“Cụ tổ ơi, cụ giết con đi!”
Làm thế nào cũng chẳng thể ngờ ngay cả nơi linh khí như Thường Vận cũng không vây hãm được Bé con, lại còn để bé chạy đến chỗ này, Trương Huyền điên tiết kêu to một tiếng, bất chấp hậu quả khi cưỡng ép làm phép, biến Tác Hồn Ti thành lưỡi dao sắc, định chém về phía cửa xe, bị Nhiếp Hành Phong kịp thời cản lại, vung Tê Nhận lên, ngưng tụ tâm niệm, hai tay cầm chuôi đao bổ xuống.
Trong tiếng vang ầm ầm, cửa xe bị chẻ ra, ngọn lửa bên ngoài bao vây họ cũng bị cương khí của pháp khí ảnh hưởng đến, đồng thời tạt sang hai bên, Nhiếp Hành Phong để Trương Huyền xuống xe trước, đợi anh cứu được Trương Chính ra, hai người mới từ trong lửa chạy đến, đã thấy Bé con bước đôi chân nhỏ, không để ý hỏa hoạn còn đang bùng cháy trước mắt, vọt tới trước mặt bọn họ, trong ánh mắt hiện lên ủy khuất và kinh hoàng, gọi to: “Huyền Huyền, Chủ tịch, đừng chết đừng chết!”
Trương Huyền rất thiếu sức chống cự đối với chiêu này của thằng bé, thấy bé còn mặc quần áo đồng phục Thường Vận, bộ dạng mếu máo như sắp khóc đến nơi, cơn tức đang bốc lên lập tức tan mất một nửa, ôm lấy bé đi tới chỗ an toàn, dỗ dành: “Ngoan, không sao đâu, không sao đâu.”
“Nhưng mà…”
Bé con chớp chớp mắt, một lát sau, giống như phản ứng kịp, oa một tiếng khóc lên, nức nở nói: “Các chú đều không cần Bé con nữa, các chú muốn chết phải không? Bé con không muốn các chú chết.”
Nhiếp Hành Phong vón định khuyên Bé con đừng khóc, nghe xong lời bé, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, thấy đám người tụ tập càng ngày càng nhiều, Trương Lạc cùng những đồng đạo khác cũng lục tục kéo tới, anh nháy mắt với Trương Huyền, bảo cậu đưa Bé con rời đi trước — oán linh không đếm xỉa đến các vị đạo giả, trong tiệc mừng thọ Trương Lạc tùy tiện giết người, Nhiếp Hành Phong nghĩ có lẽ hắn có lý do để hoành hành ngang ngược, bây giờ có người bị thiêu sống trước mặt mọi người, trước hết để Bé con tránh khỏi thị phi là quan trọng nhất, bằng không nhất định có người có tâm tư sẽ bày ra mưu đồ lớn về chuyện này.
Trương Huyền cũng nghĩ đến, ôm Bé con muốn đi, lại bị người ngăn cản, Cơ Khải phân phó đệ tử vây quanh cậu, âm dương quái khí nói: “”Mọi người đều đã nhìn thấy, đây cũng là tai họa do quỷ con mang đến, lại dám giết người trong lúc những người tu đạo tụ họp, nó thật là quá tàn nhẫn rồi, đêm nay không giải quyết vấn đề này, không một ai được đi, mọi người nói có đúng không?”
Lão không dám một mình khiêu chiến, liền kéo đồng bạn tới tăng thêm thanh thế, đáng tiếc hiện trường bị ánh lửa và khói mù bao phủ, sự chú ý của mọi người đều đặt lên Tống Trường An và Tạ Phi, không ai đáp lại đề nghị của lão, chỉ có Khúc Tinh Thần chạy tới, khẩn trương khỏi Trương Huyền: “Dạ Lăng có ở đó không? Hắn có sao không?”
Xung quanh bị một đám người vây quanh, ngoại trừ đệ tử của Cơ Khải, còn có rất nhiều gương mặt xa lạ, Trương Huyền thấy Trương Tuyết Sơn và Hà Thuận Hải đứng ở đằng xa, nghĩ bụng phần lớn là thủ hạ của bọn họ, bị mọi người nhìn chằm chằm như hổ đói, hoàn toàn không đi được, cậu dứt khoát lùi lại, vỗ lưng Bé con an ủi bé đang sợ hãi, lại nhìn Tạ Phi đang loạn thần kinh không ngừng phủi quần áo bên cạnh, mỉm cười nói với Khúc Tinh Thần: “Tố Vấn không sao, chúng tôi cũng không sao, người có sao tôi nghĩ hẳn là người khác.”
Khúc Tinh Thần không biết chuyện bọn họ trải qua ở ngoại ô, nghe nói Tố Vấn không sao, liền an tâm, Tạ Phi lại bị quỷ hỏa dọa đến hỗn loạn cả thần trí, chỉ vào bọn họ kêu to: “Là bọn mi làm, bọn mi đang cố ý trả thù ta!”
Bé con vừa được Trương Huyền dỗ ngủ, lại bị tiếng gào của Tạ Phi đánh thức, dụi dụi mắt muốn quay đầu nhìn, bị Trương Huyền ấn vào lòng, cậu đang định chế giễu lại, phía trước truyền đến tiếng kêu, là đồng môn và bạn bè của Tống Trường An nhìn thấy thảm trạng gã bị thiêu chết, vây quanh người gã thất thanh khóc lóc, có mấy người bị đệ tử Cơ Khải giật dây, cho rằng Tống Trường An chết là tai họa do Bé con mang đến, lòng đầy căm phẫn xông về phía Trương Huyền chất vấn tội lỗi.
Bé con dưới biến cố liên tiếp, khí tràng trở nên âm u lại tàn nhẫn, trong con mắt mọi người, loại quỷ mị này sớm đã trong phạm vi tru diệt, huống chi vừa rồi có người chết cháy trước mặt bọn họ, đều nổi lên phẫn nộ, đã có người lấy pháp khí ra, nếu không phải kinh sợ trước khí thế của Nhiếp Hành Phong, bọn họ đã sớm cùng nhau tiến lên.
Đối mặt với đám người đang trong trạng thái căm phẫn, bất luận lời giải thích lý tính nào cũng sẽ bị cho là lấy lệ, điểm này Nhiếp Hành Phong cực kỳ rõ ràng, cho nên anh cũng chẳng tốn thời gian đi giải thích, mà trước hết hỏi Tạ Phi chạy tới cứu người.
“Cậu dẫn người đuổi đến, nhìn thấy cái gì, có thể kể lại tất cả cho mọi người nghe một chút không?”
“Tôi…”
Ánh mắt Tạ Phi đờ đẫn, giống như vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm vừa gặp phải, liều lĩnh lúc trước biến mất sạch, bị hỏi đến, hắn sửng sốt cả buổi, mới hoảng hốt nói: “Sau khi người Tống Trường An bốc cháy đột nhiên phát cuồng, lúc chúng tôi chạy tới, đã thấy ông ta nằm bò trên chiếc xe kia…”
Hắn chỉ chỉ xe của Nhiếp Hành Phong đỗ cách đó không xa, sau khi oán linh biến mất, ngọn lửa cũng tắt, nhưng thân xe bị cháy đến đổi màu, một chiếc xe rất đẹp cứ thế biến thành sắt vụn.
“Sau đó ông ta nhìn thấy tiểu quỷ, càng điên khủng khiếp hơn, coi chúng tôi là kẻ địch, làm hại chúng tôi đều bị thương, lúc toàn thân ông ta bốc cháy tiểu quỷ vẫn luôn ở đây, mọi người đều thấy được.”
Nghe xong Tạ Phi nói, lập tức có mấy người phụ họa theo, chỉ có một người chần chừ nói: “Tống Trường An hình như là bị quỷ hỏa bám thân, vừa nãy tôi nhìn thấy có một con quỷ vẫn bám suốt sau lưng ông ta…”
“Quỷ có hình dáng thế nào…?”
Đặt câu hỏi chính là Cơ Khải, lão biết tại thời điểm vi diệu này bản thân không nên nói, nhưng thực sự nhịn không được, bởi vì những việc trải qua lúc trước, lão vẫn luôn lo sợ bất an về truyền thuyết cái đầu lâu khô và Mã Ngôn Triệt trở về, vừa nghe thấy tin tức thế này, liền không thể chờ đợi được hỏi ra.
Người đàn ông nhìn thấy linh thể đạo hạnh không cao, ngập ngừng nói: “Là quỷ bị đốt cháy thành than, từ cổ trở lên hình như là xương khô…”
“Mã Ngôn Triệt!”
Trong đám đông có người kêu lên, bóng đêm tối tăm, không thể nhận ra là ai kêu, Nhiếp Hành Phong thấy đám người Trương Tuyết Sơn và Hà Thuận Hải lập tức thay đổi sắc mặt, anh nhân cơ hội hỏi: “Mã Ngôn Triệt là ai?”
“Tôi biết!” Trương Huyền cùng anh phối hợp ăn ý, cướp lời đáp: “Là hậu nhân của Nam Xuyên Mã gia khu ma, hai mươi năm trước, sau một lần liên thủ cùng đồng đạo giết ma đã mất hành tung, có người nói ông ta bị chết oan, ông ta xuất hiện lần nữa nhất định là quay về báo thù.”
“Trương Huyền, cậu đừng nói lung tung!”
Đối mặt với lời trách móc của Trương Tuyết Sơn, Trương Huyền cười nhạt: “Có phải nói lung tung hay không, trong lòng những người tham dự sự kiện năm đó đều biết, hiện tại Kim Đại Sơn chết, Lâm Thuần Khánh chết, Tần Phong chết, cái người tên là Tống gì đó cũng đã chết, phải chăng đến tận lúc cái chết tới sát bản thân, các người mới chịu thừa nhận sự tồn tại của Mã Ngôn Triệt?”
“Mã Ngôn Triệt gì chứ, đều chưa từng nghe nói đến người này, mau giao tiểu quỷ ra đây, bằng không bọn mi chính là tà đạo!”
Trong đám người có kẻ nôn nóng kêu lên, nhưng hắn vừa dứt lời, tóc liền bốc lửa, người ở gần hắn sợ hãi kêu lên né tránh sang hai bên, giống như hắn là bệnh dịch, không cẩn thận một cái, cũng sẽ bị chết oan như Tống Trường An.
“Nhìn đi, đây cũng không phải chúng tôi làm, là chính hắn nói lung tung bị thiên phạt.” Trương Huyền bắt được cơ hội, phô trương thanh thế: “Ngay cả Nam Xuyên Mã gia cũng không biết, ấy mà dám tự xưng là người trong đạo, thật tức cười.”
Nhiếp Hành Phong nhịn không được liếc Trương Huyền một cái, rất muốn nói, hình như ai đó cách đây không lâu cũng mới biết về Mã gia thì phải.
Gần đây vụ việc chết người xảy ra liên tiếp, phàm là người có chút đầu óc đều biết nội tình không đơn giản, lúc này nghe Trương Huyền nói như vậy, lập tức tỏ thái độ bàng quan, Trương Lạc quét nhìn đám người bên cạnh, hỏi Trương Huyền: “Ý con là cái chết của họ đều liên quan đến Mã Ngôn Triệt?”
Trương Huyền đang định trả lời, truyền đến một tiếng phịch, là Tạ Phi không chống đỡ được thân thể khó chịu, đột nhiên ngã xuống, các sư huynh đệ đỡ hắn lên, hỏi tình hình của hắn, hắn lắc đầu không đáp, đờ đẫn đứng một hồi, cảm thấy toàn thân nóng không chịu được, sợ mình cũng chịu số phận giống Tống Trường An, hắn hốt hoảng cởi áo ra, ném sang một bên, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, nói: “Không sao.”
Xung quanh không ai đáp lại, Tạ Phi cảm thấy không bình thường, quay đầu nhìn lại, phát hiện ánh mắt mọi người đều đang chăm chú nhìn vào lưng mình, có người kêu lên, tuy rằng không lớn tiếng, nhưng nỗi hoảng sợ không cần nói cũng biết, điều này khiến hắn đột nhiên nhớ tới ấn ký màu đen sau lưng mình, vừa rồi đầu hơi choáng, hắn thế mà lại quên mất, cởi áo trước mặt mọi người.
Bị nhìn chằm chằm đến rợn người, Tạ Phi biết không hay, xoay người, hướng về phía Cơ Khải kêu to: “Sư phụ cứu mạng!”
Sắc mặt Cơ Khải không dễ nhìn hơn những người khác bao nhiêu, giống như muốn rũ sạch quan hệ, nhanh chóng né sang một bên, đồng thời dùng ánh mắt hỏi Trương Tuyết Sơn, Tạ Phi cũng nhìn Trương Tuyết Sơn, hắn biết sư phụ luôn luôn vâng lệnh sư bá, vội vàng chạy tới trước mặt Trương Tuyết Sơn, kêu lên: “Xin sư bá cứu mạng!”
Trương Tuyết Sơn vẻ mặt nghiêm trọng, lật vai Tạ Phi, để hắn quay lưng về phía mình, dưới ánh đèn đường, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, một dấu tay to như thế lấy cột sống làm trung tâm kéo dài ra phía ngoài, gần như chiếm toàn bộ lưng hắn, màu sắc quái dị như mực vẩy, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta hoảng sợ trong lòng.
“Gần đây con gặp phải rắc rối gì đúng không?” Trương Tuyết Sơn lạnh giọng chất vấn.
“Không có ạ…”
“Nói thật đi!”
“Thật sự không có…”
Tạ Phi sắp khóc đến nơi, hắn vẫn luôn nghi ngờ mình xảy ra chuyện là do Trương Huyền giở trò quỷ, nhưng hôm nay sau khi nhốt họ lại, nhìn phản ứng của bọn họ lại cảm thấy không giống, nhớ tới chuyện vừa trải qua, càng lúc càng hoảng sợ, nói: “Lúc Kim Đại Sơn bị chết cháy ở nhà hàng, con có mặt ở hiện trường, sau đó con liền khó chịu… Có phải con cũng bị Thiên Nhãn nguyền rủa rồi không?”
“Không phải Thiên Nhãn.” Nhìn đệ tử hốt hoảng, Trương Lạc lắc đầu, không biết rốt cuộc hắn đã làm gì, gặp phải rắc rối lớn như vậy: “Đây là thủ chưởng ấn (dấu bàn tay) của Mã gia, chỉ có người của Mã gia mới có thể lưu lại.”
Lại là Mã gia!
Trương Huyền cảm thấy đau đầu, theo lý nếu bọn họ suy luận chính xác, người Mã Ngôn Triệt muốn báo thù chính là đời trước, hắn sẽ không ra tay với Tạ Phi, cho dù ra tay, cũng sẽ dùng lửa, dùng một thủ chưởng ấn thì coi là gì đây?
“Chuẩn bị quan tài đi.” Trong bóng tối có người nhàn nhạt nói: “Quỷ thủ ấn của Mã gia chính là bùa đòi mạng, người bị vỗ phải, chẳng khác nào bị xử tử hình, cho dù mi có chạy tới chân trời góc bể, cũng không thoát khỏi sự truy đuổi của cái chết.”
Là tiếng của người đầu tiên vừa gọi ra cái tên Mã Ngôn Triệt kia, cảm giác được trong ngữ khí của y có chút hả hê, Nhiếp Hành Phong hơi quái lạ, muốn nhìn rõ y là ai, đáng tiếc người vây quanh quá đông, không thể phân biệt được, chợt nghe Tạ Phi kêu to: “Giải cứu thế nào? Ai có thể cứu tôi với?”
“Không cứu được, trừ phi được người Mã gia giúp đỡ.”
“Vậy làm sao mới có thể tìm được người của Mã gia?”
Tạ Phi lại gặng hỏi, nhưng lần này không có ai trả lời hắn, hắn không khỏi nóng nảy, tiện tay túm một người bên cạnh lớn tiếng hỏi: “Tại sao lại là tôi? Tôi đâu có đắc tội Mã gia chứ, ngay cả họ là ai cũng không biết, hắn muốn tới báo thù, sao lại muốn tìm tôi?”
Người bị túm vội vàng hất tay hắn ra, tránh sang một bên, Tạ Phi không nhận được câu trả lời, chuyển oán khí ngập tràn lên Bé con, xông về phía Trương Huyền, gào lên: “Nhất định là con quỷ con này dẫn oán linh tới, bắt nó lại cho ta, nó chết rồi, ta mới có thể sống sót!”
Nghe đối thoại của mọi người, Trương Huyền còn đang suy nghĩ liệu Tạ Phi có phải giống như Tần Phong bị ai đó giá họa hay không, thấy hắn lên cơn rồ vọt tới trước mặt, vội vàng ôm Bé con tránh ra, nói: “Mi bị bệnh à, oán linh giết người thì giết người, cần phải có người dẫn dắt hay sao?”
“Đương nhiên cần, oán linh không nhìn thấy gì, không có tiểu quỷ dẫn đường, hắn căn bản không tìm được!”
“Ủa, không phải mi vừa rồi còn nói không biết Mã gia à? Sao đã biết vị oán linh tiên sinh này không nhìn thấy gì?”
Bắt được sơ hở trong lời nói của Tạ Phi, Trương Huyền lập tức hỏi lại, Tạ Phi giật mình, phát hiện mình lỡ miệng, dứt khoát chẳng nói năng gì, xông lên cướp người.
Những người khác cũng nhao nhao vây lên, hòng giật lại tiểu quỷ trong tay Trương Huyền, trong này có không ít người từng tiếp xúc với Mã Ngôn Triệt trước khi y mất tích, vừa mới nhìn thấy Bé con theo oán linh cùng nhau xuất hiện, sợ oán linh cũng sẽ gây rắc rối cho mình, xuất phát từ tâm lý tự vệ, đồng loạt tham gia vào đoàn chiến đấu.
Trương Lạc vội vàng quát dừng lại, nhưng một khi tâm lý sợ hãi của con người bị tác động, tất cả lý trí đều bị quẳng đi không thèm đếm xỉa, chỉ muốn làm thế nào mới có thể bảo vệ được lợi ích của mình.
Lời của Trương Lạc bị phớt lờ, ông muốn ngăn đệ tử môn hạ của mình, lại phát hiện ra bọn họ còn phẫn nộ hơn những người khác, dường như Trương Huyền và Bé con đã trở thành tế phẩm, bất cứ lúc nào cũng có thể vì lợi ích cộng đồng của mọi người, đưa họ lên tế đàn, một màn này cực kỳ giống cảnh tượng hai mươi mấy năm trước kia, ông biết rõ làm như vậy là không đúng, nhưng không có sức để ngăn cản.
“Các người điên hết rồi sao!?”
Ông tức giận quát to, nhưng chẳng ai để ý đến, chỉ có Trương Chính và Khúc Tinh Thần giúp đỡ ngăn cản mọi người, lại bị đám đông căm phẫn đẩy ra phía sau, thấy có người lấy pháp khí ra, Trương Lạc kêu to: “Dừng tay!”
Tiếng kêu bị tiếng súng vang dội át đi, tiếng súng chấn động đám đông, khiến bọn họ dừng vây công, liền thấy ngay phía trước, Nhiếp Hành Phong vẻ mặt lạnh lùng giơ cao súng, họng súng chỉ lên không trung, anh chưa nói gì, nhưng động tác này tỏ rõ lập trường của anh.
— Phát súng đầu tiên là cảnh cáo, nếu ai còn dám lộn xộn, chính là tế phẩm tiếp theo!
Cách làm cương quyết lại bạo lực này ngay cả Trương Huyền cũng thấy kinh hãi, quay đầu nhìn anh, đột nhiên cười một cái, nhẹ giọng nói: “Chủ tịch thật ngầu!”
“Thật ngầu!”
Bé con lầm bầm nói mớ, muốn ngẩng đầu xem náo nhiệt, bị Trương Huyền đè đầu xuống, cấm bé lộn xộn.
Hành động của Nhiếp Hành Phong có công hiệu, liên quan đến vấn đề tính mạng, mọi người không kích động như lúc đầu nữa.
Thấy tạm thời đã trấn áp được đám đông, anh đang muốn nói vài câu xã giao ép lui bọn họ, bỗng nhiên có người vọt từ trong đám người ra, vừa chạy vừa kêu: “Kẻ có tiền thì giỏi lắm à? Lại dám cầm súng hành hung, ta cũng muốn xem xem, mi có thật sự dám giết lão tử hay không!”
Người đàn ông trong chớp mắt đã chạy tới gần, Nhiếp Hành Phong không thể thực sự nổ súng với hắn, trong lúc do dự liền thấy hắn vung ra một dây thừng dài na ná roi mềm, cuốn về phía Trương Huyền, những người khác cũng bị lôi kéo, cùng xông lên, Trương Huyền vội vàng đối phó với địch thủ, không đề phòng dây thừng giữa chừng chuyển hướng, cuốn lấy cánh tay Bé con, muốn miễn cưỡng kéo bé qua!
Trương Huyền vội vàng ngăn cản, ai ngờ Bé con bình thường quen chơi với Tác Hồn Ti, trong lúc mơ mơ màng màng còn tưởng là đang chơi, lại thả tay cậu ra, theo lực kéo của dây thừng tự động bay qua, Trương Huyền không bắt được, liền thấy bé bị dây thừng cuốn vào lòng người đàn ông kia.
Thấy bắt được tiểu quỷ, người xung quanh cùng phát ra tiếng hoan hô, người bắt được kia càng hưng phấn, vội vã móc bùa trừ tà, vỗ lên ấn đường Bé con, lại nắm cổ bé bóp một cách tàn nhẫn, muốn ép dương khí bé hút vào ra ngoài, Trương Huyền kinh hãi, quăng Tác Hồn Ti ra, hung hăng bổ về phía người đàn ông.
Trong bóng tối có mấy tờ đạo bùa bắn tới, tuy rằng không ngăn được sát khí của Tác Hồn Ti, nhưng làm giảm đi lực của nó, người đàn ông nhân cơ hội né tránh công kích của Trương Huyền, trong miệng cấp tốc niệm bùa chú, Bé con bị hắn làm cho khó chịu, oa một tiếng khóc lên, Nhiếp Hành Phong nhìn đến sốt ruột, vài lần muốn nổ súng, đều bị đám người lộn xộn che chắn, nghe tiếng khóc của Bé con càng ngày càng vang dội, anh không nhịn được, rút Tê Nhận ra, dưới ánh sáng lấp lánh của pháp khí, người vây quanh bọn họ bị lệ khí đánh ngã xuống đất, Nhiếp Hành Phong nhân cơ hội chạy tới, đâu ngờ chưa đợi anh tới gần, đã nghe thấy người đàn ông phát ra tiếng hét thảm, buông Bé con đang bị giữ chặt ra, ôm một mắt ngã lăn xuống đất.
Bé con bị ném lên không trung, vừa quay đầu, đã thấy ánh sáng bạc phóng tới, bắt bé lại, Trương Huyền nhân cơ hội kéo bé về trong ngực mình, thấy bé lắc lư một cái tay nhỏ bên trên dính đầy vết máu, trên trán còn dán đạo bùa khu trừ ác quỷ, không khỏi điên tiết, gạt đạo bùa đi, hỏi: “Khó chịu ở đâu?”
“Đồ bại hoại đáng ghét, đồ bại hoại đáng ghét!”
Bé con giống như bị dọa sợ, rất khoa trương mà hoa chân múa tay kêu lớn, chỉ là hai mắt lấp lánh, hoàn toàn không có phản ứng khó chịu.
Trương Huyền yên tâm, cố ý bày đạo bùa ra trước mặt bé, lớn tiếng hỏi: “Con có sợ cái này không?”
“Hơ, đây là cái gì ạ, sao lại muốn dán lên mặt con?”
Giọng Bé con không lớn, nhưng người nên nghe đều nghe thấy, mọi người đều lộ vẻ mặt khó tin, theo lý tiểu quỷ sợ nhất là vật trấn tà, bị đạo bùa chí cương trấn áp, cho dù không phải hồn phi phách tán thì cũng sẽ uể oải một trận, nhưng khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Bé con, đừng nói là uể oải, ngay cả sợ sệt cũng không thấy tý nào, đây đâu phải là phản ứng tiểu quỷ nên có?
“Ai nói nó không phải tiểu quỷ, trẻ con lại có sức lực lớn đến mức đả thương được người khác hay sao? Ai có thuốc trị thương không, mau cứu người! Không được thả tiểu quỷ! Bắt nó lại.” Trong đám đông có người kêu lên.
Mắt người đàn ông bị thương, kêu gào lăn lộn trên mặt đất, Trương Huyền không nhìn rõ vết thương của hắn, nhưng với sức mạnh một quyền có thể đập nát con ngươi Hát Lang của Bé con, cậu nghĩ người này còn có thể sống được, đã là kỳ tích. Có người tiến tới đè người đàn ông lại, muốn giúp hắn xem vết thương, nhưng hôm nay mọi người đều là tới mừng thọ, chẳng ai mang thuốc trị thương bên mình, chỉ có thể nhìn hắn kêu la đau đớn, đành bó tay.
Có người bị lời nói kích động, vẫn muốn xông lên gây hấn, Trương Huyền cười lạnh một tiếng, muốn đón tiếp, bị Nhiếp Hành Phong ngăn lại, đứng trước mặt cậu, quát về phía đám người: “Náo loạn đến mức này, nên kết thúc thôi! Có người bị thương, hãy lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát!”
Quát xong một lời chấn động, không giận tự uy, tất cả mọi người không khỏi lùi bước, nhưng vẫn có những người không cam lòng rời đi, cầm pháp khí rục rịch, đúng lúc này, một bóng đen vút đến gần, mọi người chợt nghe thấy tiếng kêu thảm truyền đến, những người đó liên tiếp bị bay ra ngoài, bóng đen bị lửa giận kích động, toàn thân đều toát ra sát khí cực âm, tất cả những ai đến gần hắn đều bị liên lụy, nhất thời trên khoảng đường chen chúc trống đi một chỗ lớn.
Lửa giận của người đàn ông phát ra xong, lúc này mới lắc người một cái, vút đến phía sau Nhiếp Hành Phong, đứng yên ở một bên, là Nhan Khai cảm ứng được Bé con gặp nguy hiểm kịp thời chạy tới, một màn mọi người đối phó với Bé con vừa rồi hắn đều nhìn thấy, thực sự không nhịn được, lúc này mới ra tay, hiện tại cho dù đã thu tay lại, vẫn khó dằn được bực tức, lồng ngực phập phồng, không hề giấu diếm phát tán sát khí ra ngoài.
Nhìn thấy hắn, lại có người kỳ quái kêu lên, giống như phát hiện ra chuyện đáng sợ hơn, Hà Thuận Hải nhân cơ hội giật dây thủ hạ kêu ầm lên — “Thì ra bọn mi không chỉ nuôi tiểu quỷ, còn lén lút nuôi cả lệ quỷ, những kẻ tà đạo như bọn mi đều phải tru diệt!”
Nhan Khai theo Nhiếp Hành Phong đã lâu, nhưng bởi Trương Huyền ra khỏi đạo, không giao lưu gì với người trong nghề, nên có rất ít người biết đến sự tồn tại của vị thức thần là hắn đây, phát hiện vì mình nhất thời kích động, khiến bọn họ rơi vào hoàn cảnh khó khăn, Nhan Khai khom người về phía Nhiếp Hành Phong nói xin lỗi.
Trương Huyền khoát tay chặn lại, cười lạnh nghĩ thầm, không nên đánh cũng đánh rồi, nói xin lỗi cái đếch gì? Cậu cảm thấy chỗ ngu nhất của Nhan Khai là — sao không nhân cơ hội tẩn thêm vài tên, miễn cho bọn chúng quay lại gây sự.
“Nếu đó là thức thần nuôi trong nhà của cậu, vậy thì thôi, nhưng tiểu quỷ phải để lại.” Đại khái nhìn ra Nhan Khai không dễ đối phó, Trương Tuyết Sơn không cứng đối cứng nữa, dùng ngữ điệu ôn hòa nói: “Cho dù tiểu quỷ không giết người, nhưng nó có tiếp xúc với oán linh, lại làm người bị thương, cũng phải ở lại cho người bị thương một câu trả lời hợp lý, người phạm lỗi lầm còn phải bị thẩm vấn, huống chi là quỷ? Trương Huyền, cậu cũng tu hành chính đạo, hẳn là hiểu được lý lẽ này, có phải không?”
Nói một tràng nghe có vẻ có lý, lại cương quyết mười phần, Nhan Khai nghe đến bốc hỏa trong lòng, nếu không phải vì ngại Nhiếp Hành Phong và Trương Huyền ở đây, hắn đã sớm dạy dỗ lão hồ ly này.
Đối với yêu cầu của Trương Tuyết Sơn, Trương Huyền chẳng ừ chẳng hử, thả Bé con xuống, để Bé con chạy tới chỗ Nhiếp Hành Phong bên kia, nói: “Chủ tịch, anh đưa Bé con đi trước.”
“Trương Huyền…”
Nghe dặn dò của cậu, Nhiếp Hành Phong liền biết cậu lại muốn cậy mạnh. Cách đây không lâu cậu mới bị độc thương phát tác, Nhiếp Hành Phong không muốn một mình cậu chống đỡ, đang muốn phản đối, người của Hà Thuận Hải đã kêu lên, Trương Chính cũng muốn khuyên giải, bị Trương Huyền ngăn lại, đối mặt với đám người, quát lớn: “Con trai phạm lỗi lầm, ta thay nó gánh trách nhiệm, có bản lĩnh trước hết hãy vượt qua cửa ải này của ta đã!”
Giọng nói to rõ ràng vang lên, đồng thời Tác Hồn Ti đã quấn lên cổ tay, tức khắc ngân quang lóe lên, toát ra sát khí sáng loáng, đám người bị khí thế của cậu làm cho khiếp sợ, không một ai dám nói nhiều thêm, Nhan Khai thấy Nhiếp Hành Phong do dự, nói: “Chủ nhân xin hãy yên tâm, ta sẽ ở lại đây cùng hắn.”
Dưới sự quấy rối của một vài người có tâm tư, tình thế càng ngày càng trở nên hiểm ác, Nhiếp Hành Phong biết lúc này việc thiết yếu cần làm chính là đưa Bé con rời khỏi chỗ thị phi trước, mục đích của những người này là Bé con, Bé con không ở đây nữa, bọn họ khiêu chiến với Trương Huyền chẳng được lợi lộc gì, hơn nữa còn có Nhan Khai hỗ trợ, vì vậy không do dự nữa, ôm Bé con đi ngay, lại lấy điện thoại ra gọi cảnh sát, lúc này cảnh sát đứng ra là thích hợp nhất, có cảnh sát nhúng tay vào, cho dù Hà Thuận Hải và Trương Tuyết Sơn muốn lật sóng gió cũng lật không nổi.
Ai ngờ anh đi chưa được bao xa, Bé con cảm giác được, khóc gào ra sức giãy dụa muốn xuống, Nhiếp Hành Phong không ngờ sức của một đứa bé lại lớn như vậy, một tay mình lại không giữ được bé, Bé con từ trong ngực anh giùng giằng nhảy xuống đất, co cẳng chạy ngược trở lại, trong miệng gọi lớn: “Huyền Huyền! Huyền Huyền!”
Bóng dáng thằng bé lay động, Nhiếp Hành Phong không kịp tóm bé, mắt thấy bé sắp chạy đến bên người Trương Huyền, bên cạnh đột nhiên bốc lên một trận gió mạnh, không đợi Bé con né tránh, luồng gió quái dị kia đã cuốn lấy bé, hất vào làn xe chạy bên cạnh.
Đối diện đúng lúc có một chiếc xe tải chạy qua, thấy Bé con lao thẳng vào đầu xe tải, Nhan Khai cấp tốc xông tới túm lấy bé, nhưng không ngờ gió mạnh lại khá ác liệt, hắn bị cản lại bên ngoài luồng gió, trơ mắt nhìn con trai sắp đâm vào xe.
Đúng lúc này, bóng người bên cạnh nhoáng lên, Trương Huyền dùng Tác Hồn Ti chẻ gió lớn ra, xông về phía trước, trong nháy mắt xe tải đâm vào Bé con, ôm lấy bé.
“Trương Huyền!”
Bầu trời đêm mờ mịt, Nhiếp Hành Phong đuổi tới, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng bọn họ bị nuốt trọn dưới bánh xe tải khổng lồ, anh thậm chí nghe được tiếng va chạm dữ dội, cho dù biết Trương Huyền sẽ không chết, tim vẫn cứ chợt thắt lại, chỉ nghe thấy tiếng phanh xe không ngừng vang lên bên tai, thân xe còn trượt về phía trước rất xa mới dừng lại, anh lập tức lao đến.
Tài xế xe nhảy xuống, mức độ thất kinh không kém Nhiếp Hành Phong, khi thấy đám người vây ở bên đường, anh ta mặt mũi trắng bệch, liều mạng xua tay, hét lớn: “Là bọn họ đột nhiên xông tới, tôi không cố ý, tôi đã gắng sức phanh lại xe rồi…”
Nhiếp Hành Phong đẩy anh ta ra, nhanh chóng tìm kiếm xung quanh xe tải, không thấy người, anh lại cúi người xuống kiểm tra gầm xe, gầm xe tải rất cao, có thể thoải mái chứa một người, vừa rồi anh không nhìn thấy người bị đâm bay ra, cho nên bọn họ chỉ có thể ở dưới gầm xe, nhưng đèn đường u ám, hơn nữa thân xe tải quá lơn, anh không nhìn thấy gì, Nhan Khai ở bên cạnh quẹt bật lửa chiếu sáng cho anh, hai người tìm một vòng dưới gầm xe, nhưng không tìm thấy gì.
Tài xế ở bên cạnh cuống cuồng giải thích, Nhiếp Hành Phong vẻ mặt âm trầm đứng lên, nói với anh ta: “Lái xe ra.”
“Bây giờ không thể di chuyển xe được đâu, nếu người còn ở dưới bánh xe, đánh xe một cái…”
“Lái xe ra!”
Nhận được sát khí lan tới, tài xế không dám nói nhảm nữa, lên xe, lái xe về phía trước một đoạn ngắn, bỏ lại hiện trường tông xe trống không
Trên con đường lớn như vậy lại trống ra một khoảng, không có vết máu, không có thân thể, ngay cả bóng người cũng không có, Trương Huyền và Bé con vậy mà lại biến mất trước mặt mọi người ngay trong chớp mắt đâm vào xe tải.
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!?
Lo lắng tất loạn, Nhiếp Hành Phong không nghĩ ra, ngơ ngác đứng trên chỗ đất trống, không thể tỉnh táo để suy xét tình huống xảy ra trước mắt, những người khác càng bị tai nạn quỷ dị này làm choáng váng, nghe thấy tiếng còi cảnh sát từ xa truyền đến, đám người vẫn luôn ầm ĩ đều lặng lẽ mất tiếng, có vài người thậm chí định chuồn êm — xảy ra án mạng, bất kể có liên quan đến mình hay không, bị cảnh sát thẩm tra vặn hỏi đều là chuyện phiền toái, bọn họ đều có gia nghiệp, không ai muốn dính dáng đến vụ án.
“Đứng lại!”
Thấy bọn họ lén lút, Nhiếp Hành Phong lớn tiếng quát lên, đôi mắt quét qua mỗi người, ánh mắt âm trầm, đám người bị nhìn đến hoảng sợ, không tự chủ tránh ánh mắt đi, cho rằng chuyện phải phiền phức rồi đây, ai ngờ Nhiếp Hành Phong chỉ lạnh lùng nói một câu.
“Các người có thể đi, nhưng sau này nếu còn có ai dám kiếm chuyện với con nhà tôi, tôi sẽ khiến người đó âm dương hai giới, không còn một chỗ dung thân!”
Giọng nói lạnh lẽo, khiến đám người hiểu rằng giờ phút này Nhiếp Hành Phong đang phẫn nộ, thấy do sự truy đuổi của bọn họ, mà Trương Huyền và Bé con biến mất trong hư không, tuy rằng sống chết chưa rõ, nhưng trong thời gian ngắn sẽ không làm loạn nữa, coi như tạm thời giải quyết được phiền phức, người biết rõ gia thế của Nhiếp Hành Phong cũng không muốn đối đầu trực diện với anh, thừa dịp cảnh sát còn chưa tới, sau khi đồng ý lập tức chạy mất.
Vẻ mặt Nhiếp Hành Phong u ám, lạnh mắt nhìn đám chết tiệt phô trương thanh thế rời khỏi, đám người tản đi, anh đột nhiên phát hiện xa xa trong bóng tối có con mắt đang yên lặng chăm chú nhìn mình, ánh mắt sáng rực, lại cảm thấy có mấy phần quen thuộc, anh chợt giật mình, dâng lên lòng cảnh giác đối với mối nguy hiểm, muốn nhìn kỹ thêm, nhưng đôi mắt kia đã biến mất trong đám người, không tìm thấy nữa.
Phát hiện bất ngờ khiến tâm trạng Nhiếp Hành Phong càng loạn hơn, luôn cảm thấy Bé con bị cơn gió quái dị cuốn đi, còn có Trương Huyền biến mất ngoài ý muốn đều liên quan đến đôi mắt kia, nếu đó là Thiên Nhãn, vậy thì phải chăng ngay cả ông trời cũng cho rằng sự tồn tại của Trương Huyền và Bé con là tội ác?
“Chủ nhân?”
Cảm nhận được lo lắng trong lòng Nhiếp Hành Phong, Nhan Khai ở bên cạnh nhẹ giọng gọi anh.
Con trai xảy ra chuyện, Nhan Khai cũng mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, nhưng hắn chung quy cũng là linh khí do âm hồn tụ tập lại, về mặt bày tỏ tình cảm không được mãnh liệt như Nhiếp Hành Phong.
Được hắn gọi, Nhiếp Hành Phong lấy lại tinh thần, thấy đám người gần như đi hết cả, ở lại chỉ có Trương Lạc và đồng môn của ông.
Hôm nay Trương Lạc là chủ bữa tiệc, xảy ra nhiều chuyện như vậy, ông không cách nào tránh khỏi, về phần đám người Trương Tuyết Sơn, Nhiếp Hành Phong cảm thấy họ ở lại, phần lớn nguyên nhân là để nắm được tin tức đầu tiên, những người này làm chuyện trái với lương tâm, chẳng những không kiểm điểm lại lỗi lầm từng phạm phải, mà năm lần bảy lượt còn muốn che giấu chứng cứ, nếu bọn họ cố chấp cho rằng Bé con là người dẫn đường cho oán linh, thì trước khi chưa nhận được bằng chứng rằng bé đã thực sự chết, chỉ sợ là chưa thể an tâm.