Thiên Niên Túy

Quyển 1 - Chương 23: - Đồng tử giữ cửa




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Đồng tử: thằng bé, trẻ con (nam)]

Bạch Tố Hà đang đứng sát sạt với Lam Túy, dĩ nhiên cô cũng ngửi thấy cái mùi kỳ quái đó. Tuy giọng nói của Dung Thập Tam nghe ra rất bình thường, nhưng tình hình hiện tại bấy giờ của bọn họ đã không thể chịu thêm tổn thất nào nữa.

Vừa suy nghĩ tới đó, cổ tay Bạch Tố Hà liền hất lên một cái. Ngay từ khi cảm thấy con oán linh đó cứ quanh quẩn đâu đây thì cô vẫn luôn nắm một nắm bột trong lòng bàn tay, ngay lập tức quăng về phía Dung Thập Tam.

Đường hầm vốn chật hẹp, bột vừa rơi xuống không bao lâu trong đường hầm lập tức vang lên tiếng rít chói tai như tiếng cú mèo trong đêm, tiếng vọng trầm bổng vang lên trong đường hầm không rõ xuất phát từ đâu. Mặt Bạch Tố Hà liền biến sắc, túm lấy Lam Túy lẳng lặng chạy thẳng về phía trước.

Nãy giờ Dung Thập Tam ở trong đường hầm không thắp đèn, đôi mắt đã thích nghi với bóng tối. Anh mới vừa đụng vào cánh tay Lam Túy liền bị một đống bột bất thình lình ụp vào mặt, dù anh đã phản ứng nhanh lẹ lập tức cúi đầu xuống nhưng vẫn bị bột rơi vào mắt. Ngay lúc đó ở sau lưng lại vang lên tiếng rít chói ta, Dung Thập Tam thất kinh chỉ có thể nhắm mắt, sợ xanh mặt dựa theo cảm giác mà bổ nhào chạy tới trước, anh cũng không biết đã chạy được bao xa thì bất chợt cảm thấy bên ngoài mí mắt mờ mờ có ánh sáng màu đỏ, chắc hẳn là đèn đã được thắp lên.

"Tắt đèn đi! Muốn chết hả!" Dung Thập Tam giận tím mặt không nói nên lời, đôi mắt anh cực kỳ đau đớn bỏng rát cứ như đang bị lửa thiêu đốt, cũng chẳng màng tới chuyện hạ thấp giọng xuống. Anh muốn lau mắt đi nhưng nhớ ra tay áo cũng đã dơ hầy, chỉ đành đứng đó dỏng tai lắng nghe động tĩnh từ phía sau.

"Anh...Thập Tam?" Lam Túy thắp đèn mới phát hiện toàn thân Dung Thập Tam nhếch nhác không nói nổi. Quần áo đều lấm tấm đầy vết bẩn màu đỏ, mặt mũi thì lem luốc cáu bẩn, lại thêm một lớp dày hỗn hợp chu sa và bột được nghiền từ tro cây ngải mà Bạch Tố Hà quăng vào, không còn lại chút nào dáng vẻ anh tuấn phong lưu thường ngày.

"Nó không đuổi qua đây sao?" Dung Thập Tam nghe thấy âm thanh dường như cách đây không xa, nhưng lại giống như có một bức tường ngăn cách vậy, nghe cả nửa ngày cũng không thấy nó đến gần, anh cảm thấy rất kỳ quái.

"Ở đây không sao, anh...rửa mắt đi" Thấy nước mắt Dung Thập Tam chảy ròng ròng, Lam Túy có chút mắc cười. Cô lấy ra một chai nước đổ lên mắt Dung Thập Tam, len lén liếc qua Bạch Tố Hà đang ngượng ngùng đứng sờ mũi bên cạnh.

Rửa hết nửa chai nước lạnh xong thì lấy khăn giấy ra lau thật sạch sẽ, Dung Thập Tam mới từ từ mở mắt, chờ thị lực cuối cùng hoàn toàn rõ ràng trở lại mới liếc Bạch Tố Hà một cái: "Bạch tỷ, chị thấy em chướng mắt lâu rồi đúng không?"

"Mùi trên người cậu có chút kỳ quái..."

"Nói thừa, hai con bánh ú đứng sờ sờ ở bên kia, em mà không ngụy trang một chút đã bị nó nuốt chửng từ đời nào rồi" Dung Thập Tam bụng đầy tức tối: "Làm mắt em như vậy còn chạy nhanh ghê ha, chị là thật lòng thật dạ dâng em vào miệng nó đúng không?"

Giờ đây Dung Thập Tam mới thấy cực kỳ đồng ý với quan điểm của Lam Túy, Bạch Tố Hà đích thị là cái đồ hại người. Mẹ nó nếu đổi lại là thằng đàn ông sức dài vai rộng thì anh đã sớm cho ăn đấm rồi.

"Có...mấy con?" tuy cách một bức tường Lam Túy cũng có thể nghe rõ âm thanh móng tay không ngừng cào lên tường, nếu lúc nãy bọn họ chạy chậm một chút không kịp nhảy vào đường hầm khác, thì e là giờ đây nạn nhân bị cào xé chính 3 người bọn họ rồi.

"Hai con, Hắc Sát"

"Bên đó...thông với mộ thất?"

"Đầu bên kia đường hầm là một cánh cửa đá, hai con Hắc Sát đứng thủ trước cửa, xem hình dáng có lẽ là đồng tử giữ cửa. Ngôi mộ này quả thật làm anh mở mang tầm mắt, ngay cả đồng tử giữ cửa cũng bị thi biến thành bánh ú, đúng là phong thủy bị phá hủy triệt để luôn rồi"

Đồng tử giữ cửa, như cái tên cũng đã nói rõ, chính là đồng tử trấn giữ trong mộ thất, nói khó nghe một chút thì chính là một trong số nhiều người bị bồi táng theo. Thông thường người ta đều e sợ đồng tử giữ cửa chết không cam lòng, oán khí không tan, ảnh hưởng tới sự thanh tịnh của chủ nhân ngôi mộ, nên đều lựa chọn đồng nam đồng nữ có xuất thân tốt và bát tự tương hợp với chủ nhân ngôi mộ, cho ăn uống đầy đủ, nuôi béo tốt một thời gian sau đó lén lút hạ độc vào thức ăn, rồi bất tri bất giác mà chết trong lúc ngủ.

Khi người ta đưa đồng tử giữ cửa vào mộ huyệt đều có cao tăng niệm kinh cầu siêu và đặt một miếng ngọc lạnh ở dưới lưỡi để chống thi biến. Nên khi Dung Thập Tam nhìn thấy hai cái thi thể trẻ con ốm yếu cao không quá thắt lưng, căn bản anh không nghĩ tới phương diện bị thi biến thành bánh ú. Không ngờ anh vừa tới gần, dương khí trên người và ánh nến làm kinh động đến hai con đồng tử, làn da vốn khô quắt khô queo của nó chỉ trong chớp mắt lại mọc ra đầy lông đen dài chừng hơn một tấc.

Cũng may Dung Thập Tam thấy không ổn liền lập tức thổi tắt lửa, lấy dao khoét đi một phần thịt thối bị nhiễm thi độc dưới chân, bôi lên toàn thân để giấu đi mùi của người sống, sau đó lại lùi ra xa một đoạn, hai con bánh ú nhỏ đó mới ngưng xù lông mà ngoan ngoãn đứng yên.

Sau khi Dung Thập Tam và Lam Túy bị tách ra, anh đi lòng vòng trong đường hầm hết mấy tiếng đồng hồ đến sắp phát điên, dĩ nhiên cũng không dám lùi ra quá xa vì sợ lại quay về cái đường hầm vô tận kia, chỉ có thể đứng trơ trơ chờ Lam Túy và Bạch Tố Hà tìm đến. Nào ngờ Bạch Tố Hà lại quăng bột chu sa vào mắt suýt nữa là tống anh vào điện Diêm Vương.

Lam Túy đối với đồng tử giữ cửa bị thi biến này quả thật là chưa từng nghe qua, Hắc Sát nói trắng ra thì chính là cương thi lông đen, sức mạnh vô song, chỉ là hành động cứng nhắc không thể linh hoạt được như Bạch Sát, nếu cô và Dung Thập Tam cùng nhau xông lên vẫn có thể đối phó được.

Chỉ là đường hầm quá chật hẹp ngay cả chỗ để xoay người chạy trốn cũng không có, lại càng không thể tùy ý chạy lung tung, nếu lỡ một người bất cẩn bị rơi vào đường hầm khác, lại đi lòng vòng thì không biết chừng nào mới thoát được, dù sao cũng rất rắc rối. Có đồng tử trấn giữ trước cửa thì cho dù không phải là mộ thất chính, ít nhất cũng là tiền thất hoặc phòng ở hai bên, không thể nào đi đường vòng được, nên cho dù có rắc rối hơn nữa cũng phải bấm bụng vượt qua.

Bạch Tố Hà không hiểu mấy thứ này, thấy Lam Túy và Dung Thập Tam vừa nghe tới đồng tử giữ cửa bị thi biến, thần sắc đều trở nên nghiêm trọng. Hiện tại điều khiến cô lo lắng lại là một thứ khác. Trước đây, cô còn có thể cảm nhận được âm khí phảng phất như có như không của con oán linh đó, mà từ khi bước vào đoạn đường hầm này, âm khí đó đột nhiên biến mất không chút dấu vết, Bạch Tố Hà chỉ sợ nó lại cố tình giở trò gì khác. Vừa nãy rửa mắt cho Dung Thập Tam, chỉ còn lại hai chai nước, bọn họ không thể kéo dài hơn nữa.

Ngọn nến lóe lên tanh tách một cái, Dung Thập Tam mới hoàn hồn: "Em gái, lên?"

"Uhm" Lam Túy trầm mặc lấy trong ba lô ra hai cái móng lừa đen to cỡ nắm tay, chia ra mỗi người một cái.

Bạch Tố Hà không biết mấy ngón đối phó với bánh ú trong mộ, đi theo họ dù sao cũng chỉ cản đường, Lam Túy vừa tính mở miệng bảo Bạch Tố Hà ở yên tại chỗ, Bạch Tố Hà đã mở miệng nói trước: "Tôi đi cùng hai người"

"Không cẩn thận lạc nữa thì rắc rồi, cùng hành động vẫn tốt hơn" Bạch Tố Hà bổ sung.

Dung Thập Tam suy nghĩ thấy cũng phải, anh chờ Lam Túy cũng chờ đến hai ba tiếng đồng hồ, thật là quá lâu rồi, nên cũng không phản đối, chỉ là dặn dò Bạch Tố Hà phải đứng sát vào vách tường, nhìn thấy bánh ú đi tới thì chạy trốn ngay. Hắc Sát hành động không nhanh, chỉ có da thô thịt dày, với khả năng của Bạch Tố Hà muốn chạy trốn cũng không phải là khó.

Ba người xoay người quay trở về đường hầm có bánh ú, giữa đường Bạch Tố Hà thổi tắt nến mở đèn pin lên, nhưng bị Dung Thập Tam ngăn lại: "Quy tắc của lão tổ tông truyền lại, bước vào mộ đạo phải thắp nến"

Bạch Tố Hà không hiểu làm như vầy thì có gì gọi là phá vỡ quy tắc nhưng thấy Dung Thập Tam nói nghiêm túc như vậy thì cũng bực bội làm theo.

Trọng lượng của ba người đè lên mặt đất, đường hầm hơi hơi chếch đi, tiếng rít the thé như chim cú lại vang lên, càng rõ rệt đến chói tai, nét mặt của Lam Túy và Dung Thập Tam đều rất tập trung, chờ hai con Hắc Sát vừa lọt vào tầm mắt, hai người một trước một sau xông thẳng tới hai con Hắc Sát lông lá bờm xờm.

Chỉ trong chốc lát, lông lá trên lớp da của hai con thi thể trẻ con cao cỡ thắt lưng đã dài ra thêm nửa thước, y thường* trên người nó đã bị lông đen đâm rách loang lổ, mấy cọng lông đen cứng cáp mọc đầy trên người khiến chúng nó giống hệt hai con nhím. Hai con Hắc Sát ngửi thấy mùi người sống, rít lên hết một tiếng rồi lại một tiếng, cùng nhau lao về hướng tỏa ra mùi đó.

[Y thường: y phục cổ đại, mấy chương trước mình có giải thích rồi]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.