Thiên Phụng Trường Thời

Chương 16: Cơ hội ơi! Ta đến đây




Buổi sáng hôm nay, Thiên Phượng không cần bị Mộc Mộc kéo đi chạy bộ, đứng tấn. Một tuần thì cũng có một hai ngày để nghỉ ngơi chứ. Sau khi tiệc ra mắt kết thúc được một tháng, Thiên Phượng quyết tâm phải tìm cơ hội đến gặp mẹ ở Thiên tộc. Tuy nhiên, cha nuôi và sư phụ đều không cho phép. Hiện giờ cô ở Hải Nam đều không có căn cơ, mạo muội đến đó e là chỉ tự chuốc phiền phức thôi. Vừa nghĩ, thế mạnh của cô là kinh doanh mà, bốn năm bị hành não ở trường cũng là vì kiến thức kinh doanh thôi. Ý tưởng đột nhiên lóe sáng, nếu có thể ở Hải Nam kinh doanh, có càng nhiều tiền thì phải chăng có thể âm thầm dựng nên cơ đồ cho riêng mình, đến lúc đó dù Thiên tộc có quyền thế thì cũng không thể ngăn cản cô gặp mẹ nữa rồi.

Vừa có ý tưởng, cô chạy vội đến phòng Thanh Thức:" Thanh Thức, đệ rảnh không? Ta có chút việc muốn nhờ đệ một tí?"Thanh Thức mặt lạnh lùng nói: "Chuyện gì?""Đệ biết ở Hải Nam nơi nào là nơi tiêu tiền nhất không?""Tỷ hỏi cái này để làm gì?" Thanh Thức với một khuôn mặt bất ngờ quay sang nhìn Thiên Phượng"Thì..." Chần chừ một lúc nhưng cô vẫn quyết định nói ra: "Ta muốn kiếm tiền thôi""Gia sản Tôn gia không đủ để tỷ tiêu à" Khuôn mặt ngờ vực, ánh mắt vẫn lạnh lùng đáp lời."Không, ta muốn tự kiếm tiền" Thiên Phượng đi đến gần Thanh Thức với ánh mắt lấp lánh, làm nũng với cậu nhóc.Thanh Thức không biết phản ứng thế nào, cứng đơ người nhìn Thiên Phượng: "Không được, tỷ đi hỏi cha và đại ca đi. Ở Thiên Lan Quốc, nếu mở tiệm buôn bán e là tỷ sẽ chịu ánh mắt khinh bỉ của rất nhiều người đó!""Không cần mà, ta chỉ cần đệ dẫn ta ra ngoài đi dạo một tý là được. Sau này, nếu có thể kinh doanh thì ta sẽ hỏi ý cha và đại ca" Trong vô thức, cô cũng không còn gọi Tôn Kiến là cha nuôi nữa, ở chung bấy lâu, tình cảm của cha nuôi dành cho cô không khác gì cha ruột."Không, ta bận rồi. Để khi khác đi" Thanh Thức bị Thiên Phượng nắm tay lắc qua lắc lại, nhưng vẫn chưa động lòng giúp đỡ. Buông tay Thiên Phượng ra rồi trả lời dứt khoát.

Thiên Phượng đành ủ rũ ra hậu viện Tôn gia ngồi thơ thẩn, vừa uống trà vừa cầm quạt ngọc được tặng trên tay. Tiểu Hoa và Tiểu Ngọc bên cạnh cũng đến gần an ủi: "Tiểu thư, người là tiểu thư Tôn gia, sao có thể lộ mặt mở tiệm buôn bán chứ!""Ta chỉ muốn kiếm tiền thôi. Con gái mà, phải nên vì bản thân mình làm điều mình thích, sao có thể vì lời nói bên tai của thiên hạ mà chùn bước. Họ nói tốt cho ta cũng không thể khiến ước mơ của ta thành thật. Nhưng nếu họ khinh bỉ ta, nói xấu ta sẽ giúp ta ngày một mạnh hơn." Nói rồi cô quay sang nhìn Tiểu Ngọc, con bé còn nhỏ mà phải chịu nhiều cực khổ: "Tiểu Ngọc à, ước mơ của muội là gì?"Tiểu Ngọc do dự một hồi: "Muội thích nhảy múa. Trừ phi muội là con nhà quan thì mới được dạy thôi. Nếu muội nhảy múa sẽ bị xem là kỹ nữ, thú vui thôi" Nói rồi, mặt cô bé buồn hẳn đi, còn nhỏ như thế lại phải trải đời sớm, hiểu chuyện như thế thật đáng thương. Cũng đúng, trẻ nhỏ nếu càng hiểu chuyện chẳng phải sẽ càng thiệt thòi hay sao.Mình khi xưa cũng thích nhảy múa, hay là... Một ý tưởng lóe lên, bình thường Thiên Phượng không thích duy trì thân thể bằng việc tập gym, tập thể dục mà cô kết hợp vừa nhảy múa và vừa hát. Không ngờ, tài lẻ này lại có ích với Tiểu Ngọc: "Tiểu Ngọc à, ta dạy muội nhảy múa được không?"Tiểu Hoa chen vào: "Không được tiểu thư, người thân phận tôn quý, sao có thể..."Thiên Phượng nhìn cô với ánh mắt dịu dàng: "Tiểu Hoa, ước mơ của muội là gì? Nói ta nghe xem nào!""Muội chỉ muốn cả đời ở bên người, hầu hạ người thôi." Vâng lời Thiên Phượng, khi không có người lạ, thì ba cô nàng này xem nhau là tỷ muội."Vậy ta muốn dạy Tiểu Ngọc nhảy múa, muội giúp ta được không?"Tiểu Hoa nghe vậy, đôi mắt ứ lệ. Đối với nô tỳ mà nói, gặp được chủ nhân đối xử tử tế đã là một sự may mắn ông trời ban cho, nhưng Thiên Phượng xem hai tỷ muội họ như người một nhà, tình cảm này quả thật khiến Tiểu Hoa không thể không rơi lệ. Tiểu Ngọc bên cạnh nghe được Thiên Phượng dạy nhảy múa, đôi mắt sáng rực lên, chen chân vào: "Tỷ tỷ, tỷ múa cho muội xem đi!" Vừa nói vừa làm nũng với Thiên Phượng.

Thiên Phượng thuận tiện cầm chiếc quạt ngọc trên tay múa. Y phục xanh lá pha chút xanh da trời, với màu trắng là chủ đạo kết hợp với chiếc quạt ngọc trên tay tạo nên một cảm giác lạnh lạnh nhưng lại thuần khiết. Nếu là quạt ngọc, chi bằng múa một điệu nhẹ nhàng. Cô nhấc chân lên, bước từng bước về phía khoảng đất trống. Tay cầm quạt rồi xoay chân một vòng, rồi nhẹ nhàng che ba phần tư khuôn mặt đi bởi quạt ngọc, bắt đầu cất giọng hát. Nghe thấy Thiên Phượng hát, hai tỷ muội Tiểu Hoa Tiểu Ngọc bất ngờ không thôi, xưa chỉ thấy người đệm múa người theo giai điệu nhảy, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một người vừa hát vừa múa. "Ta cất tiếng hát giữa bầu trời tự do. Hoa rơi vô ý, người nhận hữu tình... Chàng vì ta mà đến, ta vì chàng đành biệt ly... Vốn lá, hoa Bỉ Ngạn không chung đường, hà tất ép buộc duyên trời."

Câu hát sao lại có phần thê lương, hoa và lá không chung đường, một người vì yêu mà đến nhưng người kia lại vì yêu mà rời đi. Thanh Thức đứng cách đó không xa, thầm nghĩ về câu hát của Thiên Phượng. Bất chợt càng nhìn càng nghe lại càng chìm đắm trong vũ khúc của cô. Nói thầm: "Không ngờ, tỷ còn có tài năng này đấy!"Thiên Phượng múa xong, cầm chiếc quạt ngọc để xuống bàn đá, uống nhẹ hớp trà. Tiểu Hoa, Tiểu Ngọc không khỏi tán thưởng: "Tiểu thư, người múa đẹp quá! Còn đẹp hơn hoa khôi ở Ái Hoa Viện""Xằng bậy, sao hai ngươi dám so sánh Phượng tỷ với một kỹ nữ chứ!" Thanh Thức đứng bên cạnh nghe thấy, khuôn mặt hung dữ, giọng nói quát lớn bước đến. "Có tin ta đem các ngươi bán vào đó không?"Thiên Phượng ở bên cạnh, chen vào nhằm mục đích giảm nhẹ mâu thuẫn: "Được rồi, họ không có ý xấu mà." Đánh lạc hướng một chút: "Mà đệ đến tìm ta có việc gì không?""Đệ... dắt Phượng tỷ đi ra ngoài tham quan một tí!" "Đệ chịu dắt ta đi sao?""Chuẩn bị đi, đừng để đệ đổi ý"

Thật sự, giúp Thiên Phượng ra ngoài là chuyện phụ, chuyện chính là vì muốn đi với Thiên Phượng nhiều hơn. Đối với Thanh Thức mà nói, sự quan tâm chăm sóc, tình cảm của Thiên Phượng như một tia sáng chiếu rọi màn đêm tăm tối của cậu. Như thể nắm lấy phao cứu sinh giữa đại dương mênh mông, cậu nhất quyết không muốn buông người chị này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.