Tống Trường An đi vào toilet.
Cũng không phải gã muốn đi WC, chỉ là chán ghét bầu không khí tiệc tùng ồn ào náo nhiệt, bạn cũ tụ họp là hoạt động chỉ có những nhân sĩ thành công mới thích tổ chức, đối với người nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống thì chẳng ai bằng mình như gã, có mặt chỉ để làm nền mà thôi, gã vốn nên một lời từ chối, nhưng hết lần này đến lần khác không từ chối được, bởi vì Cơ Khải nhắc tới cái tên Mã Ngôn Triệt này.
Đối với tất cả người tu đạo, Mã gia là một tồn tại vô cùng đặc biệt, bọn họ không hòa cùng đồng đạo, cũng không muốn hòa, người trong nghề hiểu biết về Mã gia lại càng ít, nhưng không ai dám coi thường bọn họ, bởi họ từ lúc sinh ra đã mang theo năng lực phân tích sinh tử của người đời.
Đối với loại năng lực này, gã từng ước ao, từng nhắm tới, từng mưu toan chiếm lấy, lại thầm nghĩ phải tránh né thật xa. Trong hai mươi mấy năm qua, ba chữ Mã Ngôn Triệt tựa như một thứ cấm kỵ, ngay cả việc nghĩ đến một chút cũng cho rằng sẽ bị nguyền rủa, gã tận lực khiến bản thân quên đi, nhưng ngay khi gã cảm thấy rằng mình đã quên, người này… không, có lẽ nên nói, con quỷ này lại xuất hiện.
Gã nghĩ rất nhiều đồng đạo cũng ôm ý kiến giống mình, người của Mã gia không chết, họ sớm muộn gì cũng sẽ trở về báo thù, nên biện pháp tốt nhất chính là chia tách hài cốt của người mới chết, vĩnh viễn trấn âm vị, cũng phân tán hồn phách của hắn, để hắn vĩnh viễn không siêu sinh, nhưng cho dù là vậy vẫn cứ tốn công vô ích, cái gì nên tới, có trốn thế nào cũng không thoát được…
Thế nên nhiều người hơn nữa, không gian náo nhiệt hơn nữa cũng không thể che giấu nỗi sợ hãi, ngược lại bởi vì bỗng chốc nhìn thấy nhiều gương mặt quen thuộc như vậy khiến Tống Trường An càng thấy bất an, bởi nỗi hoảng sợ kia phát ra từ nội tâm.
Để giảm bớt bất an, Tống Trường An mở van nước lạnh, cúi đầu hất nước lên mặt mình, lúc đưa tay rút khăn giấy, gã chợt kinh hãi, thình lình phát hiện một cái bóng đen thùi lùi in vào chiếc gương trước mặt, dường như sợ gã nhìn không rõ, dính sát vào sau lưng, đầu lâu khô nhô ra từ bóng đen dựa vào bả vai gã, dùng hai hốc mắt trống hoác nhìn chòng chọc gã, tim Tống Trường An chợt thắt lại, không tự chủ được hét ầm lên.
Cùng với tiếng kêu thảm của gã, bóng đen biến mất, Tống Trường An rút cung nỏ ra, pháp khí tuy gọi là cung, hình dạng lại giống mũi khoan, trên đỉnh khảm Tang Môn đinh, một khi bắn ra, quỷ yêu khó xâm phạm.
Gã nắm chặt cung nỏ trong tay nhanh chóng xoay người lại, nhưng đã không thấy dấu vết quỷ ảnh đâu nữa, tim đập dữ dội, gã biết đó là Mã Ngôn Triệt đã trở về.
Muốn nói đến bắt quỷ hàng ma, so với Mã gia, Lâm gia, sự tồn tại của Tống gia chẳng hề thu hút, nhưng Tống Trường An dù sao cũng là thợ săn một đời bắt ma quỷ, sau khi cảm giác được khí tràng bốn phía âm u, lập tức nhớ tới Kim Đại Sơn trước đó không lâu bị chết cháy trong toilet, không dám chậm trễ, lấy bình thuốc nhỏ bất ly thân trong túi ra, mở nắp bình, đổ ra hai giọt chất lỏng, nhanh chóng bôi lên mí mắt, sau đó mở to mắt quan sát xung quanh, định bụng nhìn thấy hồn phách Mã Ngôn Triệt một cái, liền thẳng tay bắn Tang Môn đinh ra.
Linh lực Tống Trường An không cao, gặp quỷ cần đồ bên ngoài phụ trợ, nhưng pháp khí gia truyền của gã lại đâu ra đấy, cho dù là lệ quỷ, ra một chiêu, cũng có thể khiến nó hồn phi phách tán, vẻ mặt Tống Trường An âm lệ nhìn xung quang, nghĩ một cách hung ác, nếu đã giết hắn một lần, vậy chẳng bằng giết lần thứ hai, dù sao cũng đã sai, chi bằng dứt khoát sai hẳn luôn cho rồi!
Nhưng trong toilet trống không, đã không còn ai nữa, cũng chẳng có cái gọi là quỷ hồn, Tống Trường An lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra, khi có ngoại vật trợ giúp, gã không nhìn thấy quỷ hồn, ban nãy những ảo giác đó đều là do gã trong lúc sợ hãi tạo ra.
Do bôi thuốc lên mắt, mọi thứ nhìn vào đều âm trầm, Tống Trường An nghi ngờ không thôi quan sát bốn phía, đột nhiên thân thể chợt run lên, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng.
Gã nhìn thấy không phải quỷ ảnh, mà là hoa văn thủy tinh đối diện, hoa văn được làm lộng lẫy tinh xảo, dưới ánh đèn khúc xạ tạo thành một đường vân dài mảnh hình bầu dục, giống như một con mắt, trừng trừng nhìn gã.
Thiên Nhãn!
Tống Trường An cảm thấy tóc gáy dựng hết lên, nhớ tới đủ loại tin đồn nghe được mấy ngày nay, gã có linh cảm lời nguyền sắp linh nghiệm, tuy bắt quỷ nhiều năm, lúc này cũng không khỏi phát rét trong lòng, muốn dời ánh mắt đi, tránh né cái nhìn chằm chằm của Thiên Nhãn, lại phát hiện mình không làm được, con mắt kia tràn đầy sức cám dỗ, khiến gã biết rõ đó là lưỡi đao lấy mạng vẫn không tự chủ được muốn tiến lại gần…
Rầm!
Phía sau truyền đến tiếng động mạnh, cửa phòng toilet tự động đóng lại, cũng đồng thời kéo thần trí Tống Trường An về, gã quay đầu hoảng hốt nhìn một cái, lúc quay trở lại, trước mắt chợt sáng lên, không gian vốn âm trầm trong nháy mắt bị ánh lửa chiếm cứ, giống như có người tạt xăng, thế lửa dấy lên từ cửa sổ, sau đó nhanh chóng áp sát về phía gã, trên cửa sổ thủy tinh đâu còn con mắt nào? Tống Trường An chỉ thấy một đôi dấu chân giẫm trong lửa, đi thẳng về phía gã.
Rất nhanh, ngọn lửa bị âm khí của đôi dấu chân kia hút lại, toàn bộ tập hợp vào người hắn, trong nháy mắt biến thành một hình người toàn thân bốc cháy, ngọn lửa từ trong hốc mắt của đầu lâu khô ào ào phun ra, chiếu sáng cả khối đầu lâu, bỗng nhiên nhào vào người gã.
Quỷ lửa sát lại quá gần, Tống Trường An thậm chí có thể nghe thấy tiếng đầu lâu chuyển động ken két, nhiệt độ nóng rực dồn đến khiến gã thở không nổi, theo bản năng giơ cung nỏ lên muốn ấn chốt, nhưng gã lập tức phát hiện ra pháp khí đang bị lửa cắn nuốt, hơn cả thế, ngọn lửa bao vây gã, giống như hòng nuốt trọn cả mình.
Trong tình huống thế này, Tống Trường An không dám liều mạng nữa, vứt bỏ pháp khí, quay đầu nhào tới trước cửa toilet ra sức đập, kêu to: “Ở đây có cháy, cứu mạng!”
Gã biết đây là lời nguyền tử vong Mã Ngôn Triệt làm, chỉ có xông ra khỏi không gian này, bản thân mới có thể thoát khỏi nguyển rủa, gã không muốn bị thiêu sống như Kim Đại Sơn, nhưng mặc cho gã đập cửa thế nào, cũng không nhận được một lời đáp lại nào, nhiệt độ bám phía sau gã càng ngày càng cao, một cánh tay bị cháy đen sì từ phía sau chợt đặt lên cổ gã, thấy cổ áo bị ngọn lửa đốt cháy, nỗi sợ hãi tột độ bao phủ lên gã, lần thứ hai gắng sức hét to — “Cứu mạng!”
Rầm!
Trong tiếng hét to cửa bị phá ra, Tống Trường An lảo đảo xông ra ngoài, đầu tiên thấy có vài người đang đứng ngoài cửa, ai cũng dùng ánh mắt kỳ dị theo dõi gã, thấy gã đi ra ngoài, mọi người lui về phía sau như tránh bệnh dịch, có người nhỏ giọng nói: “Thần kinh!”
Điều hòa trên hành lang thổi gió nhẹ mát mẻ xua tan khô nóng trên người Tống Trường An, tìm được đường sống trong chỗ chết, gã không còn tâm tư để ý tới chuyện người khác xì xào bàn tán, lớn tiếng thở phì phò, để giảm bớt sợ hãi trong lòng. Có người lướt qua bên cạnh gã đi vào toilet, trong lòng gã vẫn còn sợ hãi nhìn theo, trong toilet rất sạch sẽ, không có lệ khí âm trầm, đừng nói đến quỷ, ngay cả một đốm lửa li ti cũng không thấy.
Tống Trường An hồ đồ rồi, trong lúc nhất thời không rõ chuyện vừa trải qua là ảo giác của bản thân hay là ác linh đã đi khỏi, dằn tâm tư thấp thỏm xuống quay trở lại, ánh mắt trong lúc vô ý đảo qua đám người vây xem, chợt thấy có một đứa trẻ khoảng hai ba tuổi đang dựa lên tường, tròn đôi mắt thật to khẩn trương nhìn mình, đứa bé rất đáng yêu, nếu bỏ qua quỷ khí nồng đậm toát ra từ người nó.
Có chút quen mặt, Tống Trường An nghi ngờ có phải bạn bè đồng đạo mang tiểu quỷ đến, bằng không trong bữa tiệc đêm nay tụ tập toàn người tu hành, chỉ với phần cương khí này, tiểu quỷ cũng không dám đến gần rồi, đổi lại lúc bình thường, Tống Trường An nhất định sẽ đi hỏi cho rõ ràng, nhưng bây giờ tự thân gã khó bảo toàn, chẳng có tâm tư để ý đến việc đâu đâu, kinh hồn bạt vía đi được một đoạn, đối diện đúng lúc đụng phải bạn bè tới dự tiệc.
“Sắc mặt ông rất khó coi, đã xảy ra chuyện gì à?” Trương Tuyết Sơn ôn hòa hỏi, trên mặt lộ ra vẻ đầy quan tâm.
“Không sao, vừa rồi uống nhiều, có hơi say.”
Xuất phát từ tâm lý hiếu thắng, Tống Trường An không nói ra chuyện vừa trải qua, gã không quen thân với Trương Tuyết Sơn, không phải vì sự kiện năm đó, gã cũng không đặc biệt tới tham gia tiệc mừng thọ Trương Lạc.
“Đã nghĩ ra được phải đối phó Mã Ngôn Triệt thế nào chưa?” Gã hỏi lại.
“Tôi cảm thấy so với việc này, chúng ta càng nên xác nhận con quỷ kia phải chăng thật sự là Mã Ngôn Triệt, hắn làm sao trở về.” Trương Tuyết Sơn giống như không chú ý tới Tống Trường An hoảng loạn, dù bận vẫn ung dung nói: “Dù sao chú ngữ năm đó do mọi người chúng ta tập hợp sức lực phong ấn lại đâu thể dễ dàng phá giải như vậy.”
“Thiên Nhãn…” Nhớ lại màn quỷ dị vừa rồi, Tống Trường An thì thào nói.
Trương Tuyết Sơn thay đổi sắc mặt: “Ông đã nhìn thấy Thiên Nhãn?”
“Không, tôi đoán thế.” Sợ Trương Tuyết Sơn hỏi thêm nữa, Tống Trường An vội vàng chuyển đề tài: “Trong đồng đạo hôm nay tới đây có ai nuôi tiểu quỷ à?”
“Không rõ lắm.” Ánh mắt Trương Tuyết Sơn giữ kín như bưng: “Cho dù có người nuôi, chuyện thế này ông nghĩ sẽ trắng trợn phô trương ra hay sao?”
“Nhưng mà…”
Cảm giác bị quỷ con lạnh lùng nhìn chằm chằm rất tệ, trên trán Tống Trường An toát mồ hôi lạnh, gã đột nhiên nghĩ tới truyền thuyết về thiên phạt kia.
“Ông không biết là mỗi lần nhìn thấy con quỷ con kia đều đồng hành với cái chết ư?” Trương Tuyết Sơn thay gã nói ra.
Mồ hôi lạnh trên đầu Tống Trường An túa ra càng nhiều, gã hiểu nguyên nhân Mã Ngôn Triệt tới tìm mình, hắn có tiểu quỷ dẫn đường, muốn bản thân mình cũng như những người đó phải chịu thiên phạt, trong khi cái chết ép tới gần từng chút một cảm nhận thống khổ Mã Ngôn Triệt từng trải qua, cho nên gã phải lập tức giết tiểu quỷ kia, hoặc là… dẫn nó tới chỗ những kẻ khác.
Tống Trường An u ám tính toán kế hoạch cho bước tiếp theo, quay đầu đi, muốn bắt được tiểu quỷ trước, đáng tiếc kết quả khiến gã rất thất vọng, đám người vừa rồi đã tản đi, tiểu quỷ cũng chẳng biết đi đâu.
“Làm sao vậy?”Trương Tuyết Sơn quan tâm hỏi.
Tống Trường An lặng thinh, vẻ mặt hung ác nham hiểm nhìn người đàn ông cười mỉm trước mắt, nụ cười này theo như gã thấy tràn đầy tính toán, khiến gã không nhịn được nghĩ, Trương Tuyết Sơn mượn danh tiệc mừng thọ mời bọn họ tới, đến tột cùng là để thương lượng làm thế nào cùng nhau đối phó kẻ địch, hay là đang tìm vật thay thế?
“Không sao!”
Sau khi nghĩ thông suốt sự thật này, Tống Trường An hung hăng ném ra một câu, quay đầu rời đi, Trương Tuyết Sơn không ngăn cản, nhìn gã đi xa, quay đầu nhìn toilet đối diện như có điều suy nghĩ, cất bước đi vào.
Trong toilet tràn đầy oán khí âm linh lưu lại, mãnh liệt đến nỗi khiến Trương Tuyết Sơn cảm thấy buồn nôn, vội vàng niệm đạo chú thanh tịnh, lão biết Mã Ngôn Triệt rốt cuộc đã hiện thân, nhưng bất ngờ là, với đạo thuật của Tống Trường An lại có thể toàn thân trở ra.
Lẽ nào hắn đã tìm được cách thức ứng phó rồi sao?
Trương Tuyết Sơn nghĩ ngợi quan sát gian phòng, rất nhanh đã phát hiện ra cung nỏ rơi ở cửa.
Đó là pháp khí Tống gia, vừa rồi Tống Trường An nhất định đã kinh hoàng tột độ, mới đánh rơi vật quan trọng đến vậy, thấy cung nỏ, Trương Tuyết Sơn bừng tỉnh đại ngộ, thì ra oán linh là bị nó dọa đi mất, năm đó Mã Ngôn Triệt chết dưới Tang Môn đinh, chỉ có vật này mới có thể đẩy hắn vào chỗ chết một lần nữa!
Giống như phát hiện ra vật báu, Trương Tuyết Sơn vội vã nhặt cung nỏ lên, pháp khí nho nhỏ, ngoại hình giống như mũi khoan ngắn, lão ấn chốt mở, đầu Tang Môn đinh nhanh như gió xoay tròn, trong kim quang nhạt màu mơ hồ hiện ra một chữ Tống, đổi lại là trước kia, loại pháp khí này y hoàn toàn không thấy vừa mắt, nhưng bây giờ lại có thể trở thành pháp bảo cứu mạng lão!
Sợ Tống Trường An trở lại, Trương Tuyết Sơn tắt cơ quan, nhét pháp khí vào túi ra khỏi toilet, trên mặt một lần nữa đắp lên nụ cười, lão cảm thấy ông trời thực sự quá thiên vị mình rồi, hết thảy đều phát triển theo phương hướng lão hi vọng, hiện tại chỉ cần lấy lại được Tác Hồn Ti và quỷ con, tất cả đều sẽ toàn vẹn, đương nhiên, trước mắt còn rất nhiều phiền phức phải quét sạch, cũng tỷ như một vài người không có nhiều tác dụng lắm, có thể để bọn chúng ngậm miệng.
Tống Trường An hoang mang đi tới phòng khách khách sạn, gã vốn định lập tức rời khỏi chốn thị phi này, nhưng vừa đi tới cửa, đã bị cửa xoay dọa cả người toát mồ hôi lạnh, cánh cửa chầm chậm chuyển động theo bước chân khách ra vào, tạo thành một hình bầu dục rõ ràng, màu đen như mực, khiến Tống Trường An không dám khẳng định đó là con mắt hay cái miệng, giống như quái vật canh giữ ở cửa, mưu toan trong nháy mắt gã ra cửa một hơi cắn nuốt gã.
Hoảng sợ khiến gã lập tức dừng bước, không chút nghĩ ngợi, xoay người, theo cầu thang bên cạnh chạy một mạch lên lầu hai, đại sảnh Trương gia tổ chức tiệc mừng thọ được bố trí ở tầng hai, nơi này tụ tập đạo hữu các giới, gã nghĩ oán linh Mã Ngôn Triệt tuyệt đối không dám theo tới.
Bầu không khí trong phòng tiệc ồn ào náo nhiệt, xa cách nhiều năm những người cùng nghề khó có khi tụ họp cùng một chỗ, mọi người đều tỏ ra rất nhiệt tình, tiệc đã trôi quá nửa, rất nhiều người đã uống say, vẫn tiếp tục đưa ly đổi chén, nhiệt tình kể lại chuyện bắt quỷ năm đó, không ai chú ý đến Tống Trường An kinh hồn bạt vía.
Tống Trường An trở lại chỗ ngồi, thấy trước mắt có rượu, cầm lên trút một hơi, bởi vì khẩn trương, rượu mạnh hất cả ra người, gã vội vàng lấy khăn tay lau đi, bạn cùng dự tiệc đến gần bắt chuyện, gã chẳng có tâm tư để ý tới, trong lòng chỉ đang suy nghĩ tiếp theo phải đối phó với oán linh thế nào.
Đồng bạn còn tưởng rằng gã say, đẩy tôm cuộn phô mai vừa được đưa lên bàn ra trước mặt gã, nói: “Nếm thử cái này, phô mai trên thịt tôm vừa được người phục vụ dùng súng kíp nướng ngay tại chỗ đấy, cứ như làm xiếc ấy, có điều mùi vị cũng không tệ lắm.”
Tống Trường An không yên lòng đáp một tiếng có lệ, đồng bạn chưa thỏa mãn, móc bật lửa ra, bật lên, học dáng vẻ vừa rồi của người phục vụ, dọc theo phô mai nướng một vòng.
Động tác kia đẹp mắt, thực sự học giống được mấy phần, nhưng vào giây phút này Tống Trường An nhìn thấy, không có thứ gì đáng sợ hơn lửa, theo bản năng giật một cái về phía sau, ánh mắt vô tình lướt qua phía trước, đột nhiên thấy có một bóng dáng rất nhỏ xuyên qua đám người, đi về phía mình, lại là quỷ con dẫn đường vừa gặp phải trước cửa toilet.
Không ngờ quỷ con lại dám xuất hiện trong sảnh tiệc tụ tập người tu đạo, mà người xung quanh chẳng thèm để ý chút nào đến sự xuất hiện của nó, Tống Trường An vã mồ hôi lạnh, mắt nhanh chóng nhìn bốn phía — nếu quỷ con xuất hiện, nói cách khác Mã Ngôn Triệt cũng đã tới, tới tìm gã đòi mạng!
Nhưng người trong đại sảnh quá đông, bóng người tới tới lui lui, trước sau không thể nhìn ra ai là tử linh, Tống Trường An khẩn trương lui về phía sau, thò tay vào túi, muốn lấy pháp khí chống đỡ, ai ngờ lại móc vào một khoảng không, gã sờ soạng cả buổi, gấp đến độ run cả tay, mới chợt nhớ tới mình vừa đánh rơi pháp khí gia truyền trong toilet.
Nhìn hình dáng quỷ con lơ lửng cách mình càng ngày càng gần, Tống Trường An sợ hãi đến nỗi ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, không chút do dự túm ngay lấy đồng bạn đang khoe khoang kỹ xảo bên cạnh, lấy hắn làm lá chắn, kéo đến trước mặt mình.
Chiếc ghế tựa vì động tác lớn của gã phát ra tiếng trượt chói tai, thu hút ánh mắt của khách khứa xung quanh tới, Tống Trường An không thèm quan tâm, gã lúc này chỉ có một ý nghĩ, tránh trước được một khiếp rồi tính, nhưng gã chỉ lo chú ý phía trước, không nghĩ tới đồng bạn vì bị gã lôi kéo, bật lửa sẩy tay rơi xuống người gã, đốm lửa tiếp xúc quần áo bị hất rượu mạnh, phừng một tiếng bốc lên.
Ngọn lửa lan rất nhanh, kinh động đến người bên cạnh, có người muốn tiến lên giúp dập lửa, bị Tống Trường An kéo ly rượu trên bàn, bùm bụp ném tới, trong sự kinh hoàng tột độ, đại não gã hoàn toàn hỗn loạn, không phân rõ địch ta, chỉ thấy rằng ai cũng đều là oán linh tới đòi mạng.
Sau khi ép mọi người lùi lại, gã đẩy đồng bạn ra, lúc này tiểu quỷ đã chạy đến trước mặt gã, gã quên cả ngọn lửa đang lan nhanh trên người mình, chỉ vào đứa bé kêu to: “Quỷ con! Quỷ con dẫn đường cho oán linh!”
Bị tiếng hét chói tai của gã kinh động, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn sang, lúc này mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào, bên cạnh họ đã thêm một đứa bé, thằng bé thoạt nhìn chỉ khoảng hai ba tuổi, nhưng khí tràng âm trầm, mắt nhìn chằm chằm vào Tống Trường An, đột nhiên cất bước về phía gã.
“Bé con!”
Tạ Phi đang ở gần đấy, nhìn thấy rõ nhất, khi thấy thằng bé đúng là Bé con nhà họ Nhiếp, hắn thất thanh kêu lên.
Một tiếng này kiến Tống Trường An càng hoảng loạn, mắt thấy đứa bé dùng tốc độ đặc biệt quỷ dị vọt đến trước mặt mình, gã ngay cả phản kích cũng quên, quay đầu một cái, thấy cửa sổ sát sàn lớn sau lưng, gã cuống quýt kéo cái ghế bên cạnh, ôm nó phi ra ngoài.
Dưới sự va đập mạnh của chiếc ghế, cửa sổ thủy tinh vỡ choang một mảng lớn, Tống Trường An cứ như vậy trước mắt bao người, ôm cái ghế nhảy xuống lầu, rất lâu, mọi người mới lấy lại tinh thần, đều chạy đến trước cửa sổ, thò đầu xem tình hình gã.
“Đây là chuyện gì? Thằng bé kia đâu?”
Hà Thuận Hải cũng nhìn thấy quỷ con, lại nhìn phản ứng của Tống Trường An và nét mặt Trương Tuyết Sơn, trong lòng ông ta đã nắm chắc, cố ý lớn tiếng hỏi.
Đám người Cơ Khải và Trương Tuyết Sơn liếc mắt nhìn lẫn nhau, không ai nói gì, ngược lại là Trương Lạc người được chúc thọ đêm nay, không hiểu tình hình đột nhiên phát sinh là thế nào, bước nhanh tới trước cửa sổ.
Phía dưới cửa sổ sau của khách sạn là hẻm nhỏ thông tới bãi đỗ xe, Tống Trường An đã bò dậy, độ cao của tầng hai chẳng tạo ra thương tích gì đối với người nhiều năm rèn luyện, nhưng sắc mặt của gã lại trắng như người chết, ánh lửa lan rộng chiếu sáng vẻ mặt cực độ hoảng sợ của gã, vừa dập lửa vừa như mê muội chạy về phía trước, Trương Lạc vội vàng kêu lên: “Mau đi cứu người!”
Nhận được mệnh lệnh của chưởng môn, mấy người đệ tử đám Tạ Phi nhảy xuống từ cửa sổ bị vỡ tan, một vài người khách khác tuổi đã khá lớn lại ỷ vào thân phận chuyển sang đi cầu thang bên kia, song đại đa số người không rõ nguyên do, vẫn còn đứng tại chỗ hai mặt nhìn nhau, một lát, Trương Yên Hoa đột nhiên kêu lên: “Đứa bé quỷ đâu? Quỷ con kia không thấy đâu nữa?”
Trương Lạc quan sát bốn phía, quả nhiên không thấy bóng dáng Bé con, vừa rồi biến cố xảy ra quá nhanh, rất nhiều người chen vào một chỗ, trong lúc hỗn loạn không ai chú ý đến việc đứa bé đột nhiên xuất hiện kia đã đi đâu.
“Thằng bé sẽ không bị chen xuống lầu đấy chứ?” Có người lo lắng hỏi.
Những người khác lập tức thò đầu nhìn con đường dưới lầu, nhưng không thấy gì, Cơ Khải đi tới, âm dương quái khí nói: “Yên tâm, đó là một tiểu quỷ, cho dù ngã xuống cũng không chết được…”
“Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!?” Cắt ngang châm chọc của lão, Trương Lạc quát lên: “Sao Bé con lại tới đây?”
Chưởng môn nổi giận, Cơ Khải thức thời mà im lặng, nhìn Trương Tuyết Sơn đứng ở đằng xa, Trương Tuyết Sơn đành phải đi tới hòa giải: “Việc này nói sau, Tống Trường An hình như bị quỷ quấn lấy, chúng ta đi cứu người trước đã.”
Trương Lạc nhìn Hà Thuận Hải và mấy người ở gần, vẻ mặt mọi người đều khác thường như nhau, lộ ra vẻ khẩn trương, rồi lại gắng sức để mình giữ bình tĩnh, nhằm đặt mình ra ngoài, trực giác nói cho ông biết những người này biết rõ nội tình, nhưng bây giờ quả thực không phải lúc hỏi nhiều, trong tình huống nguy cấp, ông không đếm xỉa đến thân phận người được chúc thọ của mình, vịn cửa sổ nhảy xuống lầu.
Hành động này ảnh hưởng đến những người lớn tuổi khác, cũng nhảy xuống theo, đuổi về hướng Tống Trường An biến mất.
Nhiếp Hành Phong lái xe đi tới trước cửa khách sạn, từ rất xa đã thấy vài người từ bên trong chạy rất nhanh ra ngoài, Trương Chính cũng chú ý đến: “Ơ?”
“Cậu biết à?”
“Đồng đạo, chắc là tới tham gia tiệc mừng thọ chú, bọn họ đây là muốn đi đâu?”
Trương Chính khó hiểu nhìn lên trên lầu, sau khi thấy âm khí bao phủ trong cửa sổ lầu hai, thần kinh của hắn căng thẳng lên, lo Trương Lạc xảy ra chuyện, định bảo Nhiếp Hành Phong dừng xe, Trương Huyền lại mở miệng trước.
“Chủ tịch, đuổi theo bọn họ!”
Trước khi Trương Chính đưa ra ý kiến phản đối, xe đã dùng tốc độ cực nhanh lái về phía trước.
Họ rất nhanh đã đuổi kịp mấy người kia, nhưng âm khí từ phía trước truyền tới khiến Trương Huyền lưu ý hơn, bảo Nhiếp Hành Phong tiếp tục lái theo hướng mình chỉ, không lâu sau bọn họ đến bãi đỗ xe gần đấy, một bên bãi đỗ xe là quốc lộ, đêm đã khuya, xe cộ không nhiều lắm, nhưng ai cũng lái xe với tốc độ nhanh nhất, thỉnh thoảng truyền đến tiếng bão xe ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự yên ắng xung quanh.
Nhưng, không ảnh hưởng đến sự tàn nhẫn, oán khí và sát khí ẩn núp trong đêm đen.
Sát khí mãnh liệt tràn ra ngay cả Nhiếp Hành Phong cũng cảm nhận được, nhìn về tòa nhà khách sạn cao vút phía trước, biển quảng cáo phía trên cùng tòa nhà không ngừng nhấp nháy ánh sáng rực rỡ, chẳng biết có phải ảo giác hay không, anh cảm thấy ánh sáng kia rất giống một con mắt, đang từ trên cao nhìn xuống. lạnh lùng nhìn chằm chằm tất cả phía dưới.
“Chủ tịch anh xem!”
Nhiếp Hành Phong lấy lại tinh thần, chợt nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng hét chói tai, một người đàn ông toàn thân phát sáng chạy vội tới, sau khi gã chạy đến gần, Nhiếp Hành Phong mới phát hiện ánh sáng trên người đàn ông là do bị bắt lửa gây ra, chính gã cũng đang trong trạng thái khá hoảng sợ, vừa chạy lung tung vừa dập lửa, nhưng ngọn lửa mới vừa dập tắt, không bao lâu lại tự bốc lên, cứ vậy lặp đi lặp lại.
“Gặp quỷ rồi!”
Mặc dù Trương Huyền đã lăn lộn nhiều năm trong nghề thiên sư này, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, mắt thấy phía sau có người đuổi theo, giống như muốn cứu người đàn ông đang bốc cháy, lại bị gã hất ra, cuống cuồng chạy không chọn đường một hồi, đột nhiên nhìn thấy xe bọn họ, vậy mà bất chấp xe cộ qua lại trên đường, chợt bổ tới.
Tốc độ của gã sắp tới trình độ quỷ dị, đợi đến khi Nhiếp Hành Phong phản ứng kịp, người gã đã nhào lên kính chắn gió.
Rầm!
Xe phanh lại, ba người trong xe đều theo quán tính đồng thời lao về phía trước, cũng may trong thời gian ngắn bị đụng liên tiếp vài lần, Trương Huyền đã có kinh nghiệm, ngay lúc trước khi xe phanh lại đã dùng chân trước chống vào phía trước, kịp thời tránh được thảm kịch giống nhau xảy ra, cậu ngẩng đầu, đang muốn tự khen một cái, nhưng lại đối mặt với người đàn ông bổ lên xe.
Cách một tầng kính, Trương Huyền thấy đôi mắt đối phương đỏ ngầu, có lẽ chính gã cũng không phát hiện ra, gã đã nhập ma rồi, ngọn lửa trên người có thể dập tắt, nhưng ánh lửa lập lòe trong mắt lại không cách nào tắt được, một vật thể cháy đen giống như tay người từ sau cổ người đàn ông xuyên qua, giữ chặt gã, ánh lửa từ đầu ngón tay màu đen lần lượt kéo dài xuống ngực người đàn ông, khiến cho lửa trên người gã vĩnh viễn không có cách nào dập tắt.
“Lùi lại!”
Sau khi phát hiện người đàn ông bị quỷ quấn lấy, Trương Huyền phát ra tiếng quát, dường như nghe thấy tiếng quát lớn của cậu, một khối xương sọ trắng xám lộ ra phía sau người đàn ông, Trương Huyền vốn đã lấy đạo bùa, chuẩn bị bắn ra, rồi đột nhiên nhìn thấy cái đầu lâu, không khỏi sửng sốt, trong chớp mắt ánh lửa hắt lên, một vật thể được khảm lên đỉnh chiếc đầu lâu kia chợt lóe lên trước mắt cậu.
Đây không phải là oán linh Mã Ngôn Triệt đấy chứ?
Trương Huyền do dự khiến cậu mất đi tiên cơ, chỉ nghe thấy người đàn ông ngoài xe phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, ánh lửa trước mặt chợt bùng lên, lại là phun ra từ miệng gã, sau đó truyền đến tiếng lách cách, cửa chiếc xe đột nhiên tự động khóa lại, bọn họ bị nhốt trong xe, mắt nhìn người đàn ông ở bên ngoài đang liều mạng đập cửa xe nhưng không cách nào cứu giúp.
“Đậu má, đây là hiện tượng quỷ quái gì vậy?”
Bởi trước đó không lâu mới sử dụng pháp lực, thân thể Trương Huyền còn chưa khôi phục lại, sau vài lần dùng linh lực mở cửa xe thất bại, cậu tức giận chửi một câu, tình hình Trương Chính ngồi phía sau cũng không khác cậu cho lắm, trong lúc ba người nôn nóng trong xe, người đàn ông đã bỏ qua việc cầu cứu bọn họ, xoay người lảo đảo chạy ra giữa đường.
Lúc này đám người Tạ Phi đã đuổi tới, tiến lên ngăn cản người đàn ông, lại bị gã coi như kẻ thù mà động thủ, một vài người pháp lực kém bị gã đá ra ngoài, Tạ Phi thấy không ổn, muốn lui về phía sau, lại phát hiện trong chớp mắt gã quỷ dị xông đến trước mặt mình, đưa tay ôm lấy mình, hòng truyền quỷ hỏa lên người mình, không khỏi sợ hãi kêu to cứu mạng.
Trương Huyền nhìn thấy, nhưng bởi vì bị nhốt trong xe nên không giúp được gì, bọn họ càng thi pháp, tình hình càng gay go, âm khí cực thịnh hòa cùng dương khí, hai bên giáp công, uỳnh một tiếng, âm hỏa dấy lên, bao phủ cả chiếc xe trong đó.
Ánh lửa xông đến quá nhanh, mắt Trương Huyền bị chói, không tự chủ được nheo lại, xuyên qua lửa lớn cháy hừng hực, cậu lờ mờ nhìn thấy Tạ Phi được đồng đạo giúp đỡ giãy thoát khỏi sự khống chế của người đàn ông, ngã lăn sang một bên dập lửa trên người, mà người đàn ông cuối cùng cũng bị lửa hoàn toàn nuốt trọn, mặc cho gã giãy dụa thế nào, quỷ hồn bám ở phía sau gã cũng gắt gao không buông tay, lỗ hổng trong hốc mắt được ánh lửa chiếu rọi, hệt như Thiên Nhãn, coi thường thảm kịch đang xảy ra.
“A!”
Trên bãi đất trống lăn lộn thành một đống đột nhiên vang lên một tiếng kêu to, giọng nói nhỏ bé, lại lanh lảnh vang dội, nghe thấy tiếng kêu, Trương Huyền và Nhiếp Hành Phong đồng thời cả kinh, giọng nói này bọn họ không thể quen thuộc hơn được nữa, không phải Bé con thì là ai!
Bọn họ nhìn ra ngoài, nhưng bên ngoài xe bị đám khói dày đặc bao phủ, chỉ có thể láng máng nhìn thấy một bóng dáng nhỏ phóng cực nhanh về phía người đàn ông bốc cháy, oán linh phát hiện ra, cùng lúc Bé con tới gần từ trên người Tống Trường An rút ra, trong nháy mắt biến mất trong trời đêm.