“Cô gái đó dường như đã nhìn trúng cậu rồi.” Khởi động xe, Niếp Hành Phong trêu ghẹo.
Cuộc viếng thăm hoàn toàn không có thu hoạch gì mà lại còn có cảm giác bị xếp đặt một đường, Trương Huyền đang ủ rũ nghe thấy câu đó liền dùng lực vỗ trán.
“Tôi quả nhiên đẹp trai đến mức người quỷ đều thích a, chủ tịch, xin lỗi đã đoạt mất danh tiếng của anh rồi.”
“Không sao.” Niếp Hành Phong nín cười: “Tôi không hề để ý chút nào hết.”
“Nhưng mà tôi để ý a.” ngón tay thon dài của Trương Huyền gõ gõ lên đầu gối như đang đánh piano, than thở: “Lão già ấy quá xảo quyệt, chẳng hỏi được cái gì hết.”
“Ông ta nói ông ta không phải là thiên sư, nhìn dáng vẻ không giống như nói dối.”
“Tôi cũng thấy không phải, làm gì có thiên sư nào đi xây nhà âm u như thế, còn cúng bái bình tro, nuôi quỷ, tôi lại cảm thấy cách làm này giống ngự quỷ sư (1) hơn, trang sức quan tài ông ta đưa cho La Kỳ với Tây Môn Tuyết rất tà môn.”
(1) ngự quỷ sư: người khống chế, chỉ huy quỷ
“Ngự quỷ sư?”
“Ngự quỷ sư cũng là một loại người tu đạo, nhưng là theo tà đạo, thông qua việc khống chế những oan hồn tà ác đi giết người hoặc để đạt được một mục đích nào đó, tôi thấy Nhã Diệp cũng không hề đơn giản.”
Nghe Trương Huyền nói như vậy, Niếp Hành Phong có chút lo lắng, “Vậy cậu còn nhận mặt quan tài đó sao?”
“Cái này là dùng quan tài gỗ người chết đã nằm qua để tạo nên, phải có duyên mới gặp được, tôi muốn biết ông ta đang chơi trò gì.”
Trương Huyền đung đưa sợi dây chuyền, mặc cho chiếc quan tài nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện trong không trung, Niếp Hành Phong nhìn lướt qua, “Cậu có phát hiện ra không, mặt dây chuyền Mộc Thanh Phong đưa cho La Kỳ với Cúc Thanh Thanh là mạ vàng, còn cậu với Tây Môn Tuyết là gỗ?”
“Đó chính là sự khác nhau giữa thu phí với miễn phí.” Trương Huyền không vui lẩm bẩm.
Nhưng, nếu Mộc Thanh Phong thực sự là ngự quỷ sư vậy thì việc này khó giải quyết rồi. Thông thường người có thể đạt đến cảnh giới ngự quỷ thì bản thân đã mang rất nhiều âm khí, giống như Mộc Thanh Phong, trên người hoàn toàn không có sinh khí của con người, nhưng muốn nói ông ta là quỷ thì lại không có tử khí, cái loại nằm giữa người và quỷ này là khó chơi nhất, hơn nữa, cậu cũng không dám khẳng định La Kỳ với Tây Môn Tuyết xảy ra chuyện có phải có quan hệ với Mộc Thanh Phong không.
Muốn gọi điện thoại cho Cúc Thanh Thanh, bảo cô vứt cái mặt dây chuyền quan tài đi, nhưng cậu biết Cúc Thanh Thanh nhất định sẽ không đồng ý. Khi trong lòng một người đã có chấp niệm thì sẽ giống như một cái cốc đầy nước, không thể nhét thêm vào bất cứ thứ gì khác, nhưng nếu Tây Môn Tuyết cầm mặt dây chuyền không có việc gì, Trương Huyền chỉ có thể lạc quan nghĩ tạm thời Cúc Thanh Thanh cũng sẽ không có chuyện.
“Đừng nghĩ quá nhiều, mọi việc sẽ đều có cách giải quyết.” đưa Trương Huyền về nhà, lúc rời đi Niếp Hành Phong dặn dò cậu.
“Biết rồi, có chuyện sẽ gọi điện thoại cho anh.” Sau khi xuống xe, Trương Huyền cười hì hì nói.
Tại sao cứ cảm thấy sự tồn tại của anh sẽ mãi mãi gắn liền với sự việc này? Niếp Hành Phong bất đắc dĩ lắc lắc đầu, khởi động xe rời đi.
Xe đi được nửa đường thì chuông điện thoại reo lên, là Ngụy Chính Nghĩa, cậu ta báo với anh kiểm tra thi thể đã có kết quả, hỏi anh có muốn đến sở cảnh sát xem một chút không, Niếp Hành Phong do dự một chút rồi đồng ý.
Mặc dù biết bộ xương không phải là La Kỳ, nhưng tính tò mò vẫn thúc giục anh muốn tìm hiểu sâu hơn sự việc bên trong. Nhất định là gần đây ở cùng tiểu thần côn quá lâu nên lây thêm tính hiếu kì của cậu rồi, trên đường đi đến sở cảnh sát, Niếp Hành Phong bất đắc dĩ nghĩ.
Đến sở cảnh sát, Ngụy Chính Nghĩa đã ở phòng làm việc chờ anh, lúc cậu ta mang anh đi đến phòng giám định, Niếp Hành Phong hỏi: “Những việc này thuộc về tư liệu nội bộ, cậu nói cho tôi có gì phiền phức không?”
“Không đâu, mọi người đều biết mà, giống hệt hồi trước thôi.”
“Giống hệt hồi trước?”
Phát hiện bản thân đã lỡ lời, Ngụy Chính Nghĩ cười trừ, đồng thời đưa báo cáo khám nghiệm tử thi cho Niếp Hành Phong, nghiêm túc chuyển chủ đề: “Nguyên nhân khiến thi thể bạch cốt hóa là do khí hậu sự ô xy hóa và theo thời gian bất đồng, phân tích từ trạng thái của bộ xương này, cô ta ít nhất đã chết hơn nửa năm rồi.”
Nói là báo cáo khám nghiệm tử thi trên thực tế thứ để kiểm tra là bộ xương, bởi vì thời gian đã lâu, rất nhiều những chi tiết cụ thể đã không thể kiểm chứng được, chỉ có một vài số liệu đại khái – nữ, tuổi từ hai mươi đến ba mươi, nhóm máu AB-RH(-), từ hình dáng xương thai nhi trong bụng có thể suy đoán trước khi chết cô ta đã có thai ít nhất bốn tháng, xương cột sống hơi lệch, xương tay phải hơi lớn, chứng tỏ người chết là học sinh hoặc là nhân viên văn phòng, thường xuyên dùng tay phải.
“Nhóm máu RH(-) là một nhóm máu hiếm, đây là một đầu mối rất quan trọng, đáng tiếc hôm nay tôi đã tra danh sách những người mất tích trong vòng một năm đổ lại nhưng lại không thấy người phù hợp, bên câu lạc bộ cũng không hỏi được cái gì, bộ hài cốt giống như bỗng nhiên xuất hiện vậy.” Ngụy Chính Nghĩa cười khổ.
Xem ra hài cốt nữ kia không hề có quan hệ gì với La Kỳ, tối qua Niếp Hành Phong đã xem qua tư liệu, nhóm máu của La Kỳ là nhóm máu O.
“Ngay cả là tự sát hay bị giết cũng không nhận ra sao?”
“Tôi không dám chắc chắn nhưng ít nhất cô ấy không chết trong nước. Trong xương sọ không có cát nên có thể loại bỏ khả năng giãy giụa sau khi nhảy xuống hồ tự sát, nhưng cô ấy là sau khi tự sát xong vì một nguyên nhân nào đó mới rơi xuống hồ hay là sau khi bị giết rồi bị ném xuống hồ thì vẫn còn phải chờ điều tra thêm, trước mắt tôi tập trung vào nội bộ của câu lạc bộ Kim Thạch.”
Bộ xương được phát hiện ở sân golf dẫn đến những nhân viên trong câu lạc bộ là người bị tình nghi nhiều nhất, Ngụy Chính Nghĩa nghĩ như vậy rất hợp lý, nhưng mặt quan tài vẫn cứ lay động trước mặt Niếp Hành Phong khiến anh có cảm giác, vật chứng đó rất quan trọng, thậm chí có khả năng là chìa khóa mở ra tất cả những bí ẩn.
Cách nghĩ của Ngụy Chính Nghĩa với cách nghĩ của anh tuy khác đường nhưng đều quy về một đích, “Còn có mặt dây chuyền cũng đầy kì quái, chữ R rốt cuộc đại biểu cho cái gì? Tên người, tên địa danh hay là một loại biểu tượng nào đó?”
Bất luận đại biểu cho cái gì, đối với người chết nó nhất định là rất quan trọng bởi vậy đến chết cũng nắm chặt trong tay.
Niếp Hành Phong lại bất giác nghĩ đến mặt dây chuyền trên cổ Cúc Thanh Thanh, màu vàng kim sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, cô ấy rốt cuộc đã viết gì bên trong đấy?
Trước cuộc thi Cúc Thanh Thanh đi luyện tập để tham gia trận chung kết tuyển chọn người mẫu lúc về đã là mười hai giờ đêm, theo quy định của trường sinh viên không được phép tham gia những cuộc thi như thế này bởi vậy cô làm rất cẩn thận, hôm nay về muộn như vậy là bởi vì tạm thời có chút việc, mọi người đều ở chỗ luyện tập, cô cũng không thể không có ý tứ mà về trước.
Lấy ra chìa khóa mở cửa lớn tầng dưới của kí túc xá rồi đi vào, lên tầng bảy không có cầu thang máy chỉ có thể từng bước từng bước một đi lên trên. Cuối tuần sinh viên ở lại trường vốn rất ít, tòa nhà ban ngày náo loạn ầm ĩ bây giờ lại an tĩnh đến dị thường, chỉ có tiếng bước chân của một mình cô lộc cộc lộc cộc trong không gian vọng lại, đi được hai tầng, cô đột nhiên nghe thấy một tiếng bước chân khác cùng đi lên.
Không giống như âm thanh đi lại bình thường của bạn học mà là rất thong thả, không nhanh không chậm tiếp cận từng chút từng chút một. Trong lòng Cúc Thanh Thanh có chút sợ hãi, cẩn thận quay đầu lại nhưng không thấy ai cả, cô ló đầu nhìn xuống phía dưới cũng không thấy ai, chỉ có bóng của chính cô chiếu lên tường bị ánh đèn kéo ra rất dài.
Có lẽ là nghe sai rồi, Cúc Thanh Thanh tự trấn an, nhưng không gian vắng lặng khiến cảm giác thấp thỏm nhanh chóng tăng lên, cô không dám dừng lại lâu, dùng hết sức chạy lên lầu. Cô không quay đầu lại nữa nên không nghe thấy chỗ vốn lặng im lại truyền đến tiếng bước chân, trong không gian không thấy bất kì dấu chân nào, chỉ có một cái bóng đen kéo dài trên tường theo tiếng bước chân nhè nhẹ mà di chuyển.
Cúc Thanh Thanh chạy một mạch lên gian phòng cuối cùng trên tầng cao nhất, bởi vì lúc vội vàng mở cửa nên chìa khóa bị rơi xuống đất, cũng may thuận lợi mở được cửa ra. Cô chạy vào trong, đang chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên cả người cứng đờ lại.
Có một cô gái tóc dài đang đứng ở đầu giường của La Kỳ, cúi thấp đầu tìm kiếm cái gì đó. Trong phòng không bật đèn, nhưng ánh trăng lạnh giá khiến bóng của cô in lên rất rõ ràng trên mặt đất, ánh mắt rơi xuống cái bóng đó, Cúc Thanh Thanh thở phào, vì sự nhát gan của mình mà thấy rất buồn cười, thử kêu lên: “Kỳ Kỳ?”
Cô gái đó không để ý đến cô, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không thấy rồi, không tìm thấy bùa hộ thân của tôi…”
Giọng điệu đờ đẫn không giống với giọng nói của La Kỳ, nhưng cảm giác của cô đó rõ ràng là La Kỳ, Cúc Thanh Thanh có chút sợ hãi, nhưng lại không có dũng khí gọi cô gái kia, vì vậy liền mò tay lên tường muốn bật đèn.
Cô gái đột nhiên xông đến, xuyên qua Cúc Thanh Thanh mà chạy đi, Cúc Thanh Thanh vội vàng đuổi theo. Lá gan của cô cũng không lớn, nhưng đã làm bạn với La Kỳ rất nhiều năm rồi, cũng rất muốn biết cô ấy đã xảy ra chuyện gì, ai biết lúc đuổi đến đầu hành lang lại phát hiện La Kỳ đã biến mất rồi.
Đứng ở trước cửa thoát hiểm, Cúc Thanh Thanh do dự một chút rồi đẩy cửa đi xuống, sau khi chạy đến bậc cầu thang thứ hai thò đầu ra nhìn xuống vẫn không thấy bóng dáng của La Kỳ, ngay cả một tiếng bước chân cũng không nghe tháy.
Cho dù cô ấy có chạy cực nhanh cũng không thể ngay đến âm thanh cũng không phát ra chứ?
Nghĩ đến từ lúc bản thân đuổi theo đã không nghe thấy tiếng bước chân, Cúc Thanh Thanh cứng đờ người lại. Không gian vô cùng u ám khiến cô bắt đầu sợ hãi, muốn quay người trở về thì đằng sau đột nhiên truyền đến mùi nước hoa, ngay sau đó chiếc khăn lụa đỏ buộc quanh cổ bị một người ở phía sau dùng lực thắt chặt, trong nháy mắt hô hấp bị tắc lại trong cổ họng, cô cật lực vùng vẫy muốn thoát ra khỏi, nhưng do đứng bậc thang dưới, khí lực hoàn toàn không sử dụng được chỉ cảm thấy hai tay càng xiết càng chặt, khăn lụa như dây thắt cổ khiến cho tất cả hô hấp đều quay ngược về trong lồng ngực.
Mọi thứ trước mắt do thiếu khí mà mờ đi, Cúc Thanh Thanh liều mạng tránh khỏi hai tay kia, ngực giống như muốn nở căng ra, huyết sắc khiến khuôn mặt trắng sáng của cô đỏ bừng. Trong lúc tùy tiện vùng vẫy, tay dường như sờ thấy một vật cứng rắn, cô theo bản năng nắm lấy ném về phía sau, chính giữa mặt người kia.
Đối phương kêu đau một tiếng, lực tay hơi thả lỏng, Cúc Thanh Thanh nhân cơ hội vùng ra, lúc đẩy ra người kia chạm vào mặt quan tài trên cổ cô, trong tiếng kêu sợ hãi liền bị một ánh sáng xanh đánh văng ra, cả người không đứng vững bị Cúc Thanh Thanh từ phía trên đẩy xuống, đầu đập mạnh xuống đất rồi bất động.
Cúc Thanh Thanh vẫn đang hoảng hồn chưa định thần lại được, dựa vào lan can cầu thang không ngừng run rẩy, rất lâu sau mới chú ý đến thứ vừa dùng để đánh đối phương là điện thoại, cô vội vàng mở ra, gọi điện thoại cho Trương Huyền. Tất cả đều xảy ra quá nhanh, cô ngơ ngác nhìn thân thể bất động dưới lầu không biết bản thân có phải đã giết người rồi không, loại tình huống này cô không dám gọi ai khác mà chỉ nghĩ đến Trương Huyền.
Đáng tiếc, chuông vang lên rất lâu nhưng không có ai nghe máy cả, Cúc Thanh Thanh sợ đến mức bật khóc, hoảng hốt lo sợ khiến tay chân càng run mạnh. Nhìn cơ thể ở dưới lầu, mái tóc dài che đi khuôn mặt của cô ta nên không thấy được dung mạo, một thân váy dài màu trắng xô lệch, dường như La Kỳ cũng có một cái như vậy, ngay mùi nước hoa vừa ngửi thấy cũng là của hiệu Gucci La Kỳ thích dùng, nhưng, người này không phải La Kỳ, trực giác bản năng nói cho Cúc Thanh Thanh, cố ta không phải là La Kỳ.
Vậy, cô ta là ai? Tại sao muốn tấn công mình?
Vừa run rẩy Cúc Thanh Thanh vừa từ từ đi xuống dưới, bởi vì căng thẳng nên nắm rất chặt chiếc điện thoại ở trong tay, trong không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở đứt quãng của cô.
Cô rất sợ, nhưng lại càng muốn biết đối phương là ai, kích thích muốn giải tỏa nghi vấn đã lấn án nỗi sợ vốn có.
Cuối cùng cũng đi đến trước mặt cơ thể đó, Cúc Thanh Thanh kiềm chế hoảng loạn, vươn tay ra, muốn gạt mái tóc đang che lại khuôn mặt ra, cô rất sợ hãi, không cách nào khống chế đầu ngón tay đang run bần bật.
Mái tóc dài bị vén lên, nhưng không đợi Cúc Thanh Thanh nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, đằng sau đột nhiên truyền đến một tiếng gió mạnh, một vật cứng đánh mạnh lên đầu cô, trong nháy mắt tất cả đều rơi vào bóng đêm, cô cong người ngã xuống bên cạnh người kia.
Trương Huyền bị một hồi chuông điện thoại dồn dập đánh thức, cậu mở mắt ra cho là tiếng chuông điện thoại di động nhưng sau khi tỉnh táo lại mới phát hiện là tiếng chuông điện thoại bàn dưới tầng, nhưng kì là là, máy phụ ở cạnh giường lại không hề kêu tiếng nào.
Một lúc lâu sau, tiếng chuông vẫn không có dấu hiệu muốn ngừng lại, một tiếng lại một tiếng, trong đêm an tĩnh cực kì chói tai. Mộng đẹp cuối cùng cũng hoàn toàn bị đuổi đi, thấy con dơi nhỏ hoàn toàn không có ý định đi nghe điện thoại, Trương Huyền buồn bực lầu bầu ngồi dậy.
Mở cửa phòng ngủ ra, lúc đi qua hành lang, cậu đột nhiên nghe thấy tiếng chuông đồng hồ quả lắc vang lên, quay đầu lại, kim đồng hồ dạ quang trên mặt đồng hồ đang chỉ đúng mười hai giờ, ánh sáng xanh nhạt lờ mờ trong đêm giống như khuôn mặt một thằng hề quái dị.
Tiếng chuông điện thoại ở dưới tầng vẫn thúc giục vang lên không ngừng, Trương Huyền đành phải quay người xuống dưới. Vừa đi được hai bước, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, từ lúc mình dọn đến đây, hình như chưa bao giờ nghe thấy tiếng chuông đồng hồ quả lắc?
Ý niệm vừa mới hiện ra, một cơn gió mạnh bỗng nhiên kéo đến từ phía sau, không kịp nghĩ ngợi, cậu vội vàng khom người tránh đi, có một đồ vật nào đó xượt qua đỉnh đầu cậu đập vào vách tường bên cạnh đến ầm một tiếng.
Trương Huyền vội vàng quay đầu nhưng hoàn toàn không thấy gì cả, chỉ cảm thấy lại có một cơn gió tiếp tục kéo đến trực tiếp đập lên ngực cậu khiến cậu đau đến mức khom người lại, lập tức cơn gió lại quay lại ném cậu vào không trung rồi kéo qua lan can tầng hai định ném xuống, cũng may cậu phản ứng rất nhanh, lúc rơi xuống đất đã giữ vững được thăng bằng, rơi mạnh lên ghế sô pha ở tầng dưới.
“Chiêu tài miêu phù hộ.”
Chỉ kịp lẩm bẩm một câu đã lại cảm thấy trong phòng khách âm phong kéo đến, đèn trang trí bằng thủy tinh trên trần nhà bị gió thổi lay động dữ dội. Trương Huyền chuyển người đứng dậy, căng thẳng nhìn xung quanh nhưng chỉ thấy một mảng đen kịt, mắt âm dương tạm thời mất đi công hiệu, không nhìn thấy người cũng chẳng nhìn thấy quỷ.
Không thấy được hình bóng của đối thủ, Trương Huyền không dám chậm trễ, ngón út móc lấy ngón áp út, ngón cái đè lên ngón giữa gấp vào giữa lòng bàn tay, ấn xuống ấn đường của bản thân, hi vọng đạo thuật mắt khai thiên (2) mới học có thể có công dụng. Ai biết còn chưa đợi cậu đọc khẩu quyết thì đã nghe thấy tiếng gió từ sau lưng truyền tới, một vật nặng đập mạnh vào lưng cậu, phổi bị đập đau đến không thở nổi, cậu đổ người xuống đất, cũng may lại tránh được cú truy kích tiếp theo của đối thủ.
(2) Mắt khai thiên giống như con mắt thứ ba của Nhị lang thần ý.
“Lão đại, xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghe thấy tiếng động, Nghệ giật mình tỉnh dậy bay đến, lúc nhìn thấy một mình Trương Huyền liên tiếp bị đánh ngã ở trong phòng khách liền hoảng hốt kêu lên.
“Có quỷ tấn công tao, mau mang đạo phù của tao đến đây!”
Có thể tấn công đều là lệ quỷ hơn nữa không chỉ có một con còn ra tay rất độc ác, hoàn toàn không cho cậu có thời gian thở dốc, cũng may cậu kịp thời móc chỉ quyết bảo trụ chân khí, khiến cho yêu ma khó mà tiếp cận nếu không chắc chỉ có thể ngoan ngoãn nhận đòn mất.
Một tiếng ra lệnh, con dơi nhỏ bay vèo đến phòng ngủ của Trương Huyền cầm lấy đạo phù rồi lại cấp tốc bay trở về. Trương Huyền thuận tay cầm lấy một tờ, ném lên cao, trên đạo phù phù chú viết bằng chu sa sáng lên kim quang, bóng tối bỗng sáng bừng lên, trong không gian âm hàn tức thì truyền đến tiếng rít, hai ngón tay Trương Huyền dựng thẳng dậy, chú ngữ trong đạo phù hóa thành một vòng lửa, hét lớn: “Yêu ma quỷ quái, phân tán chân hình, phá!”
Ánh lửa chợt tản ra, trong tiếng thét thê thảm, không gian mơ hồ hiện lên mười mấy quỷ ảnh màu trắng dữ tợn, trong tay mỗi con đều cầm gậy răng sói đang bay toán loạn trong phòng khách không ngừng muốn kéo đến chỗ cậu.
“Chết tiệt, dám dùng đạo thuật Mao Sơn hạ lưu này chơi với mình!”
Đạo thuật mặc dù rách nát nhưng quỷ quái đa phần không chịu được, bọn tiểu quỷ đã hiện nguyên hình khiến lệ khí càng nặng, vừa rít vừa vung gậy. Mấy cây gậy âm đó rõ ràng đã được thêm pháp lực vào, mỗi gậy đánh xuống đều mang theo trận trận âm phong, Trương Huyền đối phó không xuể, trong lúc đối phó không cẩn thận lại trúng thêm vài phát.
Nghệ sốt ruột đứng nhìn rồi cũng vội vàng xông lên ngăn cản. Đạo hành của nó không cao minh nhưng bọn tiểu quỷ nhìn thấy nó đều tránh đi theo bản năng, quay ra cùng nhau tấn công Trương Huyền. Nghệ tức đến liên tục lượn vòng trên không rồi đột nhiên lượn một cái, ngân quang bắn ra, thân hình con dơi đã biến thành một thiếu niên tóc trắng, đoản đao hình trăng khuyết sáng lên, phân chia nắm ở hai tay, hét lớn một tiếng rồi lao vào giết bọn quỷ hồn, nhất thời hàng loạt tiếng gào khóc thảm thiết vang lên, bạch quang quét qua, quỷ ảnh lập tức tiêu tán rơi đầy mặt đất hóa thành những người giấy màu trắng nho nhỏ.
Trương Huyền thừa cơ niệm chỉ quyết, hai bàn tay úp vào nhau, hai ngón tay mở ra hai bên rồi dần dần khép lại, tạo ra thiên la địa võng rồi hét lớn: “Càn Khôn tá vị, lôi điện tề hành, thần binh tật hỏa như pháp lệnh, kỳ hỏa, chu tà!(3)”
(3 : Mượn chỗ Càn Khôn, sấm sét cùng nhau xuất hiện, thần binh tật( bệnh tật) hỏa(ngọn lửa) như lệnh, thỉnh cầu thần lửa, trừng phạt quỷ quái.
Lửa cháy bùng lên kim quang theo tiếng hét bay lên, nhốt hết số ma quỷ còn lại vào, tiếp theo một trận những tiếng rít thê lương vang lên, từng cái bóng trắng tiêu tan đi trong lửa, đến khi ngọn lửa tắt thì trên mặt đất đã phủ đầy những mảnh nhỏ không toàn vẹn của người giấy.
Kim quang khiến Nghệ có chút sợ hãi, lệ khí lập tức tiêu tán lại biến trở về hình dáng con dơi nhỏ. Nó vỗ cánh bay đến cạnh Trương Huyền vội vàng hỏi: “Lão đại, cậu sao rồi?”
Trương Huyền không trả lời mà chỉ dựa vào tường chầm chậm trượt xuống, rồi đột nhiên ho khan dữ dội, phun ra một búng máu, cảm giác mệt mỏi rã rời cuốn lấy toàn bộ thần trí của cậu. Lần này bị thương không nhẹ đều là nhờ mấy con người giấy đáng chết ban tặng.
Cậu bảo Nghệ đi rót một chén nước đến rồi lấy ra một lá bùa tri thương tung lên đốt, sau khi uống hết chén nước hòa tro phù cậu lại dựa vào tường.
Trong lúc mơ hồ một hồi chuông lại vang lên, lần này dường như là tiếng chuông điện thoại di động, Trương Huyền bảo Nghệ,
“Lấy điện thoại của ta qua đây.”
Điện thoại rất nhanh đã được mang đến, con dơi nhỏ nói: “Là chủ tịch.”
Vừa nghe thấy là chiêu tài miêu, Trương Huyền lập tức lấy lại mấy phần tinh thần, vội vàng ấn nút nghe thì liền nghe thấy thanh âm gấp gáp của Niếp Hành Phong từ đầu dây bên kia truyền đến, [Trương Huyền, cậu không sao chứ?]
Cả tối nay Niếp Hành Phong không tài nào ngủ được, nằm mãi trên giường, trong lòng cứ thấy thấp thỏm không yên, trong lúc hoảng hốt anh dường như cảm thấy Nhan Khai đi đến nhưng lại lập tức rời đi. Nhan Khai là thần thủ hộ của Niếp Duệ Đình, không bao giờ rời khỏi nó, anh ta đến chỗ này của mình nhất định là đã cảm thấy điều gì đó, điều này khiến Niếp Hành Phong càng bất an, vì vậy lập tức gọi điện thoại cho Trương Huyền.
Quả nhiên cậu với chiêu tài miêu có thần giao cách cảm mà, Trương Huyền nghe thấy rất thoải mái, cười nói: “Không tốt lắm, vừa mới vật lộn một trận với đám quỷ.”
[Có bị thương không?]
Chữ “Không” vừa nói ra thì liền ho khan một trận, Trương Huyền oán hận lau đi vết máu chảy ra ở khóe miệng, nói: “Vẫn ổn, tôi không dễ hỏng vậy đâu.”
[Đưa điện thoại cho Nghệ!]
Trương Huyền khó hiểu đưa điện thoại cho Nghệ, nhìn con dơi nhỏ liên tục gật đầu sau đó ngắt điện thoại, cậu hỏi: “Chủ tịch nói cái gì?”
“Nói tôi chăm sóc cậu cẩn thận, anh ta sẽ đến ngay.”
“Đã nửa đêm rồi, anh ta còn đi đến đây làm gì?”
Trong mồm thì oán giận mặt lại hiện lên ý cười, Trương Huyền nhắm mắt lại phân phó: “Tao ngủ một chút đã, chủ tịch đến nhớ gọi tao dậy.”
Niếp Hành Phong dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến biệt thự, lấy thẻ từ dự bị mở cửa. Anh vừa mới đi vào liền bị lệ khí tràn ngập bên trong làm cho hô hấp bị đình trệ. Phòng khách giống như bị một cơn bão quét qua, một mảng hỗn độn, Trương Huyền cuộn tròn dựa vào góc tường, Nghệ ở bên cạnh bồi cậu.
“Xuỵt, cậu ấy ngủ rồi.” Nhìn thấy Niếp Hành Phong đi vào, Nghệ vội vàng dùng tay ra hiệu đừng lên tiếng.
Niếp Hành Phong đi đến bên cạnh Trương Huyền, cậu ngủ rất sâu, trán và khóe miệng đều dính máu, căn bản không hề giống với từ “vẫn ổn” cậu vừa nói.
“Cậu ấy bị thương sao?”
“Bị một chút nội thương, nhưng cậu ấy uống nước bùa rồi hẳn là không có việc gì.”
Trên vạt áo có dính mấy vết máu nhìn cực kì chói mắt, cứ tưởng tượng đến cảnh nguy hiểm khó chống đỡ được lúc Trương Huyền một mình đối mặt với địch thủ, Niếp Hành Phong vừa đau lòng vừa tức giận, trừng mắt nhìn Nghệ rất muốn mắng nó.
Dường như cảm thấy cơn giận của Niếp Hành Phong, Nghệ sợ đến mức lập tức vỗ cánh bay đến góc tường, cắn móng tay nhỏ giọng nói: “Tôi cũng đã tận lực rồi a, nhưng mà mấy con quỷ ấy rất hung…”
Niếp Hành Phong thở dài cảm thấy bây giờ giận cá chém thớt lên người khác cũng chẳng được cái gì, anh khom lưng ôm lấy Trương Huyền, bế cậu lên phòng ngủ ở tầng hai.
Lúc lên lầu Trương Huyền dường như tỉnh lại, mơ mơ màng màng hỏi: “Chủ tịch?”
“Đừng nói gì, ngủ đi, tôi trông cậu.”
Trương Huyền không nói nữa, một lần nữa nhắm mắt vào, tùy cho Niếp Hành Phong ôm đến giường ngủ, lại nặng nề ngủ thiếp đi.
Nghệ cẩn thận bay vào, nhìn thấy Niếp Hành Phong không có dấu hiệu muốn nổi giận nữa mới kể lại đại khái chuyện xảy ra vừa rồi một lần, cuối cùng lại do dự nói: “Trước đây lão đại dường như đã bị trọng thương, nội tức của cậu ấy yếu hơn rất nhiều so với người bình thường, bởi vậy cho dù khẩu quyết thuật pháp dùng đúng cũng không cách nào phát huy hiệu lực chân chính, cưỡng ép vận công trái lại càng làm tăng thêm gánh nặng cho cơ thể cậu ấy.”
“Đã từng bị trọng thương sao?” lúc nghe thấy mấy chữ đó, tâm Niếp Hành Phong bị tác động vội vàng hỏi: “Phải trị thương như thế nào?”
Nghệ lắc đầu liên tục: “Thương tổn tôi nói là chỉ nội tức, chỉ có người tu đạo mới có thể cảm thấy, từ bên ngoài không nhìn thấy gì cả. Lão đại chỉ là yếu một chút thôi từ từ rồi sẽ khỏe lên, không có chuyện gì được đâu, nhưng nếu anh lo lắng, có thể chuyển cho cậu ấy mấy ngụm khí cũng được đó, anh cương khí rất nhiều vừa đúng lúc có thể bù đắp cho nhau.”
Lần trước lúc Trương Huyền cố gắng vận công ngất đi, con dơi nhỏ cũng nói như vậy, mặc dù Niếp Hành Phong không biết biện pháp độ khí có hiệu quả thật không nhưng có thử cũng hơn. Đợi Nghệ bay đi xong, anh cúi đầu phủ lên đôi môi của Trương Huyền, chầm chậm truyền khí tức vào miệng cậu.
Người đang ngủ say phát ra những câu nói mê khe khẽ, chiếc lưỡi mềm mại run run hơi vươn ra, quấn lấy lưỡi của anh. Trong lòng Niếp Hành Phong rung động theo bản năng nghênh tiếp nụ hôn đó, nhưng lập tức lại nghĩ đến bản thân là đang độ khí nên vội vàng thoát khỏi sự dây dưa của Trương Huyền, tĩnh tâm rồi lại bắt đầu độ khí tiếp.
Một lúc lâu sau, đôi mày đang chau vào của Trương Huyền dần giãn ra, khí tức cũng dần dần trầm ổn lại. Thấy cậu đã ngủ say rồi, Niếp Hành Phong mới yên tâm nằm lên giường dựa vào cậu.
Ngày mai sẽ bảo tiểu thần côn từ bỏ vụ án của La Kỳ, anh không muốn thấy cậu lại bị thương nữa, càng không dám tưởng tượng đến cảnh cậu sẽ giống với Tây Môn Tuyết ngủ say không tỉnh lại nữa.
“Sau này cho dù có xảy ra chuyện gì, tôi đều sẽ ở bên cạnh bảo vệ cậu, không để cậu chịu thêm thương tổn nào nữa.” Dựa vào bên cạnh Trương Huyền, Niếp Hành Phong nhẹ giọng nói.
Chiêu tài miêu đang hôn cậu!
Sáng sớm Trương Huyền tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy cảnh mình bị hôn, hình ảnh quá mức chấn động khiến đại não của cậu không kịp thích ứng, nhưng công năng tự động phục hồi lập tức liền khởi động, thần trí vốn đang hỗn độn lập tức tỉnh lại, đôi mắt trợn trừng lên muốn xác nhận bản thân có phải đang gặp ảo giác không.
Xác nhận không có lầm, chiêu tài miêu quả thực đang hôn cậu, Trương Huyền trong nháy mắt cứng đờ, ngạc nhiên trước sự to gan của Niếp Hành Phong, lại càng ngạc nhiên bản thân không những không thấy không vui vì bị chiếm tiện nghi mà còn có loại hưng phấn nóng lòng muốn thử.
“Chủ, chủ tịch…”
“Cậu tỉnh rồi?”
Phát hiện Trương Huyền đã tỉnh lại, Niếp Hành Phong vội vàng lùi ra, bề ngoài tỏ ra bình tĩnh che giấu đi sự hoảng loạn trong nội tâm, giải thích: “Nghệ nói độ khí có thể khiến cậu sớm chuyển biến tốt, bởi vậy…nên như thế.”
Con dơi nhỏ có nói độ khí cấp cứu nhưng cũng không nói độ khí giống như hôn môi, lúc đầu anh thực sự chỉ có ý muốn cứu người nhưng tiếp xúc hoàn toàn giản đơn lúc độ khí lại chầm chậm biến chất.
“À, hóa ra là độ khí.” Trương Huyền nhắc lại, trong lòng đột nhiên có một cảm giác mất mát khó nói, nhưng lập tức lại cười, đôi mày cong lên một cách láu lỉnh: “Vậy tôi có phải cảm ơn anh không?”
“Không cần, nhớ đóng tiền thuê nhà đúng hạn là được rồi.”
Sự xấu hổ trong tiếng cười chìm xuống, nhìn thấy Trương Huyền không để ý, Niếp Hành Phong đoán có thể cậu không để ý thật mới bắt đầu thấy yên tâm, tiến lên sờ sờ trán cậu hỏi: “Cảm thấy tốt lên chưa?”
“Khá hơn rất nhiều rồi, do hiệu quả của độ khí mà.”
Trương Huyền ngồi dậy, cảm thấy thực sự đã tốt hơn tối qua nhiều lắm, xem ra cương khí của chiêu tài miêu thật sự có hiệu quả, sau này phải tiếp tục tìm cơ hội độ khí mới được.
Niếp Hành Phong bê bữa sáng Nghệ đã làm xong lên phòng ngủ, nhìn Trương Huyền rất có tinh thần ăn sạch hết, những thứ vẫn luôn canh cánh trong lòng mới dần dần chìm xuống.
“Tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên có quỷ đến tập kích cậu?”
“Là thuật ngự quỷ cuả đạo thuật Mao Sơn.”
Người làm phép lấy máu làm chất dẫn, lấy những âm hồn chết oan trói lên trên những người giấy thì có thể khiến những thức thần giấy nghe theo mệnh lệnh của hắn đi làm bất cứ việc gì, bao gồm cả giết người. Lệ khí của âm hồn càng lớn, sức mạnh của thức thần cũng càng cường, Tây Môn Tuyết hẳn là cũng gặp phải cảnh như cậu, biết đối thủ lợi hại bởi vậy mới cảnh cáo Tây Môn Đình không được nhúng tay vào; nhưng người làm phép lần này đối với cậu càng thêm âm độc, công kích tối qua không chỉ muốn làm phân tán hồn của cậu mà căn bản là muốn trực tiếp lấy mạng của cậu luôn.
Phá tan sự an bình của âm hồn, cứng rắn ép buộc bọn chúng làm việc cho mình không phải là việc người tu đạo bình thường có thể làm được mà phải là một ngự quỷ sư rất mạnh. Việc này càng khiến Trương Huyền chắc chắn sự việc tối hôm qua có quan hệ với Mộc Thanh Phong, xung quanh cậu chỉ biết mỗi một tên ngự quỷ sư ấy thôi!
Niếp Hành Phong kiểm tra lời nhắn ở máy để bàn nhưng không có bất kì hiện thị nào, đồng hồ quả lắc cũng không thể vô duyên vô cớ kêu lên được, con dơi nhỏ đi theo anh áoi: “Tối qua tôi không nghe thấy gì hết á, xem ra ngự quỷ sư chỉ muốn đối phó với lão đại bởi vậy mới dùng pháp lực không chế suy nghĩ của cậu ấy.”
“Đem quan tài nhỏ kia đi thiêu hủy ngay.” Trương Huyền đem mặt dây chuyền quan tài vứt cho Nghệ.
Niếp Hành Phong kì quái hỏi: “Tại sao?”
“Thứ ngự quỷ sư dùng đều là hồn phách chết oan, lệ khí có thừa, đạo hành không đủ, nếu không có đồ vật dẫn đến bọn nó căn bản không cách nào phân biệt được đối phương để công kích, tối qua lệ quỷ chỉ đối phó với tôi, đối với con dơi nhỏ đều xem như không thấy chính là xuất phát từ nguyên nhân này. Đồ vật có thể dẫn dắt, ngoài cái quan tài nhỏ kia ra, tôi thực sự không nghĩ ra cái gì khác, Tây Môn Tuyết bị tấn công nhất định cũng là do chỉ dẫn của quan tài gỗ.”
Nghệ dùng móng nhỏ loạng choạng ôm lấy mặt dây chuyền hình quan tài bằng gỗ, có chút không muốn nhỏ giọng giãi bày: “Tối qua lệ quỷ không công kích tôi, giống như là sợ tôi vậy, nếu không nhờ cái quan tài đầy âm khí này tôi có lẽ không thể hóa thành hình người như mong muốn đâu.”
Lúc đó mặt quan tài để ngay trong phòng khách, do đó trong phòng khách mới tràn đầy âm khí.
Loại đồ trang sức được làm ra từ gỗ của quan tài mà người chết đã nằm qua, Niếp Hành Phong không biết âm lực của nó rốt cuộc lớn bao nhiêu nhưng lời con dơi nhỏ nói cũng rất có lý, nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Vậy cứ lưu lại đã, để sau này thiêu hủy sau.”
Sau khi nghe thấy những lời này, Nghệ lập tức đem mặt quan tài nhét vào túi bảo bối dùng pháp thuật tạo ra, trình độ nghe lời đến mức dường như đã quên ai mới là chủ nhân thật sự của nó.
Ăn xong, Trương Huyền lại uống nước bùa tự điều hòa, sắc mặt trông có vẻ đã khá hơn rất nhiều, Niếp Hành Phong do dự một chút rồi mới khéo léo nói với cậu:: “Thể chất của cậu dường như không quá thích hợp làm thiên sư,vẫn chuyên tâm làm thám tử là được rồi.”
“Tôi cũng không muốn cả ngày tiếp xúc với quỷ, vấn đề là mỗi lần phiền phức đều cứ tự động tìm đến cửa.”
Giống như lần này, đi đánh golf cũng có thể gặp hài cốt, chẳng nhẽ cậu mong muốn sao? Nhưng Trương Huyền cũng không để ý, mặc dù từ sau khi quen biết chiêu tài miêu, phiền phức lớn nhỏ không ngừng xuất hiện nhưng cậu cũng không dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Tùy tiện mở xem cuộc gọi đến tối qua trong điện thoại di động cuối cùng lại bất ngờ phát hiện trước khi Niếp Hành Phong gọi đến Cúc Thanh Thanh cũng có gọi một cuộc.
Thời gian hiển thị là hơn mười hai giờ, chính là lúc cậu bị tập kích, nếu không có việc gấp Cúc Thanh Thanh nhất định sẽ không gọi đến muộn như vậy, Trương Huyền cảm thấy không ổn, vội vàng gọi điện thoại cho Cúc Thanh Thanh, rất lâu sau mới có người nghe máy.
“Tối qua em gọi điện cho anh hả? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
[Cho dù xảy ra chuyện, đợi anh liên lạc thì cũng không kịp rồi.] Cúc Thanh Thanh ở đầu dây bên kia tức giận nói: [Tối qua em suýt chút nữa đã chết rồi!]
“Anh lập tức qua đó.”
[Không cần nữa.] chần chừ một lúc, Cúc Thanh Thanh nói: [Em không ở trường mà đang ở nhà người thân.]
Hỏi địa chỉ nhà xong, Trương Huyền lập tức mặc áo khoác, Niếp Hành Phong không hỏi gì cả chỉ cầm lấy chìa khóa rồi đi ra với cậu.
“Tôi chở cậu.”
“Hôm nay anh hẳn là phải đi làm chứ?”
“Tôi mới gọi điện đến công ty, mấy ngày tới không cần phải đến nữa, công việc sẽ có người khác phụ trách.”
Ông trời ban cho anh một đứa em không phải là vì để cho anh lợi dụng đúng lúc sao?