sĩ quan có của ảnh chụp của cô ta không? Nếu không có ảnh chụp, vẽ cũng được.”

Vị tiểu thư này nhất định là xem nhiều phim trinh thám, trí tưởng tượng thật là phong phú.

Trương Huyền nhìn Niếp Hành Phong, “Tôi chỉ biết vẽ bùa, không biết vẽ tranh.”

Niếp Hành Phong tức giận trừng mắt liếc cậu một cái, lấy bút mà quản lý đưa tới, anh khéo léo tỉ mỉ vẽ bức tranh, vài nét bút liền phác thảo khái quát khuôn mặt của Trần Tuyết Nhi.

Vài cô gái đều ghé lại xem, trong đó một người đột nhiên nói: “Tôi nhớ ra rồi, cô gái này đã tới đây khoảng một tháng trước, có điều không phải đặt vé, mà là đổi vé.”

“Đổi vé?”

“Đúng vậy, cô ta nói lịch trình làm việc của bạn trai thay đổi, phải đổi vé máy bay sang ngày khác, tôi giúp cô ta điều chuyển, cô ta lại nói không thay đổi, rồi vội vàng rời khỏi , lúc ấy cử chỉ của cô ta có chút quái lạ, cho nên để lại cho tôi ấn tượng rất sâu.”

“Vậy cô còn nhớ rõ tư liệu của bạn trai cô ta không?”

“Nhớ rõ, xin đợi một chút.”

Cô gái đó rất nhanh tìm ra tư liệu trên máy tính, ấn hiện lên, nhìn đến trên đó viết tên “Kiều Dương”, Trương Huyền nhíu mày một chút.

“Sự tình hình như càng ngày càng thú vị .”

Niếp Hành Phong xem ngày, là chuyến bay đi nước Mĩ vào ngày mùng năm.

“Vị tiên sinh này đặt vé rất cấp bách, cho nên chúng tôi đành phát vé máy bay điện tử, nhưng chúng tôi thu được tin tức là, anh ta không đi sân bay nhận vé máy bay, mà cũng không thấy liên hệ lại với chúng tôi.”

Kiều Dương vội vàng đặt vé nhưng không lên máy bay, là chuyện gì làm cho anh ta phải thay đổi kế hoạch?

“Anh ta đặt vé máy bay dành cho một người?”

“Đúng vậy, một người, một chuyến .”

Ra khỏi công ty du lịch, Niếp Hành Phong lái xe quay về công ty, ngồi ở trên xe, Trương Huyền không chịu nhàn rỗi, nói: “Bình thường không thấy Kiều Dương và Trần Tuyết Nhi từng có tiếp xúc, không nghĩ tới bọn họ là người yêu, tôi nghĩ không cần cố ý đi thăm dò, suy luận nửa đầu cũng có thể đoán được, Kiều Dương định bỏ Trần Tuyết Nhi lấy người khác, đang định đi nơi khác làm đám cưới, ai ngờ bị Trần Tuyết Nhi phát hiện, cải nhau sau đó anh ta thất thủ giết người, cho nên ngày hôm qua ở trong thang máy anh ta mới có thể sợ hãi như thế, đó nhất định là oan hồn của Trần Tuyết Nhi quấy phá.”

Tuy rằng ngày hôm qua không cảm giác được âm khí của oan hồn ở thang máy, bất quá điểm này Trương Huyền tự động xem nhẹ, dù sao linh cảm của cậu khi linh khi mất linh, có thể lúc ấy vừa đúng vào thời điểm mất linh.

“Nếu là cưới người khác, phải là mua vé máy bay cho hai người, tại sao lại là một người? Hơn nữa, cậu luôn nói Trần Tuyết Nhi đã không còn ở nhân thế , lý do đâu?”

“Có thể nhà gái đi sang Mĩ trước, ở bên kia chờ anh ta, cho nên Kiều Dương mới không định chính xác ngày về nước, không có mua vé máy bay khứ hồi. Trần Tuyết Nhi tử vong là giác quan thứ sáu thông linh của tôi, tuyệt đối chính xác, chủ tịch, bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Liếc mắt cái người ngồi xoa xoa tay bên cạnh, Niếp Hành Phong nghĩ thầm rằng tiểu thần côn này chỉ sợ là thông linh đối với tiền tài thôi.

Nếu Trần Tuyết Nhi đã chết, vậy cô gái mà anh đã gặp là ai? Đó chắc chắn không phải là oan hồn quấy phá, điểm này anh cũng thực tin tưởng vững chắc giác quan thứ sáu của mình.

Sự tình không đơn giản như trong tưởng tượng, có điều anh có phần hiểu được bảng biểu kia có ý nghĩa gì.

“Sau khi trở về, chuyện này không được nói với những người khác, tôi tự có an bài.”

“Đã hiểu, chủ tịch nếu như có gì sai bảo, tôi nhất định cố gắng hết sức, toàn lực ứng phó, cố gắng đạt hiệu quả tốt nhất!”

Tưởng tượng tiền vàng quý báu lóng lánh chung quanh chiêu tài miêu, Trương Huyền trong lòng pháo hoa như nở rộ, quyết định nhân sinh sau này, chết cũng không tách ra khỏi Niếp Hành Phong.

Trở lại công ty, Niếp Hành Phong lập tức vào máy tính xem tài liệu tài vụ công ty, đem toàn bộ những thứ lúc trước xem qua lấy ra kiểm tra một lần nữa, lần này không phải xem số liệu, mà là phương thức điều phối tài chính, hình thức này có thể thức đặc thù rất rắc rối, có điều không làm khó được Niếp Hành Phong, rất nhanh số tiền sai biệt liền hiện ra.

Anh thật sự quá ngu ngốc, lúc Trần Tuyết Nhi đưa bảng biểu báo cáo cho anh, anh nên hiểu ra vấn đề không phải số liệu, thực chất bị động tay chân chính là sự xoay vòng tài chính. Ví như nói, phần số tiền xoay vòng ở tài khoản phân phối A, trong đó có thể chỉ có nhóm tiền vốn đầu tiên được bỏ vào tài khoản A, sau đó một phần bị người ta chuyển khoản ra, kia phân thiếu hụt lấy tiền từ bên tài khoản phân phối B ra bổ khuyết, tiếp tục như thế, B lại từ C bổ khuyết. Mỗi phân sổ sách đều không có sai, số liệu tự nhiên sẽ không sai, bởi vì là thứ tự tiến hành xoay vòng, cho nên cũng sẽ không bị người dễ dàng phát hiện, nhưng sau một thời gian dài, lỗ hổng sẽ càng lúc càng lớn, mà để bổ khuyết lỗ hổng này, cần phải có người làm bộ sổ sách, phụ trách công tác xử lý cuối cùng chính là Trần Tuyết Nhi, một cửa này không có cô ta hỗ trợ căn bản không có khả năng thành công.(nói thực đoạn này btrag làm mà thấy mơ mơ màng màng ko rõ có ai hiểu không)

Có thể khiến cho Trần Tuyết Nhi làm như vậy nhất định là Kiều Dương, phụ nữ chỉ có vì tình yêu, mới có thể trở nên mù quáng, thậm chí không từ thủ đoạn.

Đáng tiếc, làm sổ sách dù có xảo diệu thế nào cũng có một ngày bị phơi bày, có thể Kiều Dương biết anh được điều về quản lý công ty, sợ bên trong công ty có thay đổi, sẽ kiểm toán cẩn thận, cho nên mua vé máy bay chuẩn bị chạy trốn, nhưng lại bị Trần Tuyết Nhi phát giác, vậy sau đó thì thế nào? Có phải đúng theo lời Trương Huyền, thất thủ giết người?

Nếu thật sự là như vậy, vậy cô gái hắn gặp là ai? Kiều Dương giết người xong, việc phải làm hẳn là nên lập tức rời đi, tại sao trái lại còn ở lại?

Niếp Hành Phong theo địa chỉ liên lạc của Trần Tuyết Nhi tìm được điện thoại của chị gái cô ta Trần Băng Nhi, đó là điện thoại công ty của Trần Băng Nhi, người tiếp điện thoại nói Trần Băng Nhi đi công tác ở thành phố khác, đem số điện thoại di động của cô ta nói cho Niếp Hành Phong.

Niếp Hành Phong gọi điện thoại, do dự không biết nên giải thích đến việc có liên quan đến em gái Trần Băng Nhi như thế nào, đáng tiếc là di động không ai nhấc máy, chỉ có tiếng hệ thống tự động bảo anh nhắn lại, anh nghĩ nghĩ, ngắt liên lạc.

Chuyện phức tạp như vậy, nhắn lại nói không được rõ ràng, hơn nữa, nếu Trần Băng Nhi ở thành phố khác, cho dù liên hệ cũng không giúp đỡ được gì, ngược lại sẽ làm cho cô ta lo lắng, tốt nhất là chờ cô ta trở lại, rồi từ từ giải thích.

Buổi chiều ngày hôm đó, Niếp Hành Phong tổ chức hội nghị tài vụ khẩn cấp. Sau khi thấy Niếp Hành Phong vạch lỗ hổng tài chính, tất cả mọi người vô cùng khiếp sợ, Niếp Duệ Đình câm như hến, cúi đầu không dám lên tiếng.

Sau khi đem tất cả sự tình thuyết minh rõ ràng, Niếp Hành Phong đảo ánh mắt xem các thành viên đang ngồi trong phòng, phó phòng Lý Thuận Trường rất trấn định, Chu Ngôn sắc mặt khô vàng, tay nắm bút bi phát ra run rẩy, Niếp Hành Phong thấy

sổ ghi chép màu đen của ông ta, nhíu mày.

“Kiều Dương hôm nay không thấy đi làm, cũng không có xin phép, có phải anh ta biết chuyện tham ô bị bại lộ, cho nên chạy trốn? Chúng ta có nên báo án không?”

Không khí dị thường nặng nề, một nhân viên nơm nớp lo sợ đề xuất Niếp Hành Phong chỉ thị.

Niếp Hành Phong gật gật đầu, nói với Niếp Duệ Đình: “Việc báo án cậu cùng trưởng phòng Chu đi xử lý, Lý Thuận Trường, anh phụ trách đem tất cả khoản trong hai năm sửa sang lại một lần nữa, có để sót chỗ nào trực tiếp báo cáo cho tôi.”

Chạng vạng, văn phòng Niếp Hành Phong vang lên tiếng gõ cửa, Niếp Duệ Đình ló đầu vào thăm dò, thật cẩn thận xem sắc mặt anh, lúc này mới cúi đầu đi vào.

Niếp Hành Phong nhìn cậu ta một cái, em trai ngu ngốc rất ít khi ngoan ngoãn như vậy, gõ cửa trước khi vào phòng, hình như là chuyện mười mấy năm trước, xem ra chuyện tham ô tài chính lần này làm cho cậu ta bị đả kích rất lớn.

“Tài vụ xuất hiện sơ suất, là cả công ty quản lý không cẩn thận tạo thành, không phải vấn đề của một mình em.”

Thản nhiên nói một câu an ủi, lập tức bị Niếp Duệ Đình nhào lên ôm lấy, khóc lớn: “Anh hai, em biết anh là người thông minh lương thiện ,anh nhất định phải nhớ rõ giúp em nói vài lời hay với ông nội.”

“Đừng đem nước mũi nước mắt cọ lên trên người anh!”

Chiêu giả khóc này Niếp Duệ Đình dùng từ nhỏ đến lớn, nửa điểm tiến bộ đều không có, không muốn rống cậy ta cũng khó.

Quả nhiên, rống to xong, Niếp Duệ Đình lập tức nhảy sang một bên, cho anh một cái ánh mắt “Anh hai thật vô tình”.

Niếp Hành Phong làm như không nhìn thấy, hỏi: “Bên cảnh sát có hành động gì không?”

“Đã phái người tìm kiếm hành tung của Kiều Dương, khi nào có tin tức, liền lập tức báo cho chúng ta biết.”

Niếp Duệ Đình nói xong, dừng dừng, lại nói: “Có điều, Anh hai, bên trong công ty chúng ta cũng cần chỉnh đốn lại, một mình Kiều Dương, chết cũng không có can đảm tham ô tài chính nhiều như vậy, nhất định có người đứng sau.”

“Ai là đáng nghi nhất?”

“Ừm, Chu Ngôn rất khả nghi, Kiều Dương được điều đến tài vụ là do ông ta đề cử, ông ta lại là người lảnh đạo trực tiếp Kiều Dương, ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ ông ta một chút cũng không biết? Hơn nữa hôm nay lúc ông ta cùng em đến cục cảnh sát, tinh thần cũng không được bình tĩnh.”

Niếp Hành Phong lắc đầu.

“Không có căn cứ đừng nói lung tung, hơn nữa sự tình còn chưa rõ ràng, bác Chu lại là người làm việc lâu năm, anh tin tưởng thái độ làm người của ông ấy.”

Niếp Duệ Đình có chút không đồng ý, nhưng vẫn là gật gật đầu.

Sau khi tan tầm, Niếp Hành Phong trực tiếp lái xe đến nhà Kiều Dương, Kiều Dương cha mẹ mất sớm, chỉ có một em gái đang học đại học ở thành phố khác, anh ta ở tại nhà trọ dành cho người độc thân do công ty cung cấp, bình thường không có ham mê gì.

Những chuyện này đều là do Niếp Hành Phong xem lý lịch sơ lược của Kiều Dương và nhân viên tài vụ kể lại mà biết được, cảnh sát thông báo với bọn họ, tạm thời tìm không ra hành tung của Kiều Dương, phỏng đoán anh ta có thể đã mang theo tiền bỏ trốn, cho nên Niếp Hành Phong quyết định tự mình đi một chuyến.

Nhà Kiều Dương bài trí rất đơn giản, có điều nhìn ra giá cả không thấp, đồ vật xếp đặt chỉnh tề, không giống như là hốt hoảng trốn đi.

Niếp Hành Phong đi đến trước bàn, nhìn đến trong thùng rác ở chân bàn có một mảnh tro tàn nhỏ, có điều không có cháy hết, anh nhặt lên, xem tờ giấy hình như là một góc ảnh chụp.

Hóa ra người đem ảnh chụp Trần Tuyết Nhi lấy đi là Kiều Dương, nếu biết sự tình sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, tại sao anh ta vẫn còn muốn ở lại công ty, cho tới bây giờ mới hốt hoảng chạy đi?

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Niếp Hành Phong vội lắc mình nấp vào phía sau cửa, chờ người nọ đi vào, lập tức tay vươn ra kháp cổ họng hắn, nhưng đối phương thân thủ tránh ra.

“Chủ tịch, là tôi.”

Nhìn đến Trương Huyền vẻ mặt cười tủm tỉm xuất hiện ở trước mặt mình, Niếp Hành Phong đột nhiên có loại suy nghĩ muốn xem cậu ta như ruồi mà đập chết.

“Sao lại là cậu!”

“Những lời này hẳn là tôi nói mới đúng, tại sao tôi đi đâu, đều gặp phải chủ tịch? Chẳng lẽ đây là cái gọi là duyên phận?”

“Duyên phận nếu có thể sử dụng như vậy, tổ tiên sáng tạo ra từ này nhất định sẽ tức giận đến mức phải đội mồ sống lại!” Niếp Hành Phong lạnh lùng tung một câu, hỏi: “Cậu tới nơi này làm gì?”

“Giúp anh truy hung thủ. Nghe nói Kiều Dương tham ô tài chính, đem tiền chạy trốn, cảnh sát còn không có bắt được hắn, cho nên tôi đến xem có thể giúp đỡ hay không, tôi có thể dùng bùa chú tìm người, nhưng cần có thứ có quan hệ đến anh ta, tốt nhất là sợi tóc.”

Những lời quái lực loạn thần Niếp Hành Phong đã không muốn tiếp tục truy cứu, chỉ hỏi: ” Chuyện Kiều Dương cậu nghe ai nói?”

Chuyện này ở trong phạm vi giữ bí mật, anh tin tưởng những người trong tài vụ không có can đảm nói với Trương Huyền, duy nhất có thể chính là. . . . . .

“Là em trai anh, cậu ấy vừa nghe nói tôi muốn giúp anh, lập tức tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.”

Niếp Hành Phong cười khổ một tiếng, anh sao lại có một thằng em trai ngu ngốc như vậy, xem ra muốn cho nó tin tưởng mình và Trương Huyền không hề có quan hệ gì là không thể .

Trương Huyền chạy đến bên giường tìm mấy sợi tóc, bấm tay bắn ra, ngọn lửa màu xanh bay lên không, sợi tóc bị đốt thành tro tẫn, ngọn lửa xanh lại không thấy tắt, phiêu động trong không trung, cậu quát: “Thiên địa có lệnh, thần nghiên tứ phương, kim mộc thủy hỏa thổ, tôn ngô tìm lệnh, sắc!”

Ngọn lửa nho nhỏ ở không trung lay động một trận, nhanh chóng bay ra ngoài, Trương Huyền vội lôi kéo Niếp Hành Phong đuổi theo, đuổi tới trước xe của anh thì dừng lại.

“Lái xe, chỉ cần đi theo ngọn lửa kia là được.”

Thấy Trương Huyền chờ ở trước cửa xe anh, đứng đắn phân phó, Niếp Hành Phong nhận mệnh lên xe, lái xe đi ra ngoài.

“Cậu muốn tìm dấu vết, sao lại không lái xe đến?”

“Xe của tôi chỉ sợ chạy không nhanh như lửa chú tìm người, cho nên tôi ngồi xe bus tới, vốn là tính toán gọi taxi, không nghĩ tới, hì hì. . . . . .”

Không nghĩ tới chính mình cũng tới, cậu ta lại có thể miễn phí nhờ xe ! Niếp Hành Phong phẫn nộ địa nghĩ muốn.

Xe trên đường không nhiều lắm, Niếp Hành Phong lái xe đuổi theo đoàn lửa màu xanh, nhìn thấy nó ở không trung rung rinh, hỏi: “Đoàn ma trơi kia có thể làm mọi người hoảng sợ hay không?”

“Làm ơn đi, đừng nói như người thường vậy chứ, kia không phải ma trơi, là lửa chú tìm người của tôi, người thường không nhìn thấy.”

“Tại sao tôi có thể nhìn thấy?”

“Ha ha, thể chất anh cực âm, có thể thấy cả quỷ, lửa chú nho nhỏ tính cái gì?”

Niếp Hành Phong tay nắm tay lái giữ chặt, quyết định không thèm nhìn đến tiểu thần côn thích hồ ngôn loạn ngữ này.

Trương Huyền lại cố tình không chịu im lặng, lại nói: “Chủ tịch yên tâm, trong tất cả các chú ngữ của tôi, bùa chú tìm người luyện thuần thục nhất, trăm thí bách linh (trăm lần đều linh nghiệm), tuyệt đối sẽ tìm được mục tiêu.”

“Ân, dùng để làm bật lửa là hữu dụng nhất, còn có thể vì địa cầu tiết kiệm nguồn nghiên liệu.”

Trương Huyền vẻ mặt vô lực, “Chủ tịch, anh cũng thật biết nói đùa, có điều có chút lạnh lẽo.”

“Không tốt sao? Mùa hè vừa lúc dùng thử.” Niếp Hành Phong liếc mắt nhìn cậu ta, khóe miệng gợi lên mỉm cười, “Ngồi ổn rồi chứ!”

Tới đường chính, dòng xe cộ dần dần nhiều lên, thấy đoàn lửa xanh càng ngày càng xa, Niếp Hành Phong nhấn mạnh ga, xe chạy như lướt gió.

Xe thể thao ở trong tay anh chân chính phát huy hết khả năng, bình động cơ phát ra âm thanh trầm thấp, thân xe màu xám bạc như dã báo chạy rít gào trên cánh đồng hoang, ở giữa dòng xe cộ dày đặc chạy lủi cực nhanh, vượt qua tất cả vật chắn, như vào chỗ không người, bỏ lại ở phía sau hành đống tiếng còi inh ỏi.

“Tôi không vội, lửa chú tìm người mất tôi cũng có thể tìm trở về, chậm rãi lái là được rồi. . . . . .”

Dây an toàn căn bản phát huy không được tác dụng, Trương Huyền bị lực quán tính đẩy sang đông văng sang tây, nghe thấy còi cảnh sát từ phía sau ẩn ẩn truyền đến, khuôn mặt xinh đẹp của cậu nhăn lại như quả mướp đắng.

Cậu không sợ chết, có điều. . . . . . Cũng không muốn ngồi chồm hổm ở cục cảnh sát mà!

Chiếc xe thể thao sau một trận chạy băng băng như bị điện kéo đi, ở một góc vắng lặng thể hiện động tác quay đuôi tuyệt đẹp, vững vàng dừng lại sát một bên đường.

Xe dừng lại, Trương Huyền liền vọt xuống, tựa vào thân xe há mồm thở dốc, mặt trắng bệch.

“Chủ tịch, tôi nhìn lầm anh rồi, thời còn là học sinh anh nhất định là thiếu niên bất lương. . . . . .”

Lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thần côn kinh ngạc, cộng thêm tuyệt kĩ lái xe đã lâu không sử dụng có thể phát huy, Niếp Hành Phong tâm tình tốt lên, ánh mắt anh có thêm một chút cười châm biếm.

“Cậu thể chất không tồi, ngồi xe của tôi chạy như bay mà không bị nôn, cậu là người đầu tiên.”

Anh nhìn ngọn lửa xanh phập phềnh không ngừng ở phía trước trong không trung, lại nhìn khung cảnh chung quanh.

“Khó trách cảnh sát tìm không được, hóa ra Kiều Dương đến đây.”

Trương Huyền ngực khó chịu như sông cuộn biển gầm, ghé vào trên đầu xe, hữu khí vô lực hỏi: “Đây là chỗ nào?”

“Nhà Trần Tuyết Nhi.”

Trời rất tốt, trên đường phố một bóng người cũng không có, có vẻ rất hoang vắng, tòa nhà cũ phía trước lác đác ánh đèn, Niếp Hành Phong mặt nhăn mày nhíu, đoán không ra mục đích Kiều Dương tới chỗ này.

Lửa xanh quanh quẩn trong không trung một lát, đột nhiên lại đi về phía trước, Niếp Hành Phong đi theo, Trương Huyền vẻ mặt đau khổ kêu: “Chờ tôi với.”

Hai người theo lửa xanh đi đến một khu nhà cũ, phía trước chính là nhà của Trần Tuyết Nhi, Kiều Dương vừa lúc từ bên trong đi ra, nhìn thấy bọn họ, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, nhìn về phía bọn họ, tràn đầy hoảng sợ, sau đó lui về phía sau mấy bước, xoay người bỏ chạy, Niếp Hành Phong đuổi sát theo, Trương Huyền cơ thể lại nhoáng lên một cái dừng lại.

Tim đập rất nhanh, trong đầu nháy mắt thất thần, đó là dấu hiệu cảm giác được dị linh, cậu nhìn quanh, bóng đêm nặng nề, yên tĩnh đến thê lương. Phía trước đã là quốc lộ, trên đường người đi đường và xe cộ qua lại không ngớt, gió thổi qua, có lá cây bay xuống dưới đèn đường, hết thảy đều rất bình thản, bình thản đến mức quỷ dị.

Đột nhiên nghĩ ra cái gì, Trương Huyền vội vàng quay đầu nhìn về phía sau, phía sau là một mảnh hắc ám.

Cậu liền hiểu được không đúng chỗ nào, bọn họ ở chỗ tối, Kiều Dương ở ngoài sáng, trong nháy mắt căn bản không có khả năng chú ý tới bọn họ, anh ta thình lình hoảng sợ không phải bởi vì nhìn thấy bọn họ, mà là thấy cảnh tượng phía sau bọn họ, cảnh tượng mà chỉ có Kiều Dương mới có thể nhìn thấy.

Dự cảm điềm xấu nảy lên, Trương Huyền vội vọt tới phía trước, kêu lên: “Đợi một chút!”

Kiều Dương để ngoài tai, điên cuồng chạy về phía trước, chẳng mấy chốc liền vọt vào đường xe chạy, Niếp Hành Phong đuổi theo muốn vượt lên, bị Trương Huyền một phen giữ lại, vượt lên trước truy đuổi.

Kiều Dương vọt vào đường xe chạy, lại bỗng nhiên ngừng lại giữa đường, Trương Huyền vươn tay ra suýt nữa kéo được ống tay áo của anh ta, lại bị một chiếc xe đột nhiên chạy tới làm cho chói mắt, tiếng phanh chói tai vang lên, Kiều Dương bay ra theo một đường vòng cung, một chiếc xe tải chạy nhanh không thể dừng lại kịp, theo quán tính đi về phía trước, đem thân hình bị thúc bay ở phía trước lại một lần nữa cuốn vào dưới bánh xe.

Tiếng kêu sợ hãi vang lên chung quanh, xe tải chạy qua trong nháy mắt, Niếp Hành Phong hoảng hốt nhìn đến đường bên phía đối diện có một cô gái, tóc dài bay bay, yên lặng nhìn chăm chú vào màn thảm kịch vừa phát sinh.

Trương Huyền xuyên qua những chiếc xe dày đặc, chạy vội đến phía đối diện, cô gái nhìn thấy cậu lập tức xoay người vội vàng rời đi, rất nhanh liền lẫn vào trong đám đông, Trương Huyền đuổi sát theo, tay phải buông xuống, một sợi tơ màu vàng nhạt đã xoay xoay trong tay, đó là Tác Hồn Ti của Trương gia nhà cậu được truyền lại qua nhiều thế hệ, mặt trên kèm theo hai bùa chú ngân long, có thể đánh tan tác du hồn lệ quỷ trong thiên hạ.

Mùi ẩm thấp quỷ dị, Trương Huyền theo dòng người đuổi tới một ngỏ tắt nhỏ, ánh mắt đảo qua, nhìn đoàn hắc vụ (khói đen) trong không trung, lập tức giương tay đem Tác Hồn Ti bắn ra, quát lạnh: “Trần Tuyết Nhi, ngươi thân đã chết, nên nhanh đi luân hồi, còn tiếp tục ở đây dây dưa, làm truyền nhân thứ bảy mươi hai của Trương gia, ta nhất định thay trời hành đạo, thu hồn diệt quỷ!”

Không có đáp lại, hắc vụ lại đột nhiên lủi nhanh, Trương Huyền bắn ra Tác Hồn Ti, biến thành lưới bạc chụp lấy đoàn khói đen, một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền đến, hắc vụ liều mạng giãy dụa, hai bên đối chọi lẫn nhau một lát, Trương Huyền trong cơ thể đột nhiên mất đi cảm giác, lực lượng phía trước mất đi dẫn dắt, trơ mắt nhìn lưới bạc biến mất, Tác Hồn Ti tựa như diều đứt dây, nhẹ nhàng đung đưa dập dềnh rơi xuống, cũng may không mất đi mà vướng vào thân cây ở bên cạnh.

[Đồ đại hỗn đản, nhiễu nhân tu hành! ]

Hắc vụ bay xuống mặt đất, nháy mắt hóa thành một con dơi nhỏ, đáp trên mặt đất trong chốc lát, vỗ vỗ cánh bay xa.

Ách, giác quan thứ sáu thông linh của cậu lại không phát huy như bình thường, truy sai đối tượng, đó là dơi tinh đang tu hành, không phải Trần Tuyết Nhi.

Càng không xong chính là, linh lực ở thời khắc mấu chốt biến mất vô tung, Tác Hồn Ti bắn ra thu lại không được, Trương Huyền khóc không ra nước mắt.

“Pháp khí đại ca, ta xin ngươi, nói như thế nào mọi người cũng đều nhận thức nhiều năm như vậy, thời khắc mấu chốt ngươi lại không giữ mặt mũi cho ta, muốn hại chết ta có phải không?”

Cậu mắng đi đến trèo lên cây lấy pháp khí, thật vất vả mới thu hồi được pháp khí vướng ở nhánh cây, thấy xa xa mấy đứa nhỏ vừa lúc hiếu kì nhìn về bên này, tức giận kêu to: “Nhìn cái gì vậy, chưa thấy người đẹp trèo cây bao giờ sao?”

Tựa vào trên thân cây, trong lòng hối hận vô cùng.

Cậu sơ suất quá, nghĩ đến ở trên người Kiều Dương hạ bùa Bắc Đẩu liền mọi sự đại cát, ai ngờ Trần Tuyết Nhi dám trắng trợn xuất hiện trước mặt cậu, khiến Kiều Dương tử vong, đầu năm nay ngay cả oan hồn mà cũng hung hăng như vậy, ai, kiếm thêm thu nhập không thể dễ dàng hơn một chút sao?

Tiếng điện thoại vang lên, Trương Huyền ngừng ca thán, lấy điện thoại di động ra.

Đối diện truyền đến tiếng Niếp Hành Phong gầm rú: “Cậu chạy đi đâu vậy hả ? Lập tức lại đây cho tôi!”

“Bình tĩnh bình tĩnh, tôi lập tức lại ngay.”

Chiêu tài miêu nổi giận, Trương Huyền không dám trì hoãn, nhảy xuống cây, tay giơ lên đánh tách một cái, Tác Hồn Ti tự động thu hồi vào trong cơ thể.

“Pháp thuật chết tiệt, lúc nên linh lại mất linh. . . . . .”

Mới vừa than thở xong, chợt nghe bên kia lại là một tiếng rống: “Nói ai đáng chết!”

“Tôi nói tôi đáng chết, không nên bỏ anh lại mà chạy lung tung.”

Cơ thể của Kiều Dương bị xe tải đâm dập nát, sau khi đưa vào bệnh viện, đã chứng thật tử vong ngay tại chỗ, em gái anh ta Kiều Linh rạng sáng ngày hôm sau đã nghe tin vội tới, canh giữ ở trong phòng liệm thi thể khóc không ngừng.

Niếp Duệ Đình cũng vội chạy tới, Niếp Hành Phong công đạo cậu hỗ trợ xử lý hậu sự cho Kiều Dương, sau đó một mình đi chỗ khác hút thuốc.

Trương Huyền như âm hồn không tan đi theo anh vào, khuyên giải: “Nghĩ thoáng một chút, con người tuổi thọ đều đã được định trước, làm chủ tịch, anh hẳn là nên lạnh lùng quyết đoán, mạnh mẽ vang dội, như vậy mới xứng với thân phận của anh, đa sầu đa cảm không hợp một tí nào cả.”

Niếp Hành Phong liếc mắt cậu ta một cái, không nói gì.

Trương Huyền vẫn lải nhải: ” Làm thiên sư như chúng tôi, cả ngày nhìn thấy quỷ nhiều hơn rất nhiều so với người thường, chết cũng không đáng sợ như anh tưởng tượng đâu, nói lạc quan một chút, đây là bắt đầu một cuộc sống mới.”

Niếp Hành Phong lấy ra bao thuốc lá vừa mới mua, đốt một cây, hít sâu một ngụm, chậm rãi nói: “Cha mẹ tôi cũng là do tai nạn xe mà qua đời, cái loại cảm giác nhìn thấy thân nhân chết ở trước mặt không phải đương sự căn bản không thể hiểu được.”

Anh bình thường không có thói quen hút thuốc, nhưng khi trong lòng khó chịu, cũng sẽ hút một hai điếu, anh rất ghét cá tính không để ở việc gì trong lòng của Trương Huyền, nhưng đồng thời cũng thực hâm mộ cậu ta, một người có thể thản nhiên nói chuyện sinh tử, cũng không phải việc dễ dàng.

“Thật xin lỗi.”

Lời nói hối hận truyền đến, Niếp Hành Phong ngạc nhiên ngẩng đầu, thuốc lá mới hút một ngụm bị Trương Huyền nhẹ nhàng lấy đi.

“Hút thuốc không tốt cho cơ thể.” Trương Huyền đem thuốc lá dụi vào gại tàn, nói: “Đừng lo lắng, dù trời đất có xảy ra chuyện, cũng có tôi giúp anh.”

Mắt xanh xinh đẹp tuyệt trần nghiêm túc trịnh trọng, làm cho Niếp Hành Phong trong lòng ấm áp, ai ngờ chút trịnh trọng chỉ thoáng qua một cái, lập tức liền đổi thành bộ dáng cợt nhả.

“Bất quá dù là huynh đệ cũng phải tính rõ ràng, chủ tịch, tôi giúp anh tróc quỷ, giảm giá cho anh bảy phần trăm thế nào, đây là ưu đãi lắm rồi, thật sự không thể giảm hơn được nữa, tôi nói cho anh, làm thiên sư kiếm tiền cũng không dễ dàng, Trần Tuyết Nhi là oan hồn lấy mạng, xem như lệ quỷ , hơn nữa cô ta còn có chút đạo hạnh, muốn bắt lại cũng hơi khó, anh nhiều tiền như vậy, sẽ không so đo với một nhân viên nhỏ như tôi đúng không?”

Trong lòng ấm áp nhất thời bị cuồng phong thổi không còn bóng dáng, Niếp Hành Phong thân thủ đè lại cái gạt tàn bằng sứ men xanh.

Không biết đem nó đánh vào trên đầu thần côn, có thể xao tỉnh cậu ta hay không?

Nhịn nhịn, bạo lực rốt cục trước khi phát tác đã bị ngăn chặn, Niếp Hành Phong lạnh lùng lên tiếng: “Cậu về công ty đi làm trước, có việc tôi sẽ liên lạc với cậu.”

“Tốt tốt, tôi khi nào cũng rảnh.”

Khi Trương Huyền đi tới cửa, Niếp Hành Phong gọi cậu ta lại, cậu ta vui vẻ chạy đến, hỏi: “Chủ tịch, có gì chỉ thị?”

“Không phải chỉ thị, là cảnh cáo! Nếu cậu còn tùy tiện ở công ty tung tin đồn về Quỷ Hồn, hoặc là bán bùa kiếm tiền, tôi liền lập tức sa thải cậu, nhớ kỹ đấy, Trương thiên sư!”

“Chính là, luật lao động. . . . . .”

“Câm miệng! Đi ra ngoài!”

Vài ngày ở chung, Niếp Hành Phong cuối cùng biết bí quyết đối phó Trương Huyền, trong đó là trọng yếu nhất chính là phải nói rõ ràng.

Quả nhiên, Trương Huyền tuy rằng nhăn mày không phục lắm, lại không tiếp tục nói nhiều, ngậm miệng, vẻ mặt không tình nguyện rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.