Thiên Phụng Trường Thời

Chương 8: Tôn Tường Minh




Cả ba người Thiên Phượng, Mộc Mộc cùng Bạch Lãng vừa bước vào cổng, đi đến gian nhà chính. Ngay lập tức, Tôn Thanh Thức sai người bắt trói ba người lại. Hắn từ từ nở một nụ cười nham hiểm: "Cô nương, ở sàn đấu giá cô làm ta mất hết cả hứng. Nợ này, bây giờ nên trả rồi chứ." Vừa nói dứt lời, hắn ta sai tên nô bộc lấy dây roi cho hắn chơi đùa với Mộc Mộc, và Bạch Lãng.Lúc này, ở ngoài gian phòng, một tên nô bộc lén lút nhìn vào. Sau đó, lại gấp gáp một mạch chạy đi, không quay đầu lại.

Cầm dây roi trên tay, Thanh Thức đến gần Bạch Lãng: "Ngươi hồi phục cũng không tệ đấy chứ. Chúng ta chơi đùa một chút nhá.", vừa nói dứt lời hắn vung roi trên tay, quất mạnh từng phát lên cơ thể của Bạch Lãng. Từng phát quất roi, hắn ta càng cảm thấy vui hơn. Cười càng lớn hơn, nhưng ánh mắt lại mang một chút bi thương.

Thiên Phượng không nhịn nổi, lên tiếng: "Này, ngươi muốn đánh thì đánh ta. Ta mới là người phá hoại niềm vui của ngươi, đúng chứ?"

Hắn ta quay sang, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng. Không nói gì thêm, nhưng lại từ từ di chuyển ánh mắt về phía Mộc Mộc. Thanh Thức từng bước lại gần Mộc Mộc, cúi đầu nói: "Ngươi tên gì? Bao tuổi rồi?".

Thiên Phượng sợ rằng người tiếp theo phải chịu sự điên khùng của tên này là Mộc Mộc, lớn tiếng quát: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Nếu chỉ muốn trút giận vì ta mua Bạch Lãng thì nhắm đến ta. Không được đụng vào Mộc Mộc!"

Vừa nói dứt lời, hắn quay sang nhìn Thiên Phượng, bằng ánh mắt ngạc nhiên: "Cô còn đặt tên cho một tên yêu nô nữa sao?". Hắn tiếp tục nhìn về phía Mộc Mộc: "Cô ta có vẻ khá thương ngươi nhỉ, Mộc... Mộc". Nói vừa hết câu, hắn ta lộ lên một tia ganh tị trong mắt, sau đó dùng roi quất mạnh lên người Mộc Mộc. Máu lập tức tuông ra trên tấm lưng bé nhỏ của Mộc Mộc, nhưng cậu không hề la hét, chỉ cắn răng chịu đựng. Mộc Mộc tuy còn nhỏ nhưng tính tình cứng rắn hơn người, chuyện gì xảy ra với một cậu nhóc khiến cậu trưởng thành hơn so với tuổi chứ.

Thiên Phượng bên cạnh càng lớn tiếng ngăn cản, nhưng càng ngăn cản hắn ta càng quất mạnh vào người Mộc Mộc và Bạch Lãng. Từ hung hăng quát nạt, ngăn cản tên điên làm loạn, Thiên Phượng bất lực, nước mắt theo đó lăn dài trên má. Hắn ta quay sang thấy Thiên Phượng đang khóc, cũng không muốn tiếp tục nữa. Buông bỏ chiếc roi da có đinh nhọn, hắn ta ngồi xuống nhìn ba người bọn họ. Không nói gì, nhưng khuôn mặt đầy suy nghĩ, cúi đầu trầm ngâm một lúc lâu rồi từ từ nhắm mắt.

Lúc này, bên ngoài một vị công tử từ từ đi vào. Cử chỉ nhẹ nhàng, tao nhã, vẻ đẹp càng được tôn lên bởi bộ đồ trắng xanh đang mặc. Vừa bước vào, vị công tử từ từ đi đến Thanh Thức, giọng nói dịu dàng nhưng lại uy nghiêm: "Thanh Thức, ta đã nói đệ không được phép đánh người rồi mà? Lời ta nói đệ xem như gió thổi qua tai sao?" Nói xong, hắn ta sai nô bộc cởi trói cho ba người họ, tiếp tục quay sang nhìn Thanh Thức bằng ánh mắt tức giận: "Chuyện này, tốt nhất đệ nên cho ta và cha một câu trả lời đi".

Được cởi trói, Thiên Phượng lao ngay về phía Mộc Mộc, khóc nứt nở: "Mộc Mộc, đệ không sao chứ? Ta không nên nghe hắn ta vào đây. Ta đưa đệ đi đại phu nhá!" Thiên Phượng từ từ đỡ Mộc Mộc và Bạch Lãng.

Vừa bước ra tới cửa gian phòng, vị công tử tao nhã tiến tới ngăn cản: "Ta là Tôn Tường Minh, đại công tử Tôn gia. Chuyện này do tiểu đệ ta không đúng, ta thay nó xin lỗi mọi người. Ta nghe hạ nhân nói ngươi đến tìm cha ta, cha ta ngày mai mới có thể về kịp. Hơn nữa, hai người này cũng bị thương rồi, chi bằng đến chỗ ta. Ta chuẩn bị phòng cho mọi người ở tạm."

Thiên Phượng có chút nghi hoặc, thật sự không muốn nán lại nơi địa ngục này tí nào. Nhưng xét ra, Mộc Mộc và Bạch Lãng bị thương, bọn họ trên người không còn nhiều tiền. Đành nghe theo lời Tường Minh vậy. Tường Minh sắp xếp cho ba người bọn họ ba gian phòng lớn, nhẹ nhàng hỏi: "Ba người có cần gì thì có thể nói với ta!".

Vừa nói dứt lời, Thiên Phượng liền lên tiếng: "Ta cần mua một chút đồ, ngươi có thể giúp ta không?". Tường Minh nghe thấy gật đầu đồng ý, Thiên Phượng thấy thế, chạy vào lấy bút viết ngay. Vừa viết xong, cô thở dài, không ngờ chỉ vài ngày mà lại phải sử dụng đến những thứ này tận hai lần. Cô đưa một danh sách dài cho Tường Minh, hắn ta ngạc nhiên: "Cô biết y thuật sao?" "Phải, ngươi mua giúp ta đi, nhanh vào nhé!".

Tường Minh cũng không hỏi gì thêm, sai người đi mua giúp Thiên Phượng, đồng thời cũng sai thêm người điều tra về thân thế của ba người bọn họ. Sau khi Thiên Phượng khâu vết thương, nấu thuốc cho Mộc Mộc và Bạch Lãng, cô thở dài như trút được gánh nặng. Tường Minh đứng một bên quan sát tất cả, lẳng lặng không nói gì thêm. Thuộc hạ của hắn vừa trở về báo cáo: "Thưa đại thiếu gia, Bạch Lãng là yêu nô được bán đấu giá, được cô nương đó mua về, với sự giúp đỡ của Lâm tiểu thư. Còn về thân thế của vị cô nương cùng cậu nhóc đi cùng thì không điều tra ra." Nghe xong, Tường Minh quẫy tay ra hiệu cho hắn ta lui xuống. Lòng thầm nghĩ, cô gái này đến từ đâu, có mục đích gì, có vẻ cần phải hỏi trực tiếp rồi.

Tường Minh tiến đến bên cạnh Thiên Phượng, rót cho cô cốc trà, nhẹ nhàng hỏi: "Không biết nên xưng hô với cô thế nào đây?"

"Ta là Tôn Thiên Phượng. Ta đến tìm Tôn Kiến, Tôn lão gia."

"Cô tìm cha ta có việc gì?"

"Thật không dám giấu, ta là cháu gái của Tôn Kiến. Cha ta là Tôn Bách."

Vừa nghe đến Tôn Bách, Tường Minh ngạc nhiên. Không phải người đã chết 24 năm rồi sao, đây là con gái của người sao! Không tin vào mắt mình, Tường Minh nhẹ nhàng trả lời: "Thúc thúc ta đã chết rất lâu. Chuyện này vẫn nên đợi cha ta về làm rõ." Một tia áy náy hiện lên trong mắt, hắn cúi người nhẹ nhàng nói: "Chuyện mà Thanh Thức gây ra, ta thực lòng xin lỗi cô và mọi người. Thanh Thức còn nhỏ, không hiểu chuyện, mong cô rộng lượng bỏ qua cho!"

Thiên Phượng tức giận, lên tiếng phản bác: "Hắn ta cũng 15 16 tuổi rồi, còn nhỏ sao? Dù cho còn nhỏ thì có thể tùy tiện đánh người sao?"

"Ta biết tùy tiện đánh người là sai. Kỳ thực, ta cũng cố gắng ngăn cản đệ ấy, nhưng đệ ấy tính tình thất thường. Ta đã giám sát đệ ấy, không cho phép đánh người. Hôm nay ta có việc, một chút lơ là gây nên lỗi lầm như bây giờ. Ta thay đệ ấy xin lỗi cô."

"Ta nghĩ ngươi nên đưa hắn ta đi khám đại phu đi. Chỗ này có vẻ không bình thường lắm!" Vừa nói Thiên Phượng vừa chỉ tay lên đầu.

"Đệ ấy lúc nhỏ không như thế, chỉ là gặp phải biến cố nên mới trở thành người như vậy,..."

Chưa kịp nói dứt lời, tiếng Mộc Mộc trong phòng vọng ra: "Phượng tỷ, tỷ đâu rồi?"

Cuộc trò chuyện theo đó cũng chấm dứt, Thiên Phượng lập tức chạy vào trong xem tình hình của Mộc Mộc và Bạch Lãng. Tường Minh thấy vậy cũng âm thầm rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.