Thiên Niên Túy

Quyển 2 - Chương 71: - Đất




Lam Túy lại đi xung quanh đào thêm hai xẻng đất, cô đem tất cả đất gói lại rồi quăng lên xe, khi trở về khu vực cắm trại đã là buổi chiều. Cô trở về có phần hơi sớm, khu cắm trại chỉ có lác đác vài người ở đó, chú Trọng và người làm của Lam gia không có một ai. Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống nền tuyết trắng xóa, băng tuyết mênh mông vui mắt, Lam Túy nghĩ tới nghĩ lui quyết định thôi cứ quay về lều của mình nghỉ ngơi.

Bởi vì sợ tuyết có thể rơi bất cứ lúc nào nên Lam Túy không mang theo khuyên tai bên người, cô vừa kéo dây kéo lều thì nhìn thấy Quân Y Hoàng đang ngoan ngoãn ngồi ở một góc trong lều, dáng vẻ lẻ loi khiến người ta xót xa. Trái tim Lam Túy khẽ nhói, nhưng cô lại không nói gì, chỉ quăng đống đất qua một bên rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.

Vết thương trên tay lại bị rách ra sau khi cô đào thêm hai xẻng đất, trên bề mặt băng gạc vừa dính máu vừa dính đất, trông dơ vô cùng. Cô tháo miếng băng gạc bị dơ ra, tìm một miếng sạch sẽ rồi tiện tay băng lại.

"Nàng không bôi thuốc sao?" Thấy thái độ không hề để ý tới vết thương của Lam Túy, Quân Y Hoàng cuối cùng cất giọng yếu ớt.

"Không phải vết thương lớn, hai ngày là khỏi thôi"

"Trên người nữ tử để lại sẹo thì không tốt, hiện giờ không chú ý một chút sau này gả cho người ta rồi nàng sẽ hối hận"

"...gả cho người ta?" động tác băng bó vết thương của Lam Túy chợt khựng lại, cô ngẩng đầu nhìn Quân Y Hoàng một lúc bằng ánh mắt lạ lẫm: "Cô hy vọng tôi kết hôn sao?"

"Cho dù là ở quá khứ hay hiện tại, đây chẳng phải là cuộc sống của nữ nhân sao?"

"Cô sai rồi, phụ nữ hiện nay không nhất thiết phải kết hôn, bản thân tôi dù chỉ có một mình cũng có thể sống rất tốt" Lam Túy lạnh lùng nói, cô nhặt lấy miếng băng gạc đang quấn được một nửa rồi khom người muốn bước ra khỏi lều.

"Lam Túy! Nàng rốt cuộc là muốn làm khó bản thân, hay là cố ý làm cho ta xem!" Với tốc độ mà người bình thường không thể nào đạt tới được, một cái bóng liền vòng tới ngay cửa lều, bàn tay Lam Túy liền xuyên qua thực thể mà mắt cô nhìn thấy, nhưng thực tế chỉ là một thân thể hư vô. Cái lạnh thấu xương của khí âm lập tức thấm vào vết thương trong lòng bàn tay, cô như bị điện giật, lùi về sau nửa bước, đôi môi thoáng chốc trở nên tái mét.

"Nàng làm sao vậy?" Quân Y Hoàng trong lúc cấp bách đã sử dụng âm lực, không ngờ tới sẽ làm Lam Túy bị thương, nàng giơ tay ra muốn đỡ lấy Lam Túy, nhưng lại chần chừ không dám chạm vào cô nữa.

"...Tôi không sao" âm lực lạnh lẽo xuôi theo nửa cánh tay lan ra khắp tứ chi toàn thân, bàn tay không bị thương của cô giữ chặt lấy cánh tay còn lại đang không ngừng run rẩy, cô ngồi bệt xuống đất, toàn thân không kềm được khẽ run lên.

"Lam Túy, nàng muốn thế nào? Nàng muốn ta phải thế nào?" Quân Y Hoàng cúi đầu ngồi sụp xuống ngay phía trước, nàng vốn ngỡ rằng trái tim mà nàng trao trọn cho Tô Linh Vũ đã vỡ nát, hóa thành tro bụi cùng với sự phản bội của Tô Linh Vũ, cùng với sự ra đi của Tô Linh Vũ, cùng với sự giam cầm nghìn năm rồi. Thế nhưng khi nhìn thấy sự xa cách của Lam Túy, khi nhìn thấy Lam Túy tự giày vò chính mình, trái tim mà nàng ngỡ rằng đã đánh mất, không còn tồn tại nữa lại nảy sinh niềm đau đớn và xót xa đã biến mất từ rất lâu. Nàng vốn ngỡ rằng đây là tình cảm còn lại dành cho Tô Linh Vũ, theo thời gian chuyển dời, nhưng nàng dần bắt đầu không hiểu được, người mà nàng nhìn thấy trước mắt, rốt cuộc là Tô Linh Vũ hay là Lam Túy?

Ngoài miệng thì nói có thể phân ra rõ ràng, lý trí cũng có thể phân biệt rõ hai người, nhưng về mặt tình cảm, Quân Y Hoàng lại không thể phân rõ được, nỗi đau khổ hiện giờ của nàng là vì Tô Linh Vũ, hay là vì Lam Túy?

Quân Y Hoàng chỉ là rất nhớ, khi Lam Túy còn có thể ôm lấy nàng như trước đây, hai người không nói gì cả nhưng vẫn vô cùng ấm áp gần gũi. Có lúc nàng thậm chí bắt đầu căm ghét, căm ghét bản thân mình đã đưa ra lựa chọn từ bỏ con búp bê giấy mà gửi hồn vào chiếc khuyên tai trở thành linh thể. Chỉ có thể đứng đó nhìn Lam Túy bị thương, Lam Túy rời đi, mà cái gì nàng cũng không làm được, chỉ có thể để một chiếc khuyên tai bé nhỏ giữ chân nàng, ở nguyên tại chỗ, để mặc Lam Túy càng đi càng xa.

"Quân Quân..." nỗi bi thương mà Quân Y Hoàng lộ ra như nặng nghìn cân đè chặt xuống trái tim Lam Túy, bàn tay run rẩy của cô giơ lên trong không khí, vẽ phác theo hình dáng dung mạo của Quân Y Hoàng, giống hệt như cô đã từng làm với bức họa đó từ rất lâu về trước.

Rất muốn nói với nàng, rằng cô thích nàng.

Rất muốn ôm lấy nàng, để nàng không còn lộ ra nét mặt bi thương như vậy nữa.

Là bản thân đã làm tổn thương nàng rồi, vì bảo vệ trái tim đầy sợ hãi của mình, bất chấp tất cả muốn tách bạch bất cứ điều gì liên quan đến nàng, hy vọng trước khi bản thân hãm vào quá sâu có thể dứt ra mà rút lui, nhưng lại quên mất hiện giờ đối phương tuy là linh thể, nhưng nàng cũng đã từng là con người.

Giờ phút này Lam Túy mới tỉnh ngộ, hành động của cô ích kỷ đến thế nào.

Cô chỉ nghĩ đến bản thân mình, còn Quân Y Hoàng chỉ có thể bị động mà đón nhận tất cả những điều cô làm.

Dù cho cuối cùng có là bi kịch, hà tất phải để phút giây ngắn ngủi bên nhau trở nên đau lòng như vậy?

"Quân Quân, tôi sẽ xử lý lại vết thương" Lam Túy dịu giọng xuống, khẽ nói.

Có những điều không nhất thiết phải nói thành lời, có những chuyện không cần phải làm đau lòng người, đau lòng mình.

Cô lại mở túi cấp cứu ra, bôi thuốc khử trùng lên vết thương rồi băng lại thật chặt. Sau khi xử lý xong xuôi, cô dịu dàng nói với Quân Y Hoàng: "Bây giờ tôi phải đi tìm chú Trọng thương lượng chút chuyện, bên ngoài tuyết cũng đã ngừng rơi rồi, cô có muốn đi cùng tôi ra ngoài không?"

Sự thay đổi của Lam Túy quá ư đột ngột, Quân Y Hoàng nhất thời chưa phản ứng kịp, nàng ngẩn người một lúc rồi mới gật đầu: "Được"

Kéo mở dây kéo lều, vừa thò ra được hơn nửa người, Lam Túy vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp gương mặt thẹo của chú Trọng.

Chú vừa về khu cắm trại liền đi qua đây tìm Lam Túy, quả thực vô cùng ăn ý, Lam Túy dẫn chú Trọng và Quân Y Hoàng đi qua chiếc xe jeep của bọn họ.

Sau khi lên xe đóng chặt cửa lại, ngồi trong xe có thể nhìn rõ người qua lại xung quanh qua lớp cửa kính. Chờ đến khi quanh xe không còn ai, Lam Túy và chú Trọng đồng thời mở miệng, cũng đồng thời ngậm miệng lại nhìn đối phương, cuối cùng Lam Túy khẽ hắng giọng nói: "Chú Trọng, chú nói trước đi"

"Ừm, Tiểu Túy, chú cho con xem cái này" Chú cũng không từ chối, tiếp tục lấy từ trong ba lô đang đeo ra ba cái túi nilon.

"Trong túi này đựng đất từ bức tường bên trong nhà đất, chú cạy xuống đó. Trong túi này đựng mẫu đất cách căn nhà đất khoảng mười mét. Còn cái này, là đất chú đi ra hơn ba dặm về hướng Tây Nam dùng xẻng đào sâu xuống dưới để lấy mang về, trong mẫu đất này giống hệt với tên họ Trần đó đã nói, có lẫn cát"

Ba cái túi nilon được mở ra đặt yên vị trên ghế, Quân Y Hoàng nhìn không ra đất trong ba cái túi này có gì khác nhau, nhưng Lam Túy lại nhướng mày lên, không nói năng gì, ra hiệu cho chú Trọng tiếp tục.

"Khi Du Thần nói những người ở trong nhà đất đều nổi điên thì lúc đó chú đã suy nghĩ. Theo như hắn nói, những người ở trong đó đều bị hoa Linh Lan và Tuyên Cát Hương làm cho phát sinh ảo giác cho nên mới giết người. Hay nói cách khác, thì những người ở trong đó trúng độc mới xuất hiện ảo giác. Thông thường có ba con đường dẫn đến trúng độc: nước, thức ăn và không khí. Nước trong cái hồ bên đó chú đã xem qua rồi, không hề có dấu vết mực nước tăng lên hay giảm xuống rõ ràng, cho thấy nước ở trong hồ này quanh năm vẫn duy trì ở một mức tiêu chuẩn. Ở Bắc Mông trời không mưa thường xuyên, vậy mà hồ nước ở đây vẫn luôn đầy nước bất chấp thời tiết, chứng tỏ ở đây có mạch nước ngầm, hơn nữa, còn là một dòng chảy ngầm, với một dòng chảy như vậy thì đại khái ta có thể loại bỏ khả năng nước có vấn đề. Còn về thức ăn, người Bắc Mông chủ yếu ăn thịt và các thực phẩm từ bột mì, họ không trồng trọt trên mặt đất, mỗi nhóm người sẽ dùng những thức ăn khác nhau, cho nên khả năng này cũng không quá cao. Khả năng còn lại chính là không khí. Sáng hôm nay khi chúng ta ở trong nhà xem sa bàn, chú có tiện tay cạy một miếng đất trên tường để xem thì phát hiện thành phần chủ yếu trong đó là đất, tro rơm rạ và hồ nhão. Đất này và thành phần trong đất ở khu vực lân cận rất giống nhau, chú đoán chừng là hồi đó khi xây nhà, để giảm chi phí họ đã đào đất ở khu vực quanh đây để sử dụng. Chú đem ba mẫu đất này đặt cạnh nhau và ngửi mùi thử thì mùi của mẫu đất trong tường đã nhạt đi nhiều rồi, mùi của mẫu đất lấy trên bề mặt này cũng rất nhạt, nhưng mà cái này—" Chú Trọng chỉ vào cái túi đất mà chú đã lấy xẻng đào lên, "Mùi đất ở đây nồng nhất, đất trong ba cái túi đều có chung một thứ"

"Xưa kia, đất và cát dùng để lấp lại lăng Lan phi đều có trộn lẫn hoa Linh Lan và Tuyên Cát Hương, những người xây nhà đất ở đây muốn tiết kiệm tiền mới lấy đất có chứa hai thứ này để xây nhà, trời lạnh thì phải nhóm lửa, lửa cháy hun khói lên, mùi của hoa Linh Lan và Tuyên Cát Hương mới tản ra, bao phủ dày đặc bên trong căn nhà. Mấy nhóm người đó trú ngụ trong nhà thời gian dài, hít thở không khí trong đó nên vốn đã trúng độc, nên khi đột ngột lượng độc tố bị tăng thêm một chút sẽ lập tức xuất hiện ảo giác, tàn sát lẫn nhau" biểu hiện của Lam Túy không có chút gì bất ngờ, cô tiếp lời chú Trọng nói ra những suy đoán còn lại.

Chú Trọng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Con cũng phát hiện rồi sao?"

"Dạ phải, con gấp rút tìm chú cũng là vì chuyện này" Lam Túy lấy ra từ trong túi của mình mẫu đất sét khi nãy cô mang về.

"Con cảm thấy tay họ Trần và Du Thần có biết hay không?"

"Có lẽ là biết. Nếu không thì mấy căn nhà đất đó còn chưa mục nát tới mức sập xuống, mà người có thể làm cái nghề xuống đất này cũng không tin vào mấy chuyện ma quỷ, vậy vì sao gã họ Trần đó có nhà mà không chịu ở, lại nhất định phải tự dựng lều. Còn về Du Thần, chú không phát hiện tối qua hắn sắp xếp người trực đêm, mấy người vào ở trong căn nhà đất đều là người gã họ Trần dẫn theo, mấy anh em của chúng ta và đám người hắn bỏ tiền ra thuê sao? Còn bản thân hắn thì lại ngủ lều, người được phân công trực đêm thì đều là người làm của Du gia"

"Giống hệt suy nghĩ của chú, cả hai đều không phải thứ tốt lành gì!"

"Bẫy cát đối với người đảo đấu mà nói là một loại cơ quan đau đầu nhất, người đảo đấu khi đào một cái miệng lỗ chui xuống, ắt phải hao tổn tâm tư tìm cách ngăn chặn các lớp cát tràn xuống, căn bản sẽ không nghĩ tới chuyện trong cát và đất đã bị giở thủ đoạn. Trước đây chỉ có thể dựa vào lửa để soi sáng, ở bên trong càng lâu thì sẽ liên tục hít vào chất cực độc này, cuối cùng còn chưa vào được mộ đã phát điên mà chết. Cái đấu này...quả nhiên không dễ đảo"

"Nếu đã nghĩ ra được mấu chốt khiến Lão Mộc và Chu Viễn trúng độc, vậy tiếp theo con tính thế nào?"

"Chúng ta có mang theo mặt nạ chống độc loại thô sơ, chỉ là không biết mặt nạ đó có hữu hiệu hay không. Đã biết trong đất và cát có vấn đề rồi thì cứ đi theo con đường lão Gỗ đã mở thôi, hạn chế mất thời gian trong đó. Trước tiên chú dặn dò riêng mấy anh em, kể từ khi bắt đầu xuống đất tuyệt đối không thể đốt lửa, chỉ cho phép dùng đèn pin chiếu sáng. Phải giữ khoảng cách với người bên Du Thần và lão Trần, cố gắng đi sau cùng, một khi những người ở phía trước có gì dị thường liền lập tức tháo lui. Địa điểm cũng đã đến rồi, cùng lắm thì không đi cùng đường với họ thôi, chứ không thể đem mạng của mấy anh em giao vào tay mấy gã đó được. Còn nữa, chú nói với mấy anh em, cách xa căn nhà đất đó một chút, đừng ở trong đó nhiều"

"Được, chú cũng có ý này. Để chú đi dặn dò tụi nó"

Chú Trọng nói xong liền đi trước.

Lam Túy cau mày nhìn ba cái túi đất nằm trên ghế, không khỏi thở dài. Giờ mới chỉ ở ngoài thôi mà đã tốn nhiều tâm tư như vậy, chờ tới khi thật sự phá dỡ những viên gạch trong lăng mộ, chui vào mộ thất, không biết trong đó là tình cảnh gì nữa.

"Lam Túy" Quân Y Hoàng ở bên cạnh lắng nghe nãy giờ bất chợt khẽ gọi.

"Chuyện gì?" Lam Túy lơ đãng trả lời một tiếng.

"Không được thì đừng đi"

"Hả?" Lam Túy đang hết sức tập trung suy nghĩ, bị một câu nói không đầu không cuối làm giật mình, cô ngẩng đầu nhìn Quân Y Hoàng: "Cô nói cái gì?"

"Không được thì đừng đi nữa. Hồn phách, ta không tìm nữa, ta không muốn vì những hồn phách còn thiếu khuyết này mà khiến nàng và người làm của nàng phải chết trong ngôi mộ này"

Đây là lo lắng sao?

Khóe môi Lam Túy cong lên, đôi mắt hạnh nhân híp lại, lộ ra nét mặt vui mừng.

"Lam Túy tôi thân là đương gia của Lam gia, lời hứa đã nói ra, nhất định sẽ làm được"

Lời nói vang vọng, trên nét mặt dịu dàng xinh đẹp của Lam Túy hiện lên sự kiên quyết không thể nghi ngờ. Ánh mắt Quân Y Hoàng chợt lóe lên, dường như nàng nhìn thấy rất lâu về trước cũng có một người như thế, đứng trước mặt nàng lập lời thề son sắt, nói với nàng: "Tô Linh Vũ ta còn sống một ngày, nhất định bảo hộ nàng một ngày. Nếu làm trái lời thề, đời này không được chết an ổn, kiếp sau khó mà được luân hồi!"

Giống nhau đến như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.