Thiên Quan Song Hiệp

Chương 130: Lâm biệt chi ước




Lăng Hạo Thiên nghe nàng khóc, lòng khó chịu vô cùng, một thiếu nữ yếu đuối tịch mịch như nàng, trừ ở trong sơn cốc tự đánh đàn cho mình nghe, lặng lẽ đợi cơn bệnh vô tình bòn rút tuổi xuân cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay còn làm gì được nữa? Những lời y nói lúc trước rằng nàng nên hạ sơn ngắn nhìn thế giới rực rỡ, hưởng thụ nhân sinh lạc thú…vv… quả thật vô cùng tàn nhẫn với nàng.

Lòng y chua xót xen lẫn hối hận, lên tiếng: “Tiêu cô nương, những lời tại hạ nói ở ngoại sảnh vừa nãy chỉ là nhăng cuội, mong cô nương chớ để trong lòng.”

Tiêu Nhu vẫn khóc tấm tức, y đến bên giường, khẽ thở dài: “Xin lỗi.” Tiêu Nhu không nén được nữa, gục trêи vai y khóc nức nở, hồi lâu mới ngừng.

Y để mặc nàng khóc thỏa thuê trêи vai, đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, thấp giọng: “Thân thể cô nương thế nào?”

Tiêu Nhu đáp: “Muội vẫn khỏe.”

Y nói: “Khí mạch cô nương yếu lắm, để tại hạ giúp vận khí, tinh thần sẽ khá hơn.”

Tiêu Nhu định lên tiếng bảo y đừng phí lực vì mình, dù gì nàng cũng không còn sống được mấy ngày nhưng y không để nàng nói, đỡ nàng ngồi xếp bằng, đặt tay lên lưng nàng, chầm chậm vận khí. Từ lúc bốn năm tuổi y đã bắt đầu luyện nội công, hồn hậu tinh thuần, cộng thêm Vô Vô công và Thất Tinh nội công luyện thành trong động, hiện tại nội lực thâm hậu hàng đầu võ lâm, vận khí mấy vòng trong thân thể Tiêu Nhu khiến nàng thấy toàn thân nóng bừng, ích lợi không nhỏ. Cứ vậy được một tuần trà, y mới ngừng tay.

Tiêu Nhu quay đầu lại, vẻ mặt có đôi phần huyết sắc, thấp giọng: “Đa tạ huynh.”

Lăng Hạo Thiên nói: “Cô nương không cần đa tạ. Tại hạ vô cùng xấu hổ, không thể trị dứt bệnh cho cô nương, vừa nãy làm cô nương thương tổn, lại càng không tha được. Tại hạ xông lên Ngân Bình sơn trang, không biết quý trang đang chiêu thân, mà bị Phong Trung Tứ Kỳ bày kế lừa lên, thật cực độ lỗ mãng đường đột, mong cô nương không trách tội. Tại hạ xin cáo từ.”

Tiêu Nhu hơi rúng động: “Huynh muốn đi sao?”

Y gật đầu. Nàng mím môi, chầm chậm nói: “Lăng tam ca, huynh đừng để việc chiêu thân trong lòng, muội không muốn lấy huynh, cũng không muốn huynh ở lại đây. Mà chỉ muốn… chỉ muốn nói chuyện với huynh thêm mấy câu.”

Lăng Hạo Thiên kϊƈɦ động, y làm sao không hiểu hàm ý của Tiêu Nhu: nàng không muốn lấy y, cũng không giữ y lại, chứng minh nàng đã động chân tình, sợ y đau lòng vì nàng. Y không thể nhẫn tân cất bước, ngồi xuống bên giường: “Được, tại hạ nghe cô nương.”

Tiêu Nhu khẽ mỉm cười: “Muội đàn một khúc cho huynh nghe được không?”

Lăng Hạo Thiên đáp: “Đương nhiên được.” Rồi lấy dao cầm lên giường cho nàng. Tiêu Nhu gạt mớ tóc đen nhánh ra sau lưng, đưa cánh tay ngọc mảnh mai khẽ búng lên dây đàn, đàn một khúc Thương Biệt. Nàng dồn hết chú ý vào tiếng đàn, tám dây rung lên cực nhẹ, mỗi âm thanh đều tuyệt mỹ, lay động trái tim người nghe. Lăng Hạo Thiên nghe ra trong khúc nhạc ẩn chưa nỗi sầu thê thiết cùng nỗi thương cảm, tiếc nuối, khúc nhạc xong rồi, mặt y đầy lệ, lắc đầu: “Muội không nên trọng thị ta như vậy. Ta… không đáng.”

Tiêu Nhu sững sờ nhìn y, một người cả đời đắm chìm trong âm nhạc, còn gì quý giá hơn tri âm hiểu được nỗi lòng? Nàng biết y hiểu thấu tình ý của mình, vậy cũng đủ rồi, cố nén lệ mỉm cười: “Đa tạ huynh nghe muội đàn. Hẹn gặp lại.”

Lăng Hạo Thiên khẽ thở dài: “Muội ở đây một mình?”

Tiêu Nhu đáp: “Bao nhiêu năm, muội đã quen rồi.” Nói đoạn không ngăn được dòng nước mắt, Lăng Hạo Thiên đưa tay lau cho nàng.

Tiêu Nhu cúi đầu, nói thật khẽ: “Lăng tam ca, muội có thể nhờ huynh một việc chăng?”

Lăng Hạo Thiên đáp: “Muội nói đi.”

Tiêu Nhu im lặng một lúc mới chậm rãi nói: “Lúc muội ra đi, hy vọng có huynh ở bên.”

Lòng Lăng Hạo Thiên tan ra: “Ta đồng ý.” Rồi cởi sợi tơ đỏ buộc một con chuột bạch ngọc điêu khắc tinh tế đeo trêи cổ xuống, đặt vào tay nàng: “Lúc ta bảy tuổi, mẹ cho ta một khối ngọc Hòa Điền để đeo, ta nghịch ngợm, tự tay khắc thành một con chuột nhỏ. Lúc nào muội muốn ta tới, sai người mang mảnh ngọc này đến, ta lập tức đến ngay.”

Tiêu Nhu gật đầu, cố nén nước mắt, hai tay bụm lấy viên ngọc, quay đầu đi: “Đa tạ huynh. Huynh… huynh đi mau.”

Lăng Hạo Thiên đương nhiên không kể hết cho Phong Trung Tứ Kỳ nghe, chỉ nói sơ qua, sau cùng nói: “Ta đã đồng ý sẽ ở bên nàng phút cuối, nhất định sẽ quay về bầu bạn.”

Lý Vận và Dung Tình vừa cảm động vừa đau lòng, nước mắt không ngừng nhỏ xuống, Lưu Vân và Thái Đan cũng đỏ lựng mắt.

Lưu Vân thở hắt ra: “Tiểu Tam nhi, đa tạ huynh. Chúng tôi biết về sau tiểu thư có nơi ký thác tấm lòng, cũng được an tâm.”

Dung Tình hỏi: “Sao huynh không ở lại cùng tiểu thư lâu hơn?”

Lăng Hạo Thiên lắc đầu: “Nàng không cho ta ở lại.”

Bốn người ngẩn ra, chỉ riêng Lưu Vân và Lý Vận lớn hơn đôi chút, ẩn ước hiểu rằng giữa tiểu thư và Lăng Hạo Thiên nảy sinh tình cảm vi diệu mà tế nhị. Thái Đan nói: “Tiểu… tiểu thư lúc nào trở mệt, bọn đệ nhất định sẽ tìm huynh.”

Lăng Hạo Thiên gật đầu, nâng chén: “Các vị là bằng hữu tốt của ta, kính các vị một chén.” Lưu Vân, Thái Đan, Lý Vận, Dung Tình cũng nâng chén, năm người cụng ly. Y đứng dậy: “Non cao nước chảy, có duyên sẽ gặp lại.”

Phong Trung Tứ Kỳ không đành lòng, đưa y ra khỏi Thiên Phong bảo mới nắm tay từ biệt. Bốn người đứng trêи đầu núi nhìn theo bóng y, lòng không hiểu có tư vị gì. Dung Tình nói: “Muội thấy huynh ấy phải là Thiên Hạ Nhất Kỳ mới đúng.”

Thái Đan mỉm cười: “So với huynh ấy, chúng ta không đáng xưng Kỳ gì cả.”

Lưu Vân tham gia: “Chúng ta kết giao bằng hữu với huynh ấy, mời lên núi, thật ra đã không uổng.”

Dung Tình lại nói: “Bề ngoài huynh ấy cuồng ngạo suồng sã, không ngờ nội tâm lại ôn nhu đa tình như thế.”

Lý Vận thở dài: “Trong lòng huynh ấy không được như ý… Ai! Hy vọng huynh ấy đừng quá đau lòng vì việc của Trịnh cô nương.”

Lăng Hạo Thiên xuống đến chân Thiên Phong sơn, chợt nghe sau lưng có người gọi: “Lăng tam công tử!” Y ngoái lại, thất trêи gò đất có hơn ba chục người áo gai, gồm cả Diệp lão sư, Không Phi, Phi Thiên, Hồng Khúc, Đoạn lão sư, Tùng Bách Mai tam lão, tất cả không nói gì mà cúi người hành lễ với y. Lòng y cảm động, vái lại rồi mới quay người đi mất.

Y một mình rời khỏi Thiên Phong sơn, lòng đầy u uất, thật không ngờ mình gặp võ lâm đệ nhất mỹ nữ Tiêu Nhu vang danh thiên hạ, càng không ngờ nàng là một thiếu nữ thanh linh tuyệt tục nhưng mang bệnh nặng, không còn sống bao lâu nữa. Y cảm nhận rõ nhu tình và niềm bất lực trong tiếng đàn của nàng, mà lòng mình vẫn gửi lên một người khác, nên chôn chặt lại không muốn làm nàng kinh động. Lần gặp gỡ ở Ngân Bình sơn trang là niềm mất mát không thể thay đổi, nên nàng để y đi, còn y tặng nàng ngọc bội. Lúc tương kiến, tất cả vẫn y nguyên, chỉ có ngọn lửa sinh mệnh của nàng càng hư nhược, sắp lụi tắt mà thôi.

Y thở dài, không hiểu vì sao mình không quên nổi nụ cười, tiếng nói của Bảo An, lại nhớ lời Thái Đan nói: “Bao nhiêu may mắn trong thiên hạ đều bị huynh lấy hết”, lòng bất giác buồn tha thiết: “Lấy hết may mắn thì sao? Ta vẫn không thể ở cùng người trong lòng.”

--- Xem tiếp hồi 131 ----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.