*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
May mà cuộc sống cứ thế từng ngày từng ngày trôi qua, sự cô đơn quen thuộc luôn tốt hơn sự cô đơn đột ngột sau náo nhiệt. Vạn Thái Thái vẫn học một mình như cũ. Cô rất nỗ lực học toán, thật đấy, nhưng cô phát hiện bất kể cô nỗ lực thế nào cũng không kiên trì được, vào giờ toán cô vẫn cứ như đi vào cõi thần tiên. Thượng Đế ơi, cô thật sự nỗ lực lắm mà. Thế nhưng, những âm thanh phát ra từ miệng thầy toán không hề có chút hấp dẫn với cô. Thà cô nghe giọng nói nhàn nhạt khàn khàn của Đoàn Vũ Xuyên còn hơn. A! Cô giật mình với ý nghĩ của mình, mặt khẽ nóng lên, không tự chủ liếc nhìn Đoàn Vũ Xuyên. Cậu vẫn ngồi nghiêm chỉnh nghe giảng, nghiêm túc ghi chép. Ừ, tay cậu cũng đẹp nữa, ngón tay dài dài, trắng trắng. Không biết cậu có biết đàn piano không nhỉ? Cô bất giác nhìn chằm chằm cậu rất lâu cũng không hay biết. Đến khi có một ánh mắt cảnh cáo không rõ ý tứ lạnh lùng bắn qua, cô mới hơi sững sờ. Cô vội thu hồi tầm mắt, vờ như bình tĩnh, không có chuyện gì xảy ra. Kỳ thực trái tim cô đập rất nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cảm giác bị bắt quả tang đúng là chẳng ra sao. Sau đó cô lại bắt đầu thả hồn bay bổng, suy nghĩ vẩn vơ.
Vì lúc vừa chuyển đến chỗ này, Vạn Thái Thái tốt bụng giúp người, cho cô bạn bàn trên là Tăng Bảo Nghi mượn bút nên giờ giải lao, cô ấy quay xuống tán gẫu với cô:
- Vạn Thái Thái, tại sao cha mẹ cậu lại đặt tên cậu như vậy nhỉ?
Vạn Thái Thái trêu đùa:
- Vậy tại sao cậu tên là Tăng Bảo Nghi, không sợ Tăng Bảo Nghi thật (1) tìm cậu tính sổ sao?
(1) Tăng Bảo Nghi là tên một diễn viên nổi tiếng của Đài Loan.
- Vì cha mình tên Tăng Tiểu Bảo, mẹ mình tên Đinh Tiểu Nghi, họ lười nghĩ tên nên lấy một chữ trong tên mỗi người đặt cho mình. Ha ha ha ha ha. Họ cũng mặc kệ có ngôi sao nữ nào trùng tên với mình không.
Cô ấy luôn như vậy, cười khúc khích không kiêng nể gì, Vạn Thái Thái rất hâm mộ.
- Cậu thật hạnh phúc, vừa nhìn là biết cha mẹ cậu rất yêu cậu, cậu là kết tinh tình yêu của họ nên ngay cả tên cũng gắn bó mật thiết với họ.
- Ôi dào, đâu có buồn nôn như vậy, họ lười thôi.
Tăng Bảo Nghi cười híp mắt tán thành ý kiến của cô:
- Cha mẹ cậu cũng rất yêu cậu mà, trên đời làm gì có cha mẹ không yêu con mình chứ.
Vạn Thái Thái cười nói:
- Mẹ mình nói, tên mình được lấy từ “Kinh thi”: Kiêm gia thái thái. (2)
(2) Kiêm gia thái thái: Lau sậy xum xuê. Thái thái (采采) nghĩa là thịnh vượng, um tùm, tươi tốt.
Thái Thái, Thái Thái. Cha mẹ hi vọng cô lớn lên xinh đẹp. Lúc cô lơ đãng quay đầu thì thấy Đoàn Vũ Xuyên đang biếng nhác nhìn mình chằm chằm với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu? Nghiền ngẫm? Khó hiểu? Hay là đồng cảm, thương hại? Vạn Thái Thái không muốn truy cứu nhiều, khẽ cười với cậu, làm tiêu tan sự lúng túng.
- Vạn Thái Thái?
- A? Sao?
Bảo Nghi lắc đầu:
- Ừm, không hay, không thân thiết. Cha mẹ cậu gọi cậu thế nào?
Vạn Thái Thái cau mày suy nghĩ:
- Đâu có gì, khi thì gọi Thái Thái, khi thì gọi Vạn Thái Thái.
Bảo Nghi hăng hái bừng bừng cười với Vạn Thái Thái, không hề nghe câu trả lời của cô:
- Có rồi, cứ gọi cậu là A Thái đi. Ừm, A Thái vừa hay vừa thân thiết.
- A, tùy cậu, cậu thích là được. Vậy mình gọi cậu là A Nghi nhé? Không được, A Nghi A Nghi, a di (3), ha ha ha, người khác sẽ hiểu lầm mất. Thế gọi cậu là A Bảo nhé?
(3) A Nghi (阿仪 – tên bạn ấy) phát âm giống với a di (阿姨- nghĩa là dì)
- A, không được không được, A Bảo A Bảo, mình không muốn giống với người hát dân ca kia đâu.
A Bảo (4) chính là người mặc áo trắng, quấn khăn trắng, hát “Hoa loa kèn đỏ au au”. (5) Hai cô không hẹn mà cùng cười phá lên. Cuối cùng quyết định gọi cô ấy là A Tăng. Trong lòng cảm thấy có một nơi nào đó không ngừng sủi bọt. Blue blue blue…..
(4) A Bảo: nam ca sĩ Trung Quốc sinh năm 1969, tên thật là Trương Thiếu Thuần.
(5) “Hoa loa kèn đỏ au au”: một ca khúc dân ca phía bắc Thiểm Tây
Đôi khi tình bạn của con gái lại đơn giản như vậy.
Hai cô bé thoải mái cười to, không hề chú ý gần đó có một ánh mắt từ chán ghét chuyển sang kinh ngạc rồi chuyển sang bình thản.
A Tăng là người bạn tốt nhất tốt nhất tốt nhất thời trung học của cô. Năm đó Đoàn Vũ Xuyên rời đi, may mà cô ấy vẫn còn bên cạnh.