Thiên Quan Song Hiệp

Chương 116: Kiều nữ trừ ác




Hôm đó là mười chín tháng chín, ngày Quan Thế Âm Bồ tát xuất gia, khách chen vai thích cánh đến Phụng Ân tự cực đông, náo nhiệt cực độ. Hai người Lăng, Thích theo người ta vào miếu nhưng thấy khói hương mù mịt, người đến lễ bái nghìn nghịt, không thể nhìn rõ diện mạo bèn ra ngoài, đứng trước thạch trụ ngoài miếu quan sát.

Đúng lúc đó, trong biển người dày đặc, một chiếc tiểu kiệu bốn người khiêng nhẹ nhàng đến cửa chùa, theo sát là một tiểu tì làn môi đỏ tươi, ánh mắt đong đưa, quả nhiên có phong vận. Nàng ta đến trước chiếc kiệu, vén rèm lên nhẹ giọng: “Tỷ tỷ, đến rồi.”

Một chiếc tú hài đỏ tươi, mảnh mai gót sen ba tấc từ trong kiệu thò ra, chỉ nhìn chân cũng đoán được nữ tử này thân thể mỹ miều, phong tư động lòng người. Khách đến lễ bái đều tránh đường, đứng lại chiêm ngưỡng. Một cánh tay trắng ngần vén rèm kiệu lên, mỹ nhân chừng hai mươi tuổi duyên dáng bước ra. Nàng mặc y phục màu cánh sen, ống tay bó, váy màu lục nhạt, áo ngoài thêu mai rùa, tuy mười phần quý phái nhưng hết sức bắt mắt, tóc nàng búi lệch, đôi mắt ướt đong đưa hút hết hồn người.

Thích Kế Quang nhìn nàng ta ngẩn ngơ, khó lòng rời ánh mắt đi được, một người cạnh đó lên tiếng: “Là cô nương của Thiến Mai viện.”

Một người khác chêm vào: “Hóa ra là kỹ nữ, chả trách phong tình vạn chủng. Hắc hắc, thân thể này chỉ chốn phong trần mới có.”

Kiệu hạ xuống, nàng ta và tiểu tì cùng vào miếu, Thích Kế Quang muốn nhìn họ thêm một lần nên kéo Lăng Hạo Thiên vào trong. Chợt thấy tiểu tì đỡ nữ tử mặc áo màu cánh sen quỳ trước thần đàn, đốt ba nén hương, nhắm mắt cầu khấn. Tiểu tì nhìn lên Phật tượng, mắt đảo lia lịa có phần ngây thơ, khóe mắt nữ tử hiện rõ đôi nét ưu sầu, hơi nhíu lại càng tô thêm vẻ diễm lệ.

Cầu xong, tiểu tì tiến đến chỗ hòa thượng gõ chuông: “Vị sư phụ này, xin làm phiền một chút, tiểu nữ muốn rút thẻ.”

Hòa thượng đáp: “Thí chủ sang điện bên ngách, đến trước Quan Âm Đại sỹ cầu thẻ Tịnh thủy, chỉ cần thành tâm, thẻ của bản tự chính xác vô cùng.”

Cả hai đi sang điện bên ngách, Thích Kế Quang tựa hồ không rời mắt khỏi hai cô nương được, kéo tay áo Lăng Hạo Thiên: “Chúng ta đi theo xem sao.”

Lăng Hạo Thiên theo chân đến bên cửa, nhưng thấy trong điện chật ních người xin rút thẻ, mấy hòa thượng đứng cạnh thần án thu tiền dầu và tiền thẻ, mắt y sắc bén, nhận ngay ra một tử y nam tử ngồi xổm cạnh cửa điện, hai mắt trừng trừng nhìn nữ tử áo cánh sen. Y từng thấy Lương Cương động thủ với Minh Nhãn Thần Cái nên nhận ra ngay, ngoái lại thấy một hòa thượng tai to mặt lớn đứng cạnh cửa thiền viện, há hốc mồm nhìn nữ tử, chính thị Võ Như. Lòng y kϊƈɦ động, hận không thể lập tức xông lên giết hai tặc tử nhưng trong miếu đông người, nếu ra tay e sẽ ngộ thương người vô can, nhị tặc lại có cơ hội lẩn vào đám đông trốn mất nên đành ẩn nhẫn.

Hai nữ tử rút thẻ xong, mở ra xem rồi đổi cho nhau đọc lời ghi trong đó, chụm lại vừa bàn tán vừa đi ra. Lúc sắp ra khỏi điện, tiểu tì chợt nói: “Tỷ tỷ, không hiểu ý tứ tấm thẻ, sao không nhờ vị đại hòa thượng này giải giúp?”

Nữ tử áo cánh sen cúi đầu, chần chừ: “Sao lại đi phiền người ta?”

Tiểu tì mỉm cười, đi ngược lại nói với Võ Như: “Đại hòa thượng, nhờ ngài xem giúp tấm thẻ này, có được không?”

Võ Như gật đầu liên tục: “Hai vị thí chủ có gì không hiểu, bản hòa thượng sẽ tận lực giải đáp. Hai vị tiểu thư ở trong thành sao?”

Tiểu tì mỉm cười: “Tiểu nữ sao dám nhận lời xưng hô này của ngài? Tiểu nữ chỉ là người hầu của Lâm gia ở thành đông, vị này là tỷ tỷ kết bái của tiểu nữ, ở tại…” Chợt hạ giọng, kề sát tai Võ Như: “Không nói thẳng ra, mong đại hòa thượng đừng trách. Tỷ tỷ tiểu nữ ở tại Thiến Mai viện.”

Võ Như gật đầu mỉm cười: “Thiện tai thiện tai, người xuất gia tứ đại giai không, thí chủ nói với bần tăng cũng không sao.”

Lăng Hạo Thiên thính tai, nghe được đoạn đối thoại giữa tiểu tì và Võ Như, nhíu mày thầm nhủ: “Tiểu cô nương còn nhỏ tuổi, không biết nguy hiểm, lại nói ra chỗ ở cho ác tặc biết.”

Võ Như hớn hở tiến tới, đón lấy hai tấm thẻ, giải thích sơ qua, nữ tử áo cánh sen nhất mực cúi đầu lắng nghe, sau cùng gật đầu, có vẻ xấu hổ nói: “Đa tạ hòa thượng chỉ điểm!” Rồi cầm tay tiểu tì ra khỏi miếu. Lương, Võ đợi một chốc trêи Quan Âm điện rồi cùng vòng ra phía sau, mất dạng.

Lăng Hạo Thiên nói với Thích Kế Quang: “Chúng ta đã biết chỗ hai tặc tử này đi, tối nay sẽ động thủ.”

Hai người ở ngoài miếu đợi đến lúc trời tối mới vượt tường nhảy vào. Lăng Hạo Thiên xuất thủ chộp lấy một lâu la Tu La hội trông miếu, quát hỏi: “Lương Cương và Võ Như đâu?”

Người đó đột nhiên bị chế trụ, giật nảy người rồi lắp bắp: “Hai… hai người… đó đi rồi.”

Lăng Hạo Thiên lại hỏi: “Muộn thế này rồi, chúng còn đi đâu?”

Người đó đáp: “Tối nay, họ đi… đi tìm kɧօáϊ lạc, tiểu nhân không biết họ đi đâu. Nhưng nghe Võ hòa thượng hỏi người khác… đường đến Lâm gia.”

Lăng Hạo Thiên và Thích Kế Quang nhìn nhau. Lăng Hạo Thiên nhớ ra, kêu lên: “Tiểu tì đó.” Bèn điểm huyệt cao thủ Tu La hội, dẫn Thích Kế Quang quay lại trong thành, hỏi đường đến Lâm gia rồi đi ngay.

Hai người vượt tường bao Lâm gia nhưng thấy nhà cửa trùng điệp, không biết đi đâu tìm tiểu tì. Lăng Hạo Thiên nói: “Huynh ở lại đây đợi.” Đoạn y phi thân lên mái ngói lướt đi, tìm đến dãy nhà dành cho người hầu, nhận ra một gian có ánh đèn bèn nhìn qua khe cửa, thấy một thanh y tiểu tì đang ngồi khâu áo dưới ánh nến, chính thị tiểu tì gặp ở Phụng Ân tự lúc sáng. Y thầm nhủ: “Võ Như chắc sẽ tìm đến đây, chi bằng ta cứ dĩ dật đãi lao.” Bèn quay lại tìm Thích Kế Quang, cùng lướt đến gian phòng đó.

Cả hai mới đến ngoài căn phòng liền nghe thấy một tiếng hô khẽ, rồi tiếng tiểu tì ngắt quãng vang lên: “Đại hòa thượng, dùng yêu thuật gì mà… tiểu nữ… không động đậy được.”

Lăng Hạo Thiên cả kinh, chạy đến trước cửa, thấy một hắc y nhân, thân hình phì nộn đang đứng đó, chính thị Võ Như. Hắn nhảy tới ôm tiểu tì, cười gian tà: “Con nhóc này câu dẫn đại hòa thượng ta trước, đứng trách ta nhé.” Đoạn bắt đầu động chân động tay.

Lăng Hạo Thiên nổi giận, định nhảy vào trong nhà, chợt nghe Võ Như hô khẽ, nhảy lùi lại, hai tay ôm cổ họng, gục xuống đất, thân thể liên tục quằn quại.

Tiểu tì ngồi dậy, đang chỉnh lại tóc tai, lạnh lùng nhìn Võ Như, ánh mắt linh hoạt ngây thơ lúc này lạnh như dao. Đợi khi ác tặc bất động, nàng ta mới nhảy xuống, rút cương đao dưới đệm ra, chém vào gáy hắn, cho vào một mảnh vải bố, rồi lấy một nhúm dược phấn trong ngực áo rắc lên thi thể, đặt lên một mảnh vải bố trắng. Miếng vải càng lúc càng phẳng, tiểu tỷ đợi một lúc, mở tấm vải bố ra, chỉ còn lại một vũng nước vàng, yêu tăng Võ Như đã đền tội, xương cốt cũng không còn.

Biến cố xảy ra quá nhanh, tiểu tì trông có vẻ yếu ớt mà nhấc tay cũng giết được một ɖâʍ tặc ác danh vang thiên hạ rồi hủy thi diệt tích. Lăng Hạo Thiên quan sát cũng thấy thầm kinh hãi, Thích Kế Quang càng ngạc nhiên, không nén được khẽ hít sâu một hơi, Lăng Hạo Thiên vội kéo tay. Tiểu tì trong phòng hình như phát giác, đi tới mấy bước, đột nhiên búng mấy mũi ngân tiêu ra ngoài song cửa. Lăng Hạo Thiên kéo Thích Kế Quang tránh ra sau một gốc cây, lúc tiểu tì ra ngoài đã không còn bóng dáng ai.

---- Xem tiếp hồi 117 ----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.