Thiên Quan Song Hiệp

Chương 190: Hắc báo thiếu nữ




Tu La vương sững sờ, đoạn ngửa mặt cười vang: “Vốn bản nhân tưởng công tử là anh hùng hào kiệt, không ngờ chỉ là ngoan đồng ấu trĩ vô dụng, chỉ thích gây loạn. Đại trượng phu sao có thể không một chút chí hướng, không có dã tâm? Bản nhân chỉ cho con đường sáng mà công tử cự tuyệt. Ở đời phải ‘lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu’, năm xưa mẫu thân công tử làm việc gì cũng quyết tuyệt mới có thể dương uy giang hồ, khiến người võ lâm ngưỡng vọng tôn trọng. Công tử không muốn kế thừa mẫu nghiệp, lẽ nào định cả đời làm một tên vô dụng?”

Lăng Hạo Thiên lùi lại, đến bên vách đá, ngưng thị vào Tu La vương, lạnh lùng đáp: “Ta tuy phá phách, ấu trĩ nhưng không phải loại ngu xuẩn dễ dàng bị người ta dụ dỗ. Ngươi tưởng ta không nhìn rõ tâm tư ngươi chắc? Ngươi muốn khống chế ta, buộc ta cả đời vâng lệnh. Sai một li tất đi một dặm. Ta thà tan xương dưới thâm cốc cũng không muốn lọt vào ma chưởng của mẫu dạ xoa ngươi.”

Nụ cười của Tu La vương tắt hẳn, sắc mặt trở nên cực độ âm trầm, cười nanh ác: “Được lắm. Lăng Hạo Thiên, coi như ngươi có bản lĩnh. Ta sẽ khiến người muốn sống không được, muốn chết không xong, ngươi cứ chờ xem.” Thị phất tay, một người áo xám từ từ bước lên, chính thị Ôn Thần Sa Tận.

Lăng Hạo Thiên thoáng biến sắc, thầm nhủ: “Ở lại để cho gian tặc âm độc đày đọa, chi bằng nhảy xuống thâm cốc chết quách cho xong.” Lập tức y chống tay nhảy thẳng xuống vách đá.

Tiếng gió rít vù vù bên tai y, trêи đầu loáng thoáng tiếng gầm giận dữ của Tu La vương, mặt đất mỗi lúc một gần, rồi một cành cây quất vào mặt, y rơi vào đám cành lá một cây cổ thụ. Thân thể y bị cành cây cào tóe máu nhưng nhờ lực đàn hồi này ngăn cản đà rơi, lúc rơi xuống đất, gã chỉ chịu xung động mạnh, hộc lên một tiếng ngất xỉu đi, chứ không đến nỗi mất mạng.

Không hiểu bao lâu sau, y từ từ tỉnh lại, mở mắt ra thấy ngay một đôi mắt màu lục. Y ngẩn người, cảm giác toàn thân đau đớn cực độ, muốn ngồi dậy song không lấy đâu ra khí lực. Đôi mắt màu lục nhìn y chăm chắm, y định thần nhìn lại, hóa ra là một người, bèn lên tiếng: “Ngươi là ai?”

Người đó không đáp, đứng dậy chúm miệng huýt dài, không lâu sau hai con mãnh thú từ trêи cây nhảy xuống, là một con báo đen và một con sói xám. Nhị thú đến bên Lăng Hạo Thiên, cúi đầu hít ngửi má y.

Lăng Hạo Thiên không khỏi hoảng sợ, thầm nhủ toàn thân mình toàn vết thương, mùi máu tanh nồng, chắc hai con mãnh thú sẽ ăn thịt y, nhưng mình mẩy y đau nhức, không thể động đậy nổi, chỉ còn cách gắng giữ trấn định. Hai con thú ngửi một hồi liền lui lại, chủ nhân đôi mắt màu lục phát hiệu lệnh, nhị thú ngoan ngoãn nằm phục xuống hai bên. Lăng Hạo Thiên kinh ngạc không thôi, y không chịu nổi, liền hôn mê ngay.

Cứ thoạt tỉnh thoạt mê như vậy không rõ bao lâu, y chỉ biết mình nằm trong một sơn động u ám, các vết thương trêи mình tuy đau song vẫn có cảm giác mát lạnh, hiển nhiên được bôi thuốc. Vết đao thương sau lưng ngứa ngáy, tựa hồ đã bắt đầu lên da non. Y cứ hôn hôn trầm trầm, lờ mờ cảm nhận được cách một lúc lại có người vào sơn động đút cho y uống một thứ chất lỏng man mát, lau mồ hôi trêи trán y.

Hôm đó y nằm mơ thấy ác mộng, đất trời sụp đổ, núi rung biển gầm, y cắm đầu chạy trêи mặt đất rung chuyển tìm kiếm ai đó, có lúc lại như lá thuyền giữa cuồng phong cự lãng, cố nhận phương hướng tìm vào đất liền. Y chợt cảm giác có người thật sự lay gọi, liền tỉnh lại, chủ nhân đôi mắt màu lục đang nhìn y chăm chú, thần sắc kinh hoàng lay gọi.

Y nhận ra chủ nhân đôi mắt màu lục là một thiếu nữ chừng hai mươi tuổi, mặc y phục may bằng da thú, trước ngựa đeo một chuỗi răng sói. Lập tức y nhớ rằng đại ca từng kể gặp gỡ một nữ biết nói tiếng mãnh thú ở vùng núi non Hàng Châu, liền buột miệng: “Cô nương là Sơn Nhi.”

Thiếu nữ quả nhiên gật đầu, cởi chuỗi răng sói xuống, móc một vật ra đưa đến trước mắt y. Đó là một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ, y thoáng nhìn cũng nhận ra là hộp đựng Hổ Sơn thần cao, thiếu nữ chỉ vào chiếc hộp rồi chỉ lên mình y. Hổ Sơn thần cao là linh dược trị thương đặc hữu của Hổ Khiếu sơn trang, Lăng Hạo Thiên luôn mang theo nên móc ra một hộp. Thiếu nữ miết chiếc hộp trong tay nói: “Tỷ Dực.”

Lăng Hạo Thiên vui mừng: “A, tại hạ hiểu rồi, là đại ca tặng cô nương.”

Thiếu nữ lẩm nhẩm tên Tỷ Dực, chợt nhíu mày ra vẻ vô cùng nóng lòng song không biết biểu đạt thế nào. Một lúc sau, nàng ta vén tay áo, lấy một chiếc răng sói sắc nhọn vạch lên, chỉ vào vệt máu nói: “Tỷ Dực.”

Lăng Hạo Thiên nhìn vệt máu, lại nghe nàng ta đọc mãi tên đại ca, liền có cảm giác rùng mình, hiểu ra ý tứ, nhảy bật lên: “Cô nương nói rằng Tỷ Dực thụ thương, đúng không?”

Thiếu nữ giả bộ ngã xuống, nhắm mắt lại như thể đã chết, rồi mở mắt ra nói: “Tỷ Dực.”

Lăng Hạo Thiên run giọng: “Cô nương bảo rằng Tỷ Dực thụ thương sắp chết? Huynh ấy ở đâu, cô nương dẫn tại hạ đến đó.”

Thiếu nữ lập tức cõng y ra khỏi động, chỉ vào con sói xám, rồi tự nhảy lên lưng con báo đen, hút gió ra lệnh, con báo liền chạy đi.

Lăng Hạo Thiên kinh ngạc nhìn con sói thầm nhủ: “Lẽ nào nàng ta bảo mình cưỡi sói?” Con sói xám nằm phục xuống, y cẩn thận leo lên lưng, ôm chặt cổ nó. Con sói nhảy bật lên, lao vào rừng sâu.

Chạy không lâu lắm, trong rừng vang động tiếng người, tựa hồ có hơn mười người đang đi. Sơn Nhi khẽ hô, lệnh cho hai con thú dừng lại, nằm trong bóng tối quan sát. Hơn mười người đó y phục lộn xộn, tiếng nói xì xồ, không nhận ra lai lịch. Đám người đi khá nhanh, không lâu sau đến sát mé trái Sơn Nhi, chợt một tên hô to: “Có báo này.”

Cùng lúc con báo đen Sơn Nhi cưỡi nhảy vọt tới cắn vào yết hầu kẻ đó. Chúng nhân hô lên kinh hãi, nhao nhao bạt đao tuốt kiếm chém nó. Thân hình con báo cực độ linh mẫn, nhảy vút lên ngọn cây cúi xuống nhìn. Có kẻ thi triển khinh công vọt theo, có kẻ phóng ám khí, con báo uốn người nhảy lên một cành cao hơn.

Lăng Hạo Thiên chưa kịp nhận rõ trường hỗn chiến, chợt nghe Sơn Nhi huýt vang, con sói xám liền lập tức tung chân chạy thật nhanh. Y chỉ cảm thấy cây cối hai bên lùi lại vùn vụt, tuy có ai tên chú ý thấy hành tung của y nhưng con sói chạy quá nhanh, chúng nhân đều bị bỏ lại xa lắc phía sau.

Chạy một lúc, con sói liên tục ngửi mặt đất, men theo đường mòn vào một sơn cốc. Trong cốc có một dòng nước nhỏ uốn lượn, bên bờ mọc đầy cây dung cổ thụ (một loại cây như cây si - ND). Con sói dừng bước ở gốc cây dung, Lăng Hạo Thiên lăn khỏi lưng nó, y nhận ra trong bụi rậm nồng mùi máu tanh, bèn nén đau gạt cây cối ra, đi được mấy trượng thấy dưới gốc cây có một người nằm bất động.

Y lao tới, người này nằm co dưới đất, mặt đầy vết máu, khuôn mặt tuấn tú anh đĩnh, chính thị đại ca của y.

Hết hồi 190


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.